---o0o---
Đêm dài vẫn còn đó, hệt một cõi ma tối tăm. Gió nhấc áo choàng lên, từng cơn lạnh buốt như muốn xuyên thấu vào tận xương.
Đường Hiểu Ngư không nhớ rõ mình đã đi xuống núi như thế nào, lúc cô nhận ra thì đã nhìn thấy một chiếc xe đậu cách đó không xa, có người đang đợi cô.
Cô nói chuyện với viên cảnh sát ở lại vài câu rồi mới xoay người đi về phía Minh Kiều.
"Dạ Oanh." Giọng điệu của Minh Kiêu vẫn nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, tay khoác chiếc ba lô màu đen thoạt nhìn không phải của nàng, giống như một đóa hoa hồng đong đưa trong gió, nghiêng đầu tiến lên trước mặt cô: "Cô có mệt không? Lại đây nghỉ ngơi chút đã.”
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bằng tay còn lại, bàn tay kia dù hơi lạnh nhưng vẫn rất mềm mại.
Tâm trí đang phiêu du của Đường Hiểu Ngư đột nhiên tụ lại, hóa ra cô vẫn còn ở nhân gian, nhưng cô lại chưa bắt được những yêu ma dữ tợn và mạnh mẽ nhất kia, cũng chưa phát hiện ra được đám ẩn núp sau lưng gã, thế nên mới cảm giác như mình còn đang ở địa ngục.
Thấy cô dừng bước, Minh Kiều quay đầu lại nhìn: "Sao thế, không đi nghỉ à? Hai ngày nay cô đã không ăn uống đàng hoàng rồi, tranh thủ ăn gì đi rồi hẵng đi làm.”
Đôi mắt của nàng thực sự rất đẹp, khi chỉ nhìn vào một người, chúng vô cùng rõ ràng, phản chiếu màu xanh nhạt lấp ló y như một thiên hà trên bầu trời, đẹp và trìu mến như một giấc mơ.
Trong cái nhìn ấy, Đường Hiểu Ngư có một thoáng chốc nghĩ rằng mình đã thoát ra tất thảy âm u đen tối, để rồi sau đó như thiêu thân lao đầu vào lửa, rơi vào một giấc chiêm bao càng đẹp, cũng càng nguy hiểm bội phần.
Cô hạ ánh mắt xuống, và giữa dòng suy nghĩ, chiếc áo khoác đồng phục màu xanh đậm mà cô đã mặc trước đó rơi vào lòng bàn tay cô.
Cô khoác áo khoác lên vai dưới ánh mắt có phần ngạc nhiên của Minh Kiều: "Ở đâu ra thế?”
"Hửm? Cô đoán được rồi còn hỏi tôi làm gì.” Minh Kiều giật mình nhận ra cô vừa hỏi gì, nàng đi tới nắm lấy tay cô: "Được rồi, không lạnh lắm, giờ đang là mùa hè đấy.”
Đường Hiểu Ngư mặc cho Minh Kiều lôi kéo, biết rằng ngay cả khi đêm dài đã qua và bình minh đang đến gần, mọi thứ vẫn còn lâu mới kết thúc.Nhưng vai trò của nàng trong vấn đề này đã không còn có thể thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, lại càng không cần phải ở đây chịu khổ thêm nữa.
Đường Hiểu Ngư khẽ nói: "Tôi sẽ cho người đưa cô trở về trước."
Hết câu, cô dừng lại rồi nói thêm: "Tiếp theo chúng tôi có lẽ sẽ rất bận, cô không cần lo lắng.” Đồng thời, cô cảm giác được một lực mạnh từ đôi tay đang giữ chặt lấy mình.
"Dạ Oanh." Giọng nói của Minh Kiều đột nhiên bị chiếm giữ bởi một sự bình tĩnh không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào: "Thực ra có rất nhiều cách để không cho bản thân dừng lại.”
***
Gió trên núi vào ban đêm rất mạnh, ngồi trong xe còn chưa có cảm giác gì, thân nhiệt đã giảm khá nhiều.
Minh Kiều chăm chú nhìn Đường Hiểu Ngư trước mặt, nhìn tà áo bay múa trong gió như thể sắp trốn trở lại màn đêm bất cứ lúc nào của cô.
Nụ cười nhẹ trong mắt nàng như chạm vào ánh trăng trên hồ, tán ra mất tăm.
Đêm Đường Hiểu Ngư cứu nàng, nàng vẫn còn sững sờ, không để ý cô chạy đến thế nào, khi tỉnh lại thì đã gối trong vòng tay người ta rồi.
Nhưng Minh Kiều có thể tưởng tượng được dáng người cô linh hoạt nhẹ nhàng như bướm tao nhã, như cánh chim tự do.
Nhưng lúc này đôi cánh của Đường Hiểu Ngư dường như đột nhiên bị nhuộm quá nhiều sương lạnh nặng nề, không thể bay lên được nữa.
Không, không chỉ có vậy, phải nói rằng bây giờ cô ấy giống như một chiếc cờ chiêu hồn tung bay trong gió, nhìn thì như bay lượn nhưng trên thực tế chẳng biết linh hồn đang nơi nao.
Nàng đoán có chuyện gì đó đã xảy ra, chắc chắn có liên quan đến Thợ săn.Đáng tiếc nàng không biết đó là gì, cũng giống như nàng không biết năm đó Đường Hiểu Ngư có thù oán gì với Thợ săn.
Minh Kiều hạ ánh mắt xuống một lúc rồi lại ngẩng đầu lên.
Nhưng nàng biết Đường Hiểu Ngư không thể bình tĩnh dừng lại, nếu đã vậy: "Đi cùng tôi đến một nơi, có thể nó sẽ giúp cô đạt được điều mình mong muốn nhanh hơn."
***
Trong một biệt thự được trang trí đẹp mắt và bố cục cẩn thận, Đường Hiểu Ngư sau khi nhìn thấy Minh Kiều đứng vững rồi buông cánh tay nàng ra.
Lúc này, sắc trời tối mịt cũng đã sáng dần lên, gần như rạng đông, biệt thự chìm trong sự giao thoa sáng tối, phủ lên một tông màu cực kỳ lạnh lẽo.
Minh Kiều nhìn quanh, đây là ngôi nhà do mẹ Tạ Sở để lại cho anh, nguyên chủ lúc còn rất nhỏ đã từng đến chơi.
Nàng cẩn thận nhớ lại cách bố trí của biệt thự này trên đường đến đây, chưa nói đến cái khác, trí nhớ của cơ thể này cũng rất xuất sắc, nàng có thể nhớ những địa điểm mình đã từng đến thăm nhiều năm trước một cách rõ ràng.
Chưa kể nếu Tạ Sở muốn để nàng đến lấy đồ thì cũng không cần phải làm khó, nếu người giết anh ta tìm được trước, anh ta mới chết không nhắm mắt nên đã nói thẳng chỗ giấu đồ.
Sau đó hai người Minh Kiều đã dành một chút thời gian để tìm chiếc két sắt ở một nơi khuất trong nhà, lấy ra rất nhiều tài liệu giấy được cất giữ trong đó. Tất nhiên, cũng có máy ghi âm, USB và những thứ tương tự, những thứ ấy để sau nghiên cứu cũng được.
Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư mỗi người lấy một ít thông tin, cầm lên đọc. Minh Kiều chỉ đọc trang đầu tiên, không khỏi nói với hệ thống: [Chữ Hiếu như trời.]
Trên đó là những ghi chép về việc cha Tạ giao dịch với nhiều tội phạm dị năng giả khác nhau.
Tiếp theo là một danh sách, không chỉ ghi tên của các dị năng giả khác nhau trong gia đình họ Tạ mà còn có tên của một số người có quan hệ bạn bè với gia đình họ Tạ, những người đó không phải tội phạm thì cũng là những kẻ có lai lịch mờ ám.
Bây giờ những người này không phải là tội phạm. Mấy cái danh sách này cứ giao hết cho Hiệp hội Dị năng giả xác minh là được, vì bè lũ này đi theo nhà họ Tạ làm “việc tốt” không đếm xuể, làm gì có chuyện vô tội được.
Hệ thống: [Sớm biết gia tộc họ Tạ không trong sạch, nhưng không ngờ nó lại ô uế đến vậy. Đây chẳng khác nào là băng đảng tội phạm quy mô lớn cả.]
Minh Kiều giao phần trong tay cho Đường Hiểu Ngư, không đọc tiếp nữa. Đường Hiểu Ngư cũng không tiếp tục đọc, bởi lượng thông tin ghi lại trong dữ liệu rất lớn, nếu chỉ nhìn lướt qua một cách vội vàng sẽ bỏ lỡ rất nhiều vụ việc. Giờ cũng không phải thời cơ thích hợp để đi sâu vào nghiên cứu.
Minh Kiều bảo hệ thống quét qua một lần trước rồi từ từ xem lại khi nàng có thời gian, bây giờ nàng chỉ nhìn khung cảnh ngày càng sáng rõ bên ngoài cửa sổ rồi thở dài: "Tôi nghi ngờ liệu có phải anh ta đã sớm nghĩ đến ngày này rồi không.”
Trên thực tế, từ những gì Tạ Sở nói với nàng trước khi chết, không khó để nhận ra rằng anh ta không hề có niềm tin vào gia đình họ Tạ, thậm chí cả cha mình.
Anh ta không ngần ngại giết chết đám người có quan hệ huyết thống với mình, đồng thời cũng sợ họ sẽ giết chết anh ta.
Trớ trêu thay, Minh Kiều nghi ngờ rằng mặc dù anh ta đã sớm đề phòng nhưng không có ai đáng tin tưởng để anh ta giao phó mấy thứ này. Cuối cùng, lựa chọn duy nhất là Hiệp hội Dị năng giả hoặc kẻ địch cùng một thù là nàng.
Ánh mắt Đường Hiểu Ngư bình tĩnh, cô cất tư liệu đi, chợt hỏi: "Sao không nói cho người khác biết trước?"
Minh Kiều dường như đang hồi tưởng điều gì đó, tốc độ nói chậm hơn bình thường: “Tôi không biết dị năng của bé mèo đen là gì, không biết nếu để cho em ấy đưa tôi đến có tiện như cô không, mà đối với những người khác thì tôi không tin họ.”
Nói xong, nàng chăm chú nhìn Đường Hiểu Ngư: “Không phải là tôi nghi ngờ bọn họ, còn nghi ngờ nữa thì chẳng ai đáng tin cả. Nhưng kiến thức của tôi về thế giới dị năng của các cô còn hạn chế, tốt nhất tôi nên tận tay đưa bằng chứng này cho cô, rồi sau đó mới để cô quyết định giao nó cho người khác là tốt hay xấu.”