Cố Từ vừa đi vừa quan sát khung cảnh trường học, hai vệ sĩ trung thành đi theo phía sau, trên tay xách cặp sách của Cố Từ. Cậu thấy phong cách trường học bên này rất tốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng đọc sách, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy trên sân thể dục có người chăm chú đọc sách, nên trong lòng đối với lời nói của hệ thống cũng tin tưởng vài phần, nghĩ thầm lần này cuối cùng đáng tin cậy hơn một chút, không sắp xếp cậu ở một nơi xa lạ. Nhưng Cố Từ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy bên đường trường truyền đến tiếng đấm đá, thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
Bước chân Cố Từ lập tức dừng lại, ánh mắt quái dị nhìn sợi dây, 007 lập tức nhận được tin hiệu của cậu.
Đây rõ ràng là đánh đơn phương, trường học phong cách tốt vậy sao có thể có người công khai sử dụng bạo lực trong khuôn viên trường chứ?
007: "Cái kia, tôi..." Nó cố gắng giải thích.
Lúc này Cố Từ những người khác cũng đi tới, một nhóm thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang đánh một học sinh khác, thậm chí có người đá vào bắp chân anh ta, mạnh mẽ đá anh ta khuỵu xuống. Khi thiếu niên bị đá xuống đất, anh ta thậm chí còn không nhúc nhích, và sự thờ ơ của anh rõ ràng khiến những người còn lại cảm giác không thú vị, thậm chí người đứng đầu kia còn lầm bầm: "Chẳng lẽ nó bị câm?"
Vệ sĩ nhìn thấy tình hình nơi này, sắc mặt không thay đổi, thành thật đi theo phía sau Cố Từ, khi cậu dừng lại, bọn họ cũng dừng lại, nhắm mắt làm ngơ hết thảy mọi chuyện xảy ra ở đây.
Cố Từ càng nhíu mày.
Cậu ngày càng cảm thấy 007 đang lừa dối mình.
Người cầm đầu vừa mới đặt chân xuống, nhìn thấy Cố Từ phía trước liền sáng mắt lên, đệ đệ phía sau phát hiện phản ứng của hắn liền đi theo, giống như mười mấy con chó con ngửi thấy mùi thịt xương, vẫy đuôi hướng về phía Cố Từ.
Mọi người đồng thanh hô: "Lão đại!" Thanh âm rất lớn, giống như người đứng ở trước mặt bọn họ, là người mà bọn họ thập phần ngưỡng mộ.
Lão, đại? Cố Từ đau đầu tự hỏi hai từ này, trong lòng không biết rốt cuộc không biết 007 sắp xếp cho cậu cái thân phận kỳ quái gì đây, lại nhịn không được hỏi: "Các cậu đây là đang làm gì?"
"Ồ, là như thế này, tên này trộm đồ của bọn em, em chính là giáo huấn nó mà thôi!" Nhắc tới chuyện vừa rồi, hắn có chút bực bội, hung ác trừng mắt nhìn thiếu niên trên mặt đất, nhưng khi hắn quay đầu nhìn Cố Từ, lại thu hồi toàn thân sắc bén, cười rạng rỡ.
"Tôi không có..." Thiếu niên lúc trước không rên một tiếng, rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm rất khàn, vừa nói được một nửa, lại nặng nề ho khan. Anh cố gắng đứng dậy, ánh mắt lại chỉ nhìn Cố Từ, không biết là đang giải thích hay là nhấn mạnh, "Không phải tôi trộm, tôi không có."
Chàng trai mở to đôi mắt đen sáng ngời, hơi mím môi, cố chấp nhìn chằm chằm Cố Từ. Trên mặt vẫn còn vết bầm xanh tím, có chút là vết thương mới, có chút lại là vết thương cũ, tuy rằng đã phai nhạt không ít, nhưng vẫn là có thể lờ mờ nhìn thấy một chút.
"Hừ, tên trộm này, mày làm gì mà cứ nhìn chằm chằm lão đại của bọn tao vậy, còn muốn đánh nhau đúng không?" Thấy anh cứ nhìn Cố Từ không chớp mắt, ánh mắt không dời đi, bọn đàn em đều phẫn nộ, nghĩ lão đại của mình sẽ không hài lòng.
"Tao mới là người đánh mày, mày có chỗ nào bất mãn thì tới chỗ tao!" Vừa nói, hắn vừa muốn xắn tay áo định đi lên đánh người, bộ dạng giương nanh múa vuốt.
Nhưng Cố Từ đã ngăn hắn lại
"Lão, Lão đại..." Lần đầu tiên thấy cậu chủ động tiếp xúc với mình, thiếu niên kích động đến nói cũng không rõ ràng, ánh mắt dừng trên tay phải Cố Từ.
Những ngón tay trắng và thon, đẹp vô cùng.
Vừa nghĩ đến một đôi tay đẹp như vậy, giờ phút này đang nắm lấy mình, mặt của hắn nhất thời đỏ như mông khỉ.
Cố Từ nghiêm túc nhìn hắn, chỉ hỏi một câu: "Làm bài tập chưa?"
"Hả?" Thiếu niên trợn to hai mắt nhìn cậy, cho rằng lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, trên mặt lộ ra vẻ ngây ngốc.
Mọi người có mặt ở đây cũng sửng sốt, cùng thầm nghĩ: Vừa mới nhập học bài tập ở đâu ra? Nhưng thấy Cố Từ vẻ mặt nghiêm túc, lại làm cho người ta nhịn không được muốn chấp nhận lời của cậu.
Chẳng lẽ thật sự có bài tập được giao mà bọn họ không biết? Nhưng không đúng, bình thường lão đại cũng không phải là người quan tâm chuyện này.
Sau khi sửng sốt một lúc, họ lập tức hiểu ra. Đây nhất định là bài kiểm tra của lão đại đối với bọn họ, xem mấy ngày nay bọn họ có tiến bộ hay không. Vì vậy, thiếu niên rất phấn khích, nắm chặt tay cam đoan nói: "Lão đại đừng lo lắng, bọn em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Nghĩ đến đây, toàn thân thiếu niên tràn đầy động lực, cũng lười so đo chuyện vừa rồi với người đó.
Những người còn lại nhao nhao phụ họa.
Sau đó, liền tính toán nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lão đại phân phó!
Trước khi đi, thiếu niên đi ngang qua người nọ, hừ lạnh rồi hung hăng va mạnh vào vai anh. Quay đầu lại cười lấy lòng với Cố Từ, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, sau đó quay đầu, tiếp tục đi về phía trước, cùng bọn đàn rời khỏi nơi này.
Cố Từ nhìn bọn họ hùng hổ rời đi, tuy rằng không hiểu bọn họ đến tột cùng là nghĩ cái gì, nhưng ít nhất mục đích của bọn họ đã đạt được. Cậu không rõ lắm sự thật của vấn đề, nhưng cũng không thể nhìn bọn họ sử dụng bạo lực trong khuôn viên trường, học sinh vẫn phải mang bộ dạng của học sinh, ngồi ở trong lớp, học hành chăm chỉ mới là đúng đắn, tùy tiện động thủ chắc chắn là không đúng.
"Đến giờ uống sữa rồi tiểu thiếu gia." Vệ sĩ nhìn đồng hồ cũng không để ý đến trò hề ở đây, ngược lại khéo léo lấy từ trong ba lô ra một hộp sữa, mở nắp đưa cho.
Thì ra nguyên chủ giống như cậu, cũng thích uống sữa, Cố Từ nghĩ như vậy. Lại nói, 007 mỗi lần sắp xếp thân phận cho cậu, ăn mặc, nhà ở đi lại còn có rất nhiều sở thích đều giống cậu, điểm duy nhất nó có thể làm được chỉ có như này.
Cố Từ hai tay cầm bình sữa, chậm rãi uống sữa, đồng thời ngoan ngoãn gật đầu.
Các vệ sĩ nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia chiều chuộng, mặc dù mấy người giúp việc đều sợ Cố Từ, luôn cho rằng cậu là người kỳ quặc khó hầu hạ, nhưng tiểu thiếu gia chính là bọn họ nhìn lớn lên, con nhà mình làm như thế nào đều là đúng. Huống chi, trong mắt đám vệ sĩ, nhìn thế nào thì tiểu thiếu gia vừa đáng yêu vừa tốt bụng, giống như một tiểu thiên sứ, càng miễn bàn vừa rồi còn giải vây giúp người khác.
"Giờ học sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào lớp thôi." Vệ sĩ đề nghị.
Cố Từ đồng ý, hướng thiếu niên bị đánh gật gật đầu, ánh mắt cũng không lưu lại vết thương của anh quá lâu, giống như đối đãi với mỗi người xa lạ, lễ phép đồng thời tràn đầy xa cách. Mặc dù vậy, Phó Ngôn giống như bị ánh mắt kia thiêu đốt, hoảng sợ quay đầu, nghĩ đến vết thương trên mặt và bộ dạng vừa rồi của mình, nghĩ thế nào cũng có thể đoán nhất định là rất chật vật. Anh vô thức sờ lên mặt mình, khi chạm vào vết sẹo, trong mắt hiện lên tia mù mịt hoang mang. Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao vừa rồi lại tránh ánh mắt của cậu.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, dần dần không còn nghe thấy nữa.
Ba người đi rồi, nơi này cũng chỉ còn lại một mình Phó Ngôn. Anh lẳng lặng đứng đó một hồi lâu, cuối cùng cũng có một tia phản ứng, đưa tay nhặt nắp chai trên mặt đất lên, cúi đầu nghiêm túc nhìn nó. Đó là một cái nắp bình sữa, chính là vừa rồi Cố Từ uống sữa vô tình làm rơi xuống.
Thiếu niên chậm rãi cầm lấy nó, vết thương trên mu bàn tay loang lổ, nhưng rõ ràng đều là dấu vết do tàn thuốc làm bỏng. Đó là những gì bố anh để lại trên tay anh khi say rượu. Người đàn ông kia mỗi lần uống say, sẽ lấy Phó Ngôn cùng mẹ của Phó Ngôn trút giận, mà sau mỗi lần tỉnh rượu, lại quỳ gối trước mặt mẹ của anh, thề sẽ không có lần sau, nhưng lần sau vẫn sẽ tiếp tục say rượu đánh người. Người phụ nữ thật ngu ngốc, ngay cả lời nói như vậy cũng tin tưởng, ôm ấp một niềm hi vọng vĩnh viễn cũng không có khả năng thực hiện, chờ mong chồng mình tỉnh thay đổi.
Phó Ngôn khẽ nhếch miệng, ánh mắt hờ hững. Chỉ là khi nghĩ đến hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, ánh mắt lại bỗng nhiên chớp động, thần sắc vốn lãnh đạm, bắt đầu thả lỏng một chút.
Được bao quanh bởi đám đông, thiếu niên thanh tú và xinh đẹp đến mức trông giống như một nhân vật trong thần thoại, cùng hết thảy xung quanh đều không phù hợp với cậu.
Anh nghe bọn họ gọi cậu là "Lão đại", cũng chính bởi vì cậu xuất hiện, anh mới được cứu.
Phó Ngôn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tay lại càng nắm chặt, mép nắp chai sắc bén đâm vào da thịt, anh mới chậm chạp phản ứng buông lỏng tay ra, nhìn qua có chút thất thần.
Tên của người đó là gì?
Sau đó nghĩ tới người bên cạnh gần như dùng ngữ khí cưng chiều gọi "Tiểu thiếu gia", Phó Thận bỗng nhiên nở nụ cười.
Một người như vậy nên được mọi người yêu mến, cẩn thận che chở, giống như một viên kim cương, tỏa sáng rực rỡ, lại được người khác coi như trân bảo. Được bao quanh ở giữa đám đông, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Không giống anh, giống như bùn nhão trong đất, vĩnh viễn cũng không đợi được ngày mặt trời chiếu rọi.
Anh và cậu, như người của hai thế giới.
Thế giới thứ nhất
Cố Từ cùng các vệ sĩ 3 người, dựa theo chỉ dẫn của hướng dẫn viên trường đi tới lớp 10 ban (17).
Cậu còn chưa đi vào, chợt nghe thấy trong lớp truyền đến tiếng ồn ào của học sinh, Cố Từ trong nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn các lớp khác, phát hiện lớp khác đều rất yên tĩnh, các học sinh đều ngoan ngoãn ngồi ở trong lớp, trên bàn có sách giáo khoa do giáo viên phát. Duy chỉ có khu vực đặc thù này, giống như một lớp học bị cô lập, phát ra tiếng huyên náo đặc biệt.
Sự im lặng của Cố Từ hiển nhiên khiến đám vệ sĩ hiểu lầm, hai người vội vàng giải thích: "Tuy nói 7 giờ 30 chúng ta phải có mặt ở trường, nhưng 8 giờ mới bắt đầu vào lớp, quản gia sợ ngài dậy không nổi nên cố ý bỏ qua tiết đọc sách buổi sáng, đã thông báo với giáo viên trước rồi, ngài yên tâm."
Lớp học bắt đầu lúc 7:30, nhưng để phù hợp với lịch nghỉ ngời của, họ đã bỏ qua tiết đọc buổi sáng này.
Như vậy là quá nuông chiều con...
Cố Từ nhíu mày, thấy vẻ mặt bọn họ lo lắng, liền gật đầu, ý bảo không sao, sau đó dứt khoát trực tiếp đi vào lớp, mà hai vệ sĩ còn lại đương nhiên là đi tìm chỗ nghỉ ngơi ở gần đó, khi cần sẽ quay lại hỗ trợ.
Mấy thiếu niên còn đang đùa giỡn nhìn thấy có người từ ngoài cửa đi vào, bọn họ im lặng một hồi, sau đó sôi nổi hẳn lên, mọi người trong lớp đều vẫy tay chào Cố Từ, hiển nhiên là bọn họ đã biết cậu từ trước. Chỉ là bởi vì khí chất trầm ổn của cậu, không dám lại gần cậu, cho nên hắn khó tránh khỏi có chút mất mát, sau khi nhận được cái gật đầu của Cố Từ, liền hưng phấn như nhận được sự chấp nhận nào đó. Một lúc sau, bọn họ mới lại tự đi tìm người quen nói chuyện đùa giỡn.
Họ thực sự là một nhóm thanh thiếu niên tràn đầy năng lượng, nhưng dường như hơi quá phấn khích vào lúc này, và có vẻ hơi khác với những người bạn cùng lớp mà cậu tưởng tượng.
Nghĩ đến sự không đáng tin cậy của 007, Cố Từ không khỏi lo lắng cho cuộc sống trường học của mình sau này.
vươn tay, tháo vòng cổ ra. Tại thời điểm xuất phát, hệ thống cũng đã sớm dung nhập vào vòng cổ bên trong. Đây là một sợi dây chuyền màu bạc, trên mặt không có hoa văn phức tạp gì, chỉ đơn giản là treo một biểu tượng hình mèo con, màu sắc cùng dáng dấp giống 007. Đây là nới ở của 007, dưới tình huống đặc biệt, ví dụ như trường hợp như hôm nay, nó sẽ trực tiếp trốn vào nơi này, đợi đến lúc cần mới có thể đi ra. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến giao tiếp của nó cùng Cố Từ.
Bởi vì còn chưa sắp xếp chỗ ngồi, Cố Từ liền tùy tiện tìm một chỗ ít người ngồi xuống, trong tay nắm dây chuyền, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sắp xếp chỗ này thật sự đáng tin không?"
Cũng không biết hệ thống an ủi câu gì, Cố Từ ánh mắt hơi sáng lên, lông mày nhẹ nhàng giãn ra, cao hứng gật đầu. Nữ sinh phía sau khẽ gõ sau lưng cậu, Cố Từ theo bản năng quay đầu lại, nụ cười trên mặt còn trên môi, nhẹ nhàng như gió mùa xuân.
Nữ sinh bị nụ cười này mê hoặc, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, đem sô cô la trong tay đưa qua, nhỏ giọng nói: "Mình, bố mình nhờ mình tặng quà cho các bạn học. Nói, là chia..." Lúc này, giọng nói của cô càng lúc càng thấp, tựa hồ rất thẹn thùng, Cố Từ còn chưa kịp trả lời, cô đã vội vàng nhét đồ vào tay cậu, sau đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi cũ, cúi đầu không nói lời nào.
Mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng "cảm ơn" vô cùng dễ chịu, Hàn Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông hai bàn tay đang nắm chặt ra vì quá căng thẳng.
Cô nghĩ đến lời bố đã nói trước khi đến trường, sau khi biết cô học cùng lớp với người nhà họ Cố, ông đã dặn dò Hàn Chỉ rất nhiều, hơn nữa dặn dò cô nên kết bạn với Cố Từ, còn nhấn mạnh sự ương ngạnh tùy hứng của vị tiểu thiếu gia này, nói Hàn Chỉ ngàn vạn lần không thể chọc giận cậu, mọi việc chỉ cần cúi đầu nhường nhịn là được. Hàn gia cùng Cố gia có qua lại trên phương diện làm ăn, tuy nhiên vẫn dựa vào Cố gia nhiều, cô biết người nhà này không dễ dàng, cho nên vẫn nhớ rõ lời của bố, trước khi đến cũng rất thấp thỏm, không biết vị tiểu thiếu gia của Cố gia trong truyền thuyết này rốt cuộc là người như thế nào.