Trong phòng quá tối, Tiết Dao không thấy rõ người nông dân giờ khắc này là biểu tình gì, chỉ mơ hồ từ tròng mắt nhìn thấy một chút do dự thoáng qua liền mất đi.

"Cẩu quan!"

Người nông dân tỉnh táo lại, liêm trong tay nháy mắt dí sát cổ Tiết Dao. Hắn không kìm chế được nỗi lòng, hạ giọng quát:

"Muốn gạt ta? Ta mà thả ngươi, chẳng phải lập tức bị quan gia bắt đi!"

"Ta có thể lập cam kết."

Trên cổ bị ép tới càng lúc càng khẩn cấp, Tiết Dao cảm giác được sự tình đã vượt ra khỏi khống chế của mình, chỉ có thể chuẩn bị kỹ càng ra tay liều mạng một lần.

Nhưng mà, nam nhân này ngày ngày lao động có được sự rắn chắc, coi như có thể ngăn cản liêm chém xuống, không thể phản kích áp chế hắn, Tiết Dao chỉ có thể dụ dỗ:

"Ta còn có thể ưu tiên cho ngươi tham gia cúng tế lần này, trong năm người đại diện, bảo đảm có ngươi."

Tiết Dao đã hối hận ngăn cản đại hội đi chết lần này. Coi như nam nhân này hiện tại ra yêu cầu muốn dân chúng toàn huyện tham gia cúng tế, Tiết Dao cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng mà hối hận đã không còn kịp rồi.

Nam nhân nâng liêm lên, hướng cổ Tiết Dao chém xuống. Tốc độ quá nhanh, tay Tiết Dao cũng không kịp rút khỏi chăn, duỗi ra ngăn cản.

"Soạt!"

"Á!"

Người nông dân thét kinh hãi. Một ám khí từ ngoài bay xuyên qua cửa sổ nện vào tay cầm liêm. Cái liêm rơi xuống chăn che trên người Tiết Dao.

Tiết Dao trong nháy mắt ngồi dậy, cướp lấy cái liêm.

Người nông dân lấy lại tinh thần đã muốn đến đoạt lại vũ khí, nhưng bị một bóng đen phi thân vào kéo ra, đạp mạnh một cước.

Người kia bay ra va vào bàn gỗ, ôm ngực lăn lộn dưới đất.

Tiết Dao ngồi ở trên giường như vừa tỉnh giấc chiêm bao, trong tay còn nắm chặt cái liêm, không ngừng run rẩy.

"Không bị thương chứ?"

Giọng nói của Trương Tứ như thuốc an thần, Tiết Dao thở phào một hơi.

Trương Tứ thổi mồi lửa đốt đèn trong phòng, Tiết Dao mới phát hiện hắn cũng không mặc áo khoác.

Trương Tứ đi tới trước mặt người kia hỏi:

"Ai phái ngươi tới?"

Người nông dân kia kinh ngạc mà ngửa đầu nhìn Trương Tứ, lập tức đạp chân hướng góc né tránh.

"Hắn là thôn dân muốn tham gia cúng tế."

Tiết Dao bình tĩnh lại, chống đỡ thân thể chuẩn bị đi xuống giường.

"Muốn tham gia cúng tế... nè."

Trương Tứ đạp một cước vào người kia.

"Quan phủ không để cho các ngươi cúng tế, ngươi không dám đi tìm quan lão gia gây sự, ngược lại là tìm người đàng hoàng bắt nạt!"

Trương Tứ hơi dùng lực một chút, người kia nôn ra một ngụm máu.

"Đừng!"

Tiết Dao vội vàng ngăn cản Trương Tứ đánh người.

Trương Tứ nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Dao:

"Tiết công tử, đối phó dạng người như thế không thể nhân nghĩa. Ngươi thả hắn, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy ngươi không thể giết người được, sẽ có nhiều người ý đồ xấu với ngươi."

"Ngươi trước tiên cách hắn xa một chút! Đá ngất hắn là được rồi."

Tiết Dao cảnh giác nói.

"Phụ thân hắn đã bị nhiễm ôn dịch bệnh phát bỏ mình, hắn cũng có thể ở thời kỳ ủ bệnh, chớ bị máu của hắn dính phải."

Trương Tứ nghe theo lệnh Tiết Dao, đá ngất nam nhân kia. Hắn gọi người tới đem nam nhân tha đi, dọn sạch trong phòng, dùng nước khử trùng xử lý sạch sẽ. Tiết Dao cùng Trương Tứ dùng xà phòng rửa sạch tay.

Hai người ngồi ở bậc đá ngoài cửa, ánh trăng chiếu sáng khoảng sân trống trải yên tĩnh.

Thấy Tiết Dao vẫn là sắc mặt trắng bệch, Trương Tứ thấp giọng nói:

"Là ta thất trách, về sau buổi tối ta liền canh giữ ở cửa phòng ngươi."

Tiết Dao lấy lại tinh thần, quay đầu cười khổ nói:

"Ngươi cũng không phải làm bằng sắt, ban đêm cũng phải ngủ. Thật không nghĩ tới ta cũng có ngày bị người ám sát. Càng không có nghĩ tới... người muốn giết ta lại là người ta muốn cứu."

"Ngươi chính là quá mềm lòng."

Trương Tứ cau mày nói.

"Lúc trước ta trộm bạc của ngươi, ngươi lấy đức báo oán. Nói là xem trọng bản lĩnh của ta đây mới cứu ta. Vậy những thôn dân ngu xuẩn này thì sao? Ngươi tại sao muốn mạo hiểm tính mạng ở lại chỗ này cứu người muốn giết ngươi? Bọn họ bây giờ ân đền oán trả, là kết quả ngươi muốn sao?"

Tiết Dao cười khổ một tiếng.

"Ngươi đem ta nghĩ đến quá tốt rồi."

Trương Tứ không rõ.

Tiết Dao cứu Trương Tứ, là bởi vì muốn hắn dạy công phu cho Ngũ hoàng tử, cũng muốn hắn đem hành tung Kiếm Thánh nói cho Thất hoàng tử.

Cứu bách tính huyện bị dịch bệnh là vì Thái tử.

Tất cả đều không phải xuất phát từ lòng tốt cứu người.

Nhưng Trương Tứ nói cũng không sai. Hắn là người dễ dàng mềm lòng. Ban đầu vì tự vệ, dỗ dành Thất hoàng tử vui vẻ, kết quả biến mình thành người cha chăm sóc con trai

Sau đó vì Thất hoàng tử, bảo vệ Thái tử, kết quả thành người hâm mộ Thái tử.

Vì các hoàng tử mà cứu Trương Tứ, dần dần thật sự xem Trương Tứ là bằng hữu.

Bây giờ, vì biến pháp không thất bại, Tiết Dao đến huyện Bình Dung khống chế ôn dịch. Lại không thể trơ mắt nhìn dân chúng trải qua địa ngục nhân gian, Tiết Dao thật muốn cứu người.

Thực sự là lãnh tiền lương thư đồng đi làm công tác của Tổng bí thư Liên hiệp quốc.

"Phì..."

Tiết Dao tự giễu cười ra tiếng.

"Ngươi còn có tâm tình cười?"

Trương Tứ cau mày nói.

"May là ta rời giường đi nhà xí, không có ngủ say, nên nghe thấy phòng của ngươi có tiếng động. Ngươi biết mới vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?"

Tiết Dao liếc mắt nhìn Trương Tứ trợn mắt thở phì phò, nói.

"Ngươi cũng đừng nhắc nhở ta. Ta thật vất vả mới quên, nhắc lại liền sợ đến không ngủ được."

Trương Tứ bị chọc phát cười. Hắn quay đầu nhìn về phía cái sân trống rỗng, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

"Ngươi thật sự là người quân tử, chẳng trách ba vị hoàng tử tín nhiệm ngươi như vậy. Kẻ tiểu nhân nịnh nọt dùng mánh lới sẽ có ngày bại lộ. Người như ngươi mới xứng đáng để tất cả mọi người tín nhiệm."

Ngày hôm sau ở nha môn, Tiết Dao nhận được hồi âm của Thái tử, nhưng binh phù không có tới.

Trong thư Thái tử nói đã đem sự tình bẩm báo Hoàng đế. Hoàng đế tương đối coi trọng chuyện này, tăng số thái y đến.

Hoàng đế hạ chỉ tri huyện địa phương phối hợp thái y khống chế ôn dịch, cũng không đồng ý điều binh hỗ trợ khống chế tình hình bệnh dịch.

Đại Tề không phải lần đầu tiên có dịch bệnh. Nhưng từ trước đến nay bệnh nặng cấp bậc dịch cao nhất chính là bệnh bạch hầu.

Hoàng đế không biết bệnh dịch hạch chết người lan truyền đáng sợ dường nào.

Tiết Dao thu nhận tin, máu trong người phảng phất đã nguội lạnh.

"Thế nào?"

Trương Tứ xem sắc mặt hắn không tốt, buồn bực hỏi:

"Thái tử điện hạ không cho binh quyền?"

"Là Hoàng thượng không cho."

Giọng Tiết Dao trầm xuống.

"Thái tử nói sẽ tận lực trong vòng nửa tháng thuyết phục Hoàng thượng. Thái tử muốn dẫn quân hộ vệ đến trợ giúp chúng ta..."

Tiết Dao chậm rãi nhắm mắt lại.

"Khống chế tình hình trong nửa tháng nói như dễ lắm."

Vừa vặn lúc này ở ngoài nha môn truyền vào tiếng dân chúng ồn ào.

Tiết Dao cùng Trương Tứ đi ra ngoài xem. Thì ra đến cửa nha môn gây sự là thôn dân yêu cầu tổ chức cúng tế.

Dỡ bỏ tế đàn, thôn dân bị "quỷ dịch" quấn thân rõ ràng tăng lên nhiều. Dân chúng đều cho là hủy cúng tế đắc tội ôn thần, bây giờ đã sợ hãi đến không sợ quan phủ nữa.

Người bị quỷ dịch quấn lấy, không ít gia đình chết hết. Thôn dân đối đầu cùng người phủ quan, nói là không thể không bảo vệ con cháu trong nhà. Có không ít thôn dân xúc động phẫn nộ chuẩn bị liều mạng cùng người quan phủ.

"Làm sao mới được đây?!"

Tri huyện ở trong sân gấp đến độ đi tới đi lui, nhìn Tiết Dao vẻ mặt đưa đám, nói.

"Cúng tế đuổi dịch quỷ đưa ôn thần đi là tập tục ở huyện Bình Dung mấy trăm năm qua! Ty chức thực sự không hiểu vì sao phải cấm, làm sao có thể phục dân chúng đây!"

Tiết Dao bình tĩnh nói với hắn.

"Nhờ ngài tìm một bộ đạo phục đến đây cho ta. Ta muốn đích thân giải thích cùng dân chúng."

Tri huyện quả thực hai mắt biến thành màu đen. Không biết thời điểm như thế này, người thiếu niên này còn muốn làm lung tung cái gì.

Nhưng Hoàng đế hạ chỉ hắn phải phối hợp. Hắn không được có lời oán hận, chỉ có thể nuốt giận vào bụng mà dặn dò cấp dưới đi tìm một bộ đạo phục đến.

Ba khắc sau, Tiết Dao thay một thân đạo phục, mượn bội kiếm của tri huyện, đi ra cửa nha môn đối mặt dân chúng xúc động phẫn nộ.

(1 Khắc là 14 phút 24 giây)

"Chư vị bình tĩnh đừng nóng. Chuyện cúng tế, tri huyện đại nhân bàn bạc kỹ càng mới có quyết định."

Các thôn dân dần dần yên tĩnh lại, mặt oán hận không nhịn được mong đợi nhìn người trẻ tuổi trong trang phục đạo sĩ.

"Các vị hương thân, bần đạo Huyền Ât chân nhân, được thiên tử Đại Tề phái đến giúp bách tính huyện Bình Dung trục xuất ôn thần."

Tiết Dao dừng một chút, thấy dân chúng không ai mở miệng nói chuyện, liền tiếp tục nói:

"Không để cho các ngươi làm cúng tế đưa ôn thần chính là ý của bần đạo."

Tri huyện mấy ngày bị oan ức nhất thời thở phào một hơi. Không nghĩ tới tiểu tử này còn có chút trách nhiệm.

Các bách tính nghe nói lời này, hiển nhiên lộ ra tức giận, nhưng kiêng kỵ Tiết Dao có thân phận "Huyền Ất chân nhân", trong thời gian ngắn không ai dám phát ra bất mãn. HunhHn786 Những đôi mắt oán hận lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Dao.

Tiết Dao tiếp tục nói:

"Lần này ôn thần không giống quá khứ. Cúng tế truyền thống không những không thể tiễn đi, trái lại còn có thể tăng pháp lực của ôn thần, mời càng nhiều quỷ dịch đến. Thời điểm đó, coi như là có cơ hội tốt, ta cũng không cách nào giúp mọi người xua đuổi ôn thần."

"Muốn tiễn ôn thần đi, từ xưa đến nay đều làm như vậy!"

Có một thanh niên không thể nhịn được nữa bác bỏ lời Tiết Dao.

"Ngươi là người kinh thành theo quy tắc của người kinh thành. Ôn thần ở chỗ chúng ta đây không giống với chỗ các ngươi!"

Tiết Dao giơ tay ra hiệu cho hắn đừng vội, kiên nhẫn tiếp tục nói.

"Ta biết mọi người sẽ không tin tưởng lời nói của ta. Vì để chứng minh, ta quyết định không cản trở các ngươi cử hành cúng tế. Nhưng nhất định phải chia làm hai lần."

"Cái gì hai lần?"

Có bách tính không kịp chờ đợi hỏi.

Tiết Dao nói.

"Dựa theo tập tục trong thôn, phàm là tham dự cúng tế, cuối cùng phải uống nước thần mới có thể miễn trừ quỷ quấn thân. Lần này ôn thần thế tới hung mãnh, mọi người nhất định đều muốn tham gia cúng tế. Yêu cầu của ta chính chia ra hai lần cúng tế. Lần thứ nhất phải là cúng tế quy mô nhỏ, hạn chế người tham dự cúng tế trong khoảng mười người..."

"Mười người làm sao đủ!"

Lập tức có người bắt đầu kháng nghị.

"Hãy nghe ta nói hết."

Tiết Dao chờ quần chúng yên tĩnh lại, mới nói tiếp.

"Theo quy tắc, ngày cúng tế những người không liên quan không được phép tụ tập lưu lại, cúng tế kết thúc lập tức tan cuộc, ai về nhà nấy. Trong vòng sáu ngày, ta đảm bảo sẽ có hơn năm người bị quỷ dịch mới mời đến lấy mạng. HunhHn786

Mọi người có thể xem ta nói có ứng nghiệm hay không. Sau tám ngày, các ngươi có thể cử hành cúng tế lần thứ hai, số người tham dự không hạn chế.

Muốn bị quỷ dịch nhập vào thân thể, thì cứ việc đi chịu chết, ta tuyệt đối không ngăn cản."

Tiếng nói vừa dứt, một đám dân chúng sắc mặt đều trắng bệch, một lát sau liền châu đầu ghé tai bàn luận. Không lâu lắm, đại diện thôn dân đứng ra chắp tay nói:

"Vậy làm theo lời đạo trưởng nói!"

Tiết Dao thở phào nhẹ nhõm. Công tác dựng tế đàn cùng chuẩn bị cúng tế ít nhất phải ba ngày mới tiến hành nghi thức. Cộng tất cả thời gian lại có thể kéo đến mười một ngày. Sau khi cúng tế xong, người của Thái tử khả năng cũng sắp đến.

Nếu như vẫn cứ như vậy, cũng không ngăn cản được hoạt động cúng tế quy mô lớn, Tiết Dao không thể không buông tay.

Nếu dùng cứng đối cứng, e rằng Trương Tứ cũng không bảo vệ được Tiết Dao. Thôn dân có thể đánh nhau cùng người quan phủ. Cơ hội tạo điều kiện truyền nhiễm quy mô lớn.

Bốn ngày sau, cúng tế lần thứ nhất với qui mô nhỏ hoàn thành. Các thôn dân vui vẻ bắt đầu chuẩn bị cúng tế lần hai với quy mô lớn.

Hai ngày sau khi kết thúc cúng tế lần thứ nhất, trong số mười người tham dự cúng tế có bốn người xuất hiện bệnh trạng.

Ngày thứ tư một người bệnh tử vong. Ngày thứ năm, hai người bệnh tử vong. Ngày thứ bảy thêm hai người nhiễm bệnh chết. Vậy là toàn bộ người bệnh đều tử vong.

Việc chuẩn bị cúng tế lần thứ hai bị dừng lại.

Các thôn dân bắt đầu bàn luận tiên đoán của Huyền Ất chân nhân.

Rất nhanh truyền ra lời đồn kinh thành phái tới thần tiên sống.

Thêm hai ngày, có thôn dân đi đến cửa nha môn cầu đạo trưởng phương pháp trừ tà.

Ngày tiếp theo rất nhiều thôn dân từ bỏ ý định tham gia cúng tế lần thứ hai.

Có bô lão tin tưởng cúng tế truyền thống, gõ gậy mắng Tiết Dao mèo mù vớ chuột chết. Nói hắn tiên đoán sẽ chết năm người trở lên, kết quả chỉ là bốn người.

Thêm hai ngày, trong nhà của bốn người tham dự cúng tế phát bệnh chết lại có thêm ba người phát bệnh mà chết.

Đến đây, lần cúng tế thứ hai không ai nhắc tới nữa. Tế đàn xây dựng một nửa không ai dám đến tiếp tục hoàn thành.

Không ít thôn dân ngày ngày quỳ gối ở cửa nha môn, thỉnh cầu thần tiên sống trừ tà.

Tiết Dao cảm thấy bước thứ hai trong kế hoạch có thể thực hiện. Tuyên bố diệt chuột diệt bọ chét, cách ly người bệnh, cấm chỉ người phúng viếng đám tang người chết vì bệnh.

Kỳ thực hắn còn muốn đốt thi thể người bệnh dịch chết. Nhưng mà ở cổ đại làm vậy là kết huyết hải thâm thù với thân nhân người chết. Tốt nhất là chờ Thái tử đến thi hành biện pháp mạnh.

---------------
Tác giả có lời muốn nói:

Có lẽ đọc giả nghĩ không có cách nào tưởng tượng ra được chuyện yêu đương của bé mập mạp khi lớn lên cùng Dao Dao ngốc sẽ thế nào. Ha ha ha ha, nhắc nhở cho các vị một chút.

Thụ: " người cha" không ham muốn xằng bậy, lẩm bẩm lải nhải không dứt, bao che cho con, hoa hướng dương, bình sữa lớp học.

Công: "bé con" ý đồ làm chuyện xấu, thần tượng Long Ngạo Thiên, vua ngạo kiều dấm chua, giả heo ăn hổ, thâm hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play