Phó Ngôn cúi đầu, nước mưa đã làm ướt tóc anh, thậm chí trên mặt anh toàn nước mưa, nhìn qua vô cùng chật vật. Anh khẽ mím môi, một cơn lạnh toát ra từ cơ thể.

Đột nhiên, thân thể của anh chấn động, nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh gì đó. Phó Ngôn vẫn còn nhớ rõ giọng nói quen thuộc đó, mặc dù chủ nhân của giọng nói đó chưa lần nào nói chuyện với anh một lời nào, nhưng anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng đó là ai.

Nghĩ tới đây, Phó Ngôn phản ứng chậm chạp ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Cố Từ từ cửa hàng đối diện đi ra, trong tay cậu cầm điện thoại, tựa hồ đang nói chuyện với ai, mà vệ sĩ thì đi theo phía sau, che dù cho cậu.

Cố Từ lúc này không mặc đồng phục học sinh, mà thay vào đó là áo sơ mi trắng quần tây đen, trang phục tuy đơn giản nhưng vẫn khiến cậu giống như một tiểu vương tử cao quý, người xung quanh dù chỉ là đi ngang qua, cũng sẽ không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, sau đó cùng thể hiện ánh mắt ngưỡng mộ, thưởng thức.

Cố Từ dường như đã nhận ra điều gì đó, ngay sau đó nhìn về phía này.

Ánh mắt của cậu còn chưa kịp nhìn qua, Phó Ngôn đã vội vàng trốn sau cây, không muốn cậu phát hiện mình đang chật vật như thế nào. Dưới sự che chắn của những tòa nhà xung quanh, bóng dáng của Phó Ngôn đã được che giấu rất kỹ.

"Sao vậy?" Nhận thấy em trai mất tập trung, Cố An nhịn không được hỏi.

Cố Từ kỳ quái thu hồi ánh mắt, đáp: "Không có gì ạ." Chính là vừa rồi hình như có người nhìn cậu.

Cố An cười cười, điện thoại bên kia truyền đến tiếng lật giấy, Cố Từ có thể nghe được, anh ấy hiện tại đang xử lý công việc của công ty, những vẫn dành một nửa sự chú ý cho em trai, "Như thế nào đột nhiên muốn đi ra ngoài?"

"Ngày mai là sinh nhật bạn cùng lớp, em đi mua quà." Cố Từ giải thích.

Cố An nghe được lời này của em trai, liền biết cậu ở trong lớp cùng các bạn trong lớp hòa đồng rất vui vẻ, cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao thân phận và lai lịch của học sinh lớp 1 đã có từ lâu, thời điểm bọn họ sắp xếp Cố Từ vào lớp này, liền đem những người này điều tra được rõ ràng.

"Có đủ tiền không?" Anh hỏi Cố Từ.

Cố Từ nhẹ giọng "Có ạ." một câu, Cố An nghe được tiếng mưa dường như càng lúc càng lớn, cũng lo lắng em trai ở bên ngoài quá lâu sẽ bị ốm, dặn dò cậu vài câu, bảo tài xế nhanh chóng đưa cậu trở về, liền cúp điện thoại.

Phó Ngôn, ở phía đối diện, thực ra vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của đối phương, tâm trí của anh dành cho việc quan sát tình hình bên đó, sau đó, giọng nói của Cố Từ dường như ngày càng xa, rồi dần dần không còn nghe thấy nữa, anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng biết rằng cậu đã rời đi.

Anh đang định đi ra từ phía sau cái cây, nhưng tiếng bước chân đáng lẽ phải rời đi đột nhiên lại gần anh, một chiếc ô màu đen được đưa tới trước mặt anh, một trong những vệ sĩ bên cạnh Cố Từ đứng ở phía trước, trong tay cầm hai chiếc ô, đưa một chiếc cho Phó Ngôn.

"Cầm đi." Giọng điệu của vệ sĩ nghe có chút lạnh lùng, nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng dịu dàng.

"Tiểu thiếu gia nhà tôi nói, thời tiết quá lạnh, lại mưa to, khuyên ngài nên về sớm một chút." Hắn nhét ô vào tay Phó Ngôn, gật đầu với thiếu niên, sau đó liền mở một chiếc ô khác, đi về phía đối diện.

Một chiếc Ferrari đỗ cách đó không xa, cửa sổ hơi hơi nâng lên, lộ ra bóng người bên trong xe. Phó Ngôn dường như đã nhìn thấy ai đó đang nhìn về phía này, nhưng ánh mắt chỉ lướt qua anh và rơi vào người vệ sĩ, chủ nhân của ánh mắt dường như mỉm cười với vệ sĩ, và cong đôi mắt đẹp đẽ kia lên.

Vệ sĩ đứng bên cạnh xe, dường như trả lời một câu gì đó, Cố Từ khẽ gật đầu.

Phó Ngôn cứ như vậy che ô, đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa, anh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, che ô đi về nhà.

*

Cố Từ cầm trong tay chiếc cốc làm ấm bàn tay, mặt trên chứa nước nóng, rất thích hợp cho cậu dùng vào lúc này. Hai tay cậu cầm chiếc cốc, nghiêng đầu nhìn đường phố vẫn mưa tầm tã, dưới sự điều khiển của chiếc xe, vô số đường phố lướt nhanh qua mắt cậu.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng tăng lên, Cố Từ lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.

"Ngài sao vậy? Tâm trạng ngài không tốt sao?" 007 quan tâm hỏi. Lúc đầu rõ ràng cậu không sao, nhưng có vẻ như sau chuyến đi đến trung tâm thương mại, Cố Từ liền trở nên có chút tâm sự nặng nề.

"Không có gì" Cố Từ thu hồi ánh mắt, cúi đầu an tĩnh nhìn chiếc cốc trên tay, "Ta chỉ đang suy nghĩ, trận mưa này sẽ mưa tới bao giờ."

"Chính là như vầy....." 007 cũng không nghĩ nhiều, nó xem dự báo thời tiết một hồi, sau đó trả lời: "Tuần này sẽ mưa, có lẽ sẽ không tạnh sớm đâu."

Cố Từ nhẹ gật đầu, nâng chiếc cốc không nói nữa.

Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt.

Thế giới thứ nhất----

Qua vài ngày, lại đến cuối tuần.

Sợ rằng kế hoạch sẽ thất bại một lần nữa, Cố Từ cố tình mang theo sách xuống tầng một và trước khi đọc cuốn sách nhấn mạnh rằng họ không được phép tìm bất kỳ lý do gì để ngăn cản cậu.

Cố Trạm vừa lúc tới tìm em họ, thấy vậy liền hỏi Cố An, "Bình thường A Từ cũng chăm chỉ như vậy sao?"

Cố An nhấp một ngụm cà phê, nhìn thấy em trai đang nghiêm túc nhìn em trai mình đang chăm chú đọc sách trong phòng khách, trong mắt hiện lên ý cười, về sau mới trả lời anh ta: " Ừ, mỗi ngày em ấy đều lủi thủi ở trong phòng đọc sách, ai tới tìm cũng không để ý, quản gia sợ em ấy buồn bực sinh bệnh, trong lòng luôn lo lắng. Sau đó, Tiểu Từ dứt khoát mang sách ra, quang minh chính đại ở bên ngoài đọc."

Cố Trạm ngồi xuống ghế sofa mà không có bất kỳ động tĩnh gì, anh ta nhìn Cố Từ, phát hiện sự chú ý của em họ quả nhiên đều ở trên sách, liền nói với Cố An: " Gần đây, Phó gia có phải sa thải hết người giúp việc không, còn đổi một nhóm người mới?"

Cố An đặt tờ báo trong tay xuống, cười nói: "Cậu cập nhật tin tức cũng nhanh thật đấy."

Cố Trạm cầm một quả táo, tự gọt, chậm rãi trả lời Cố An: "Chuyện hai ngày trước, bây giờ em mới nghe nói, thế này mà coi là nhanh sao?"

"Sớm hơn cậu hai ngày mà thôi." Cố An ra hiệu cho người giúp việc, giúp Cố Từ đổi nước thành nước nóng, mất ngày trước cậu bị cảm lạnh, thật vất vả mới khỏi, cũng không thể lại bị bệnh lần nữa.

Cố Trạm bị những lời này của hắn làm nghẹn họng, sau khi kịp phản ứng nói: "Đó không phải là ngày đầu tiên đã biết rồi sao!"

Nghe nói là người giúp việc tay chân không sạch sẽ, trộm đồ của chủ, khi lục soát tìm thấy đồ có giá trị từ phòng của cô ta, cô ta vô cùng hoảng sợ, một mực nói mình không lấy, không phải cô ta trộm. Người giúp việc làm việc nhiều năm lại làm ra chuyện cái chuyện trộm cắp này, Phó gia nghĩ đến tình nghĩa mấy năm nay, cuối cùng không lựa chọn báo cảnh sát, mà trực tiếp sa thải cô ta, người giúp việc trong nhà cũng đều tiến hành kiểm tra, cuối cùng dứt khoát thay thế thành nhóm người giúp việc mới.

Cố An nhìn Cố Trạm không nói gì.

Cố Trạm suy nghĩ một lát, rất nhanh liền hiểu được mối liên quan trong chuyện này, "Cậu ta cũng coi như thông minh." Người giúp việc lúc trước bị mời tới khi dễ nhiều năm như vậy, chỉ biết im lặng, cố ngậm đắng nuốt cay, anh ta còn tưởng rằng cứng rắn nuốt đau khổ vào, hắn còn tưởng rằng anh không có tính tình.

Hai anh em ở bên cạnh nói chuyện, Cố Từ tuy rằng chuyên chú đọc sách, không có chú ý nghe đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hệ thống 007 của cậu lại không có nhàn rỗi, chăm chú lắng nghe.

Sau khi Cố Từ trở lại phòng, nó nói với ký chủ những lời đàm tiếu mà nó vừa nghe được.

"Ngài nói xem, "Cậu ta" trong miệng anh họ ngài là chỉ ai vậy?", thông minh chỗ nào? Làm thế nào để sa thải một người, rốt cuộc thông minh ở chỗ nào?

Cố Từ đem sách vở trên bàn bày ra, đặt trở lại vị trí ban đầu, nghe được hệ thống nói, cũng không vội trả lời, làm xong mọi việc liền ngồi bên giường kiên nhẫn nhắc nhở: "Nếu như sự việc đơn giản như vậy, chỉ là người giúp việc bị phát hiện trộm đồ của chủ, sau đó bị đuổi việc, anh của ta bọn họ sẽ không nhắc tới chuyện này, không phải sao? Cho nên trong chuyện này khẳng định liên quan đến cái gì đó, hay nói cách khác, tất cả mọi người bị sa thải, mới là mục tiêu cuối cùng của chuyện này."

"Phó gia chỉ có ba người, ngươi cảm thấy ai có khả năng nhất đây? Nếu là hai vị chủ nhân trong nhà, bọn họ có thể trực tiếp đuổi việc bọn họ mà không cần lý do. Nhưng hao hết tâm tư muốn bọn họ rời khỏi nhà, rõ ràng chuyện này chỉ dựa vào một mình cậu ấy là không thể làm được.

"Phó, Phó Ngôn?" 007 sở dĩ nhớ rõ tên của người này, là bởi vì trong lớp mặc dù nghiêm túc, nhưng ánh mắt của người đó thỉnh thoảng sẽ rơi vào Cố Từ trên người, đặc biệt là vào thời điểm sau khi tan học, cơ hồ tất cả lực chú ý đều ở trên người Cố Từ, chỉ là không biết vì cái gì, người này lại không tiếp cận Cố Từ. Nó cảm thấy rất kỳ quái, nếu thực sự muốn kết bạn cùng ký chủ, liền chủ động đi a, chưa kể thành tích anh tốt như vậy, Cố Từ thích nhất trò chuyện với những người có thái độ học tập tốt.

Cố Từ gật đầu, "Lần trước trời mưa không phải chúng ta đã nhìn thấy cậu ấy ở bên ngoài sao? Một mình đội mưa ở bên ngoài, nhìn qua tâm tình cũng không tốt lắm." Cậu từng nghe Cố Trạm nhắc tới, vợ chồng Phó gia dường như không quan tâm đến con cái, người giúp việc cũng hùa theo, thường xem thường cậu. Đương nhiên, lúc đó Cố Trạm là nói với đám vệ sĩ, anh ta nói tiểu tử Phó Gia kia từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như vậy, tính cách khẳng định vô cùng cô quái, thu mình.

Cho nên lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, làm ngòi nổ, trong nháy mắt bộc phát, Phó Ngôn mới chạy ra ngoài khi trời mưa.

Những việc lẽ ra chỉ cần nói một lời nói với bố mẹ là xong, nhưng lại chọn phải tốn biết bao nhiêu công sức để sa thải người giúp việc. Nếu những đứa trẻ của những gia đình khác chỉ nói rằng họ đối xử tệ với mình, những bậc cha mẹ có trách nhiệm chắc chắn sẽ giải quyết tốt vấn đề này sau khi điều tra.

007 lập tức hiểu điểm này, thâm trầm thở dài: "Nhà nào cũng có kinh khó tụng a.*" Khó trách lần đầu tiên nó chọn bối cảnh cho ký chủ, tổng bộ còn cố ý gọi nó qua nhắc nhở vài câu, để nó thận trọng lựa chọn bối cảnh thế giới.

(*Nhà nào cũng có kinh khó tụng: Mỗi cây, mỗi hoa; Mỗi nhà, mỗi cảnh)

Nếu gặp phải một đôi bố mẹ như vậy, thật đúng là......

Mặc dù sau đó thành công đuổi được người giúp việc đó, nhưng mấy ngày sau đó, hệ thống nhìn thấy Phó Ngôn đeo khẩu trang đến trường, nói với mọi người rằng mình bị cảm, sợ lây bệnh cho người khác. Nhưng nó sắc bén chú ý tới, Phó Ngôn trên mặt rõ ràng có vết thương.

Có vẻ như mọi thứ không suôn sẻ...

Khi có tiếng gõ cửa, 007 lập tức im lặng và lặng lẽ đứng bên cạnh Cố Từ.

Cố Từ nói: "Vào đi."

Sau khi được sự cho phép của cậu, người giúp việc mở cửa, mang trà chiều đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.

Công việc chăm sóc tiểu thiếu gia rất được săn đón, sau khi mọi người biết Cố Từ không cố chấp và khó hầu hạ như trong tưởng tượng nữa, bọn họ thường tranh nhau chăm sóc cậu, vì Cố Từ thường yên lặng đọc sách, cũng sẽ không nói gì thêm, chỉ cần làm tốt chuyện thường ngày là được, thỉnh thoảng nếu nhận được một câu khích lệ của cậu, lão quản gia còn có thể tăng lương cho bọn họ.

Ban đầu, đó chỉ là một công việc mà Mai Nhược và Tô San bí mật tranh giành, nhưng sau đó một lượng lớn người bắt đầu đổ xô vào.

Hôm nay phòng bếp làm bánh râu rồng*, bánh đậu xanh, còn có bánh bao hấp, lại hâm nóng một ly sữa đặt ở bên cạnh, vì biết tiểu thiếu gia còn nuôi thú cưng, nên mỗi lần đều đặt thêm mấy con cá khô nhỏ.

(*bánh râu rồng: một loại kẹo nhưng ở dạng bánh của Trung Quốc, "sợt" bác Google để biết thêm chi tiết:3)

007 ngửi thấy mùi thơm, hai mắt sáng lên, không ngừng vẫy đuôi.

Cố Từ thấy vậy, không khỏi nở nụ cười, đối người giúp việc nói: "Cứ để ở nơi đó, cô có thể ra ngoài."

Cô hầu gái lúc rời đi còn có chút lưu luyến, trước khi đi còn không quên khuyên một câu: "Sữa nguội, uống sẽ không thoải mái, ngài nhớ uống lúc còn nóng nhé."

Công việc trong nhà của Cố gia được trả lương cao, người giúp việc vào nơi này làm việc đều là trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mà từ ngày đầu tiên bọn họ vào Cố gia, đã được lão quản gia dặn dò làm sao chăm sóc cho thật tốt tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé kia, lúc trước là bởi vì ứng phó với công việc nên phải nhớ kỹ, nhưng ở chung với Cố Từ lâu, sự quan tâm chăm sóc này đã trở nên chân thành hơn một chút.

007 cũng thúc giục cậu uống sữa nóng trước.

Cố Từ cắn một miếng bánh bao bốc khói nghi ngút, sau đó uống sữa, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, liền nói với 007: "Kỳ lạ thật, ta phát hiện gần đây chỗ ngồi luôn có một bình sữa, rốt cuộc là ai để ở đấy?" Cậu ngay từ đầu còn tưởng rằng vệ sĩ để ở đó, nhưng sau đó bọn họ đều đưa cậu tới trường, rồi cùng tài xế trở về, căn bản không có cơ hội vào lớp học.

Cố Từ vừa nói như thế, nó cũng nghĩ tới chuyện này, sau đó đề nghị: "Nếu không thứ hai chúng ta đến sớm một chút xem ai đặt ở đó?"

- --------------------------------------------------------------------------

007 cũng moe quá điii (⁠๑⁠¯⁠◡⁠¯⁠๑⁠)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play