*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quả nhiên, Cố Trường Thanh nghe xong những lời này, chỉ là xua tay bất đắc dĩ, không nói một lời nào, để bọn họ lui xuống.
Dù sao cũng ngăn cản không được.
Nhóm ám vệ rời đi, Cố giáo chủ đột nhiên hỏi: "Phó gia tiểu tử kia thế nào?" Phó Ngôn không muốn để cho Cố Từ lo lắng áy náy, liền đặc biệt nhờ bọn họ giúp che giấu chuyện này, nói chờ y khỏe lại sẽ đi thăm Cố Từ.
Mục Thu Sinh cười nói tiếp: "Mấy ngày nữa, độc vật hết, liền khỏi hẳn."
Nghe vậy, Cố Trường Thanh liền nhìn sắc trời bên ngoài. Ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ giữa trưa mùa đông vừa phải, không quá lạnh cũng không quá nóng, cuối cùng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nói: "Vậy tùy theo ý Tiểu Từ đi" Dù sao hắn cũng không dám chọc vị tiểu tổ tông này tức giận, đến lức đó thật sự làm đứa nhỏ nổi giận, cũng sẽ không dễ dỗ.
Về phần Phó Ngôn....
Vậy cũng chỉ có thể để y chịu đựng nhiều một chút.
Nghĩ đến đây, Cố giáo chủ yên tâm thoải mái vứt bỏ lời hứa lúc trước, mặc kệ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, đối với Mục Thu Sinh nói: "Vừa rồi nói đến đâu rồi?"
Mục Thu Sinh cười, tiếp tục nói: "Sáng nay ta bắt mạch cho hắn, hơi thở nhìn qua tốt hơn nhiều...."
Hai người lại tiếp thục thảo luận về tình trạng của Cố Từ.
Bên kia, Cố Từ được gã sai vặt dân đường đi đến viện nghỉ mát bên cạnh. Có rất nhiều thị vệ canh gác ở đó, thỉnh thoảng còn có thị nữ bưng nước cùng băng gạc vội vàng chạy tới chạy lui. Khi nhìn thấy bóng dáng của Cố Từ từ xa, liền cung kính hành lễ, đợi Cố Từ gậy đầu, mọi người lại tự đi làm chuyện của mình.
Cố Từ còn chưa tới gần bên này, cũng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, mùi này so với mùi trong phòng cậu còn nồng đậm hơn, mỗi lần tới gần trong viện, mùi máu tươi càng thêm nồng.
"Bái kiến thiếu chủ." Các thị vệ lần lượt hành lễ.
Cố Từ kẽ gật đầu.
Người trong phòng đã sớm chú ý đến động tĩnh bên ngoài, Cố Từ còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy từ trong phòng truyền đến một trận ồn ào, có người bước chân vội vàng hướng bên này đi đến, chỉ đi đến cửa gỗ liền ngừng lại, cũng không mở cửa, sau đó Phó Ngôn khẽ cười mang theo một chút thăm dò, y nhẹ giọng hỏi: "Là Cố Từ sao?"
Cuối cùng, y lại lo lắng hỏi một câu: "Em đã khỏe hơn chưa?"
Không ngờ gặp lại, câu đầu tiên Phó Ngôn hỏi lại là điều này, Cố Từ lại gần một chút, nhìn cửa lớn đóng chặt, nghĩ đến chuyện vừa rồi, quay đầu nhìn đám thị vệ đứng ở cửa, thấy bọn họ vẫn thành thật như cũ không nhúc nhích một bước, nhưng trong lòng hoang mang vẫn chưa buông xuống nửa phần.
"Cố Từ?" Thấy không có tiếng trả lời, Phó Ngôn còn tưởng rằng Cố Từ đi rồi, nhưng bóng đen trước cửa vẫn còn, y không khỏi lên tiếng hỏi, "Cố Từ, em còn ở đó không?"
Cố Từ quay đầu lại, vội nói: "Ta ở đây, bây giờ ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Cậu dừng một chút, sau đó lại đáp: "Cảm ơn huynh."
Phó Ngôn sững sờ, sau đó mỉm cười: "Cảm ơn ta làm gì? Còn nữa..."
Nói đến đây, y nhẹ giọng, nghiêm túc nói: "Ta tựa hồ đã nói rồi, giữa ta và em không cần nói cảm ơn."
Sau những lời này là một khoảng yên lặng, Cố Từ tựa hồ nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng ho khan, chỉ là bị người cố ý đè nén, phát ra thanh âm cực nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cậu lại không rõ tiếng ho khan vừa rồi rốt cuộc là mình nghe nhầm hay là thực sự tồn tại.
"Tại sao cửa lại đóng?" Cố Từ hỏi y.
Phó Ngôn kiên nhẫn giải thích: "Đại phu nói mấy ngày nay ta không thể gặp gió, cho nên của vẫn chưa thể mở." Nói đến đây, y không khỏi lo lắng cho thân thể của Cố Từ, nhịn không được đổi đề tài khác, "Bên ngoài lạnh không? Em có mặc thêm áo không? Áo choàng có mang theo không? Còn có khăn quàng cổ trước ta mang cho em...."
"Ta mặc rồi." Cố Từ nghiêm túc trả lời, những nghĩ đến câu nói vừa rồi của Phó Ngôn. cậu không khỏi nhíu mày. Rõ ràng vừa rồi cậu nhìn thấy có thị nữ ra vào nơi này, mà khi đó cửa kỳ thật chỉ khép hờ, cũng không đóng hẳn vào, khi cậu đến gần nơi này, cửa phòng lại đóng chặt lại.
Còn có thị vệ canh giữ chỗ này, cũng rất kỳ quái.....
Phó Ngôn nhìn bóng người ngoài cửa, y chậm rãi điều hòa lại hơi thở cùng nhịp tim, cố gắng cảm giác khó chịu mãnh liễn lúc này, y hiện tại nhìn qua rất chật vật, nhất định sẽ dọa đến Cố Từ, không thể để cho Cố Từ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Phó Ngôn cố gắng đè nén mùi máu tanh ngọt trong miệng, nhéo mạnh bàn tay, nhẹ giọng nói với Cố Từ: "Ta đã nhờ người đưa tới cho em mấy cuốn sách, em đã đọc chưa? Còn có hôm nay mới làm đồ chơi bằng đường...."
Không đợi y nói xong, Cố Từ đột nhiên hỏi: "Huynh cứ một mực hỏi ta có sao không, vậy huynh thì sao?"
"Ta?" Phó Ngôn dừng một chút, lấy lại khí lực, nghiêm túc cười nói: "Ta rất ổn a, hiện tại không có việc gì, chính là chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, chờ ta khỏe lên, liền mang em ra ngoài chơi có được không? Em còn chưa ra bên ngoài...." Cố Từ từ nhỏ thân thể đã không tốt, hơn nữa trúng cổ độc, lại càng yếu ớt, toàn giáo trên dưới đêm cậu chăm sóc thật chặt, ngoại trừ quanh quanh tại Huyền Âm giáo, dường như chưa từng đi xa nơi này.
Nghe được những lời này của y, Cố Từ nhíu mày, gay gắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng, tựa hồ đang phân biệt những lời này của y là thật hay giả, sau đó lại nói: "Vậy huynh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta lại đến thăm huynh."
Phó Ngôn trước mắt đã bắt đầu choáng váng, nhưng nghe Cố Từ nói như vậy, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, khóe miệng hơi nhếch lên, ôn thanh đáp: "Ừm."
Thân ảnh Cố Từ chậm rãi rời đi nơi này, Phó Ngôn quay lưng lại, sau đó lại bất đắc dĩ nhìn ra bên ngoài, y hướng ra ngoài phòng nhìn hồi lâu, sau đó cười yếu ớt, nhẹ nhõm nghĩ: "Xem bộ dáng này, chắc em ấy đã hồi phục rất tốt, qua vài ngày nữa, Cố Từ có thể sẽ khỏi hẳn đi...."
Lúc này Phó Ngôn mới yên tâm xoay người lại, đi đến bên bàn uống thuốc.
Cố Từ lúc này đã đi ra ngoài cửa lớn, nhóm thị vệ lại hành lễ với cậu, "Cung tiễn thiếu chủ."
Cố Từ đột nhiên dừng bước lại, nhìn về phía bọn họ, sau một lúc, sắc mặt lạnh xuống: "Người đâu, ngăn bọn họ lại cho ta!"
Đám thị vệ ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị ám vệ chế trụ, không thể động đậy. Ám vệ cũng không đả thương đến bọn họ chút nào, chỉ là không chế bọn họ, khiến bọn họ không thể ra tay.
Cố Từ lúc này đã xoay người, lại lần nữa đi vào trong viện, nhóm thị vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu tiến vào sân.
Phó Ngôn cùng giáo chủ lúc trước đều đã từng dặn dò qua, cố gắng không để cậu biết tình trạng thân thể của Phó Ngôn hiện giờ, chờ thêm mấy ngày nữa nói sau. Nhưng Cố Từ hiện tại hiển nhiên đã phát hiện chỗ không thích hợp, cậu vốn thông minh, lại bị bọn họ cố gắng che giấu, người lại càng làm cho cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Phó Ngôn vừa mới bưng thuốc lên, đem thuốc đông y sền sệt uống xong, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó chính là động tĩnh ai đó mạnh mẽ mở cửa. Y vô thức nhìn về phía phát ra âm thanh, Cố Từ đang tắm dưới ánh nắng, đứng ngược sáng, trong khoảng thời gian ngắn, lại làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt hiện tại của cậu.
Cậu im lặng đứng ở cửa, không đi vào, cũng không lên tiếng.
Trong phòng mùi máu tươi so với trong tưởng tượng của Cố Từ còn nghiêm trọng hơn, vốn tưởng rằng mùi bên ngoài đã đủ nồng nặc, không ngờ so với ở đây còn chưa bằng một phần mười, nghĩ đến cái chậu mà thị nữ vừa mới thay xong. Hiện tại lại là một chậu nước sạch, Cố Từ trong lòng có chút khổ sở, cậu không hy vọng mình có thể khôi phục mà lại đổi lấy sức khỏe của người khác.
Phó Ngôn ban đầu có chút bối rối, nhưng sau đó nghĩ đến chính mình giờ phút này không có gì biến đổi quá lớn, chỉ cần không nhìn kỹ cậu sẽ không nhìn ra điều gì bất thường, nhiều lắm chính là sắc mặt của y có chút tái nhợt, y liền buông chén thuốc, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Từ vẫn trầm mặc như cũ.
Phó Ngôn bên này quá tối, ngay từ đầu còn không thấy rõ sắc mặt của Cố Từ, thẳng đến khi ánh sáng chậm rãi chiếu đến, Cố Từ đi đến gần vài bước, y mới nhìn rõ bộ dáng Cố Từ, chỉ là vừa thấy, Phó Ngôn lập tức luống cuống, y vội vàng nói: "Cố, Cố Từ em đừng khóc!"
Cố Từ nổi giận, lập tức phản bác: "Ai khóc, huynh mới khóc!"
Phó Ngôn vội vàng đi tới, lại bởi vì quá mức vội vàng, trước mắt tối sầm, lảo đảo vài bước suýt nữa ngã xuống, y thật vất vả mới có thể đứng vững, lập tức đi về phía Cố Từ, vụng về lại vội vàng an ui: "Đừng, đừng khóc."
Cố Từ lau nước mắt, "Các người gạt ta!"
Nói xong, tựa hồ còn chưa hết giận, lại nói thêm: "Đều là người xấu!"
Phó Ngôn thuận theo lời của cậu nói: "Đúng, ta là người xấu, ta làm em buồn, là lỗi của ta."
Cố Từ hốc mắt đỏ lên, lúc này trong lòng có chút xấu hổ, vội vàng nói: "Không được nhìn ta!"
Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cậu thấp giọng hỏi một câu: "Có phải, có phải rất đau đúng không?"
Lời nói mềm mại như sáp của cậu khiến trái tim Phó Ngôn gần như mềm nhũn, y dường như muốn vươn tay lau nước mắt cho Cố Từ, nhưng chỉ nghĩ đến trên người mình có mùi máu tanh, sợ làm bẩn cậu, đưa tay giữa không trung lại thu trở về, nghiêm túc lắc đầu, trấn an nói: "Không sau."
Cố Từ trừng y, "Huynh lại gạt ta!"
Phó Ngôn có chút luống cuống, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, cẩn thận suy nghĩ một lúc, y lúng túng trả lời: "Vậy, có đau một chút?" Sau đó y lại mỉm cười, nhìn Cố Từ bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, được không? Khi em khóc, chỗ này rất đau." Y chỉ vào vị trí trái tim, nghiêm túc nói: "So với bây giờ còn đau hơn."
Cố Từ mở đôi mắt đen bóng, còn hiện lên một chút hơi nước, hốc mắt hồng hồng, nhìn qua giống như một con thỏ nhỏ đáng thương. Cậu lúng túng quay đầu đi, lại nhịn không được nói: "Huynh ngồi xuống trước đi, đừng đứng nữa."
Phó Ngôn nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, đôi mắt lại hồng hồng, liền hỏi cậu: "Vậy em ngồi ta một lát được chứ?"
Cố Từ gật đầu
Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, ánh mắt Cố Từ rơi vào bát thuốc đặt bên cạnh, Phó Ngôn đưa tay đặt nó vào góc, cười nói: "Thuốc ta vừa uống xong, có chút đắng." Y cố gắng xoa dịu bầu không khí lúc này, cũng không muốn làm cho Cố Từ khổ sở. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao y không muốn Cố Từ nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình, Cố Từ quá mềm lòng lại quá lương thiện, luôn cảm thấy khổ sở vì người khác, nếu để cho cậu biết có người vì cậu mà bị thương, cậu sẽ càng thêm áy náy.
Vốn tưởng vài ngày nữa sẽ không sao, không ngờ lại bị phát hiện.....
Trên mặt Cố Từ còn mang vài giọt nước mắt, y nghĩ nghĩ, muốn dùng mu bàn tay lau đi, lại ngại tay mình bẩn, vừa rồi không có lau sạch sẽ, liền buông tay xuống.
Phó Ngôn lại từ bên cạnh lấy ra một chiếc khăn tay, chăm chú lau nước mắt cho cậu, vừa lau vừa dỗ dành: "Ta không sao, em xem ta không phải rất khỏe đây sao?"
Cố Từ ngẩng đầu nhìn y, sau đó lại cau mũi, hỏi: "Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy huynh ho khan."
Phó Diễn ngẩn ra, rất nhanh liền phản ứng lại, cười: "Ho cũng rất bình thường a, dù sao nơi này mùi thuốc quá nồng, ta không quen lắm."
Cố Từ nghiêm túc phân biệt lời y nói là thật hay giả, nhưng nhớ đến những gì bọn họ đã gạt mình, liền lén hỏi hệ thống: "Những gì huynh ấy nói là thật sao?"
007 nhìn thấy Cố Từ khóc thì hoảng hốt, ra sức an ủi cậu, nhưng động tĩnh bên ngoài cùng động tĩnh trong phòng kết hợp lại, khiến Cố Từ không thể nghe rõ, hệ thống sốt ruột không biết làm sao. Hiện tại, nghe được ký chủ hỏi, nó liếc mắt nhìn Phó Ngôn, ở trong lòng thì thào nói, mặc dù trước đây tên này chịu khổ không ít, hiện tại y thật sự không có việc gì, chính là tạm thời sẽ chịu chút thống khổ, nghiêm túc mà nói là không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên nó làm như vậy cũng không tính là nói dối Cố Từ đi....
007 có chút chột dạ, nhưng đối với nỗi lo cho Cố Từ vẫn chiếm thượng phong, nó liền bỏ qua một bên, mơ hồ hồi đáp: "Phó Ngôn không sao, vài ngày nữa y sẽ ổn thôi." Những gì nó nói đều là thật, cũng không có gạt người!
Cố Từ tin tưởng lời nói của hệ thống, dù sao 007 cũng sẽ không lừa cậu Chỉ là khi cậu còn đang suy nghĩ về việc thay máu, liền nghe thấy Phó Ngôn nói: "Gần đây ta ở trong phòng rất buồn chán, cho nên nhờ người mang mấy quyển quái đàm, để giải sầu."
Phó Ngôn cầm tay Cố Từ, cười dịu dàng, kiên nhẫn hỏi: "Cố Từ, ta có thể kể cho em nghe một câu chuyện không?"
Cố Từ nhìn y, Phó Ngôn lại nhìn cậu mỉm cười, như thể đang chờ đợi câu trả lời của cậu. Cậu suy nghĩ một chút, cũng không còn cách nào khác, nhưng lại nhịn không được hỏi y: "Huynh thật sự không cảm thấy khó chịu sao?"
"Có em ở bên, ta đương nhiên không cảm thấy khó chịu." Y thản nhiên đáp.
007 nói thầm một câu mồm mép trơn tru, nhưng cũng không nói gì, nó vẫn rất khoan dung với bệnh nhân.
Cố Từ hai mắt hơi mở to, cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nói: "Lúc trước huynh đưa sách cho ta đều đọc xong rồi....."
- --------------------------------------
Cố Từ: "Các người đều gạt ta." (TヘT)
(Thương thương, vừa cưng vừa manh chết tôi rồiiii (*´◡`*))