Tiết Dao nhẹ nhàng lau bụi trên mặt bé mập mạp, rồi hướng chỗ bị đỏ lên thổi thổi.

Thất hoàng tử bị thổi nhắm lại mắt. Có chút ngứa, giơ tay gãi gãi, cảm thấy đau, hắn lập tức bĩu môi.

Xem ra đạp không nhẹ.

Tiết Dao nhịn không được, hầm hừ quay đầu nhìn về phía Lão Trương.

Như thế nào đi nữa cũng không thể đạp vào mặt hoàng tử!

Mặc dù có quy tắc "trong quá trình luyện võ va chạm không thể trách", nhưng mấy giáo đầu hoàng gia sẽ không dùng vũ khí kim loại so chiêu cùng hoàng tử, phần nhiều là dùng thước dài hoặc côn nhỏ thôi, không ai dám quyền cước cùng tiến lên.

Lão Trương nhìn thấu Tiết Dao oán giận, không chờ vấn tội, liền mở miệng biện giải:

"Các vị Điện hạ cùng Tiết công tử có ân với Trương Tứ, lại không cần báo đáp, may mắn chư vị nhìn trúng thân công phu này, ta tất nhiên dốc hết sức dạy dỗ!

Chỉ là học công phu phải có quy tắc thầy trò mới có thể thành sự. Sư phụ, danh phận này ta không xứng, nhưng chuyện sư phụ nên làm, ta không thể không làm. Chạm đến là thôi, phương thức huấn luyện này vạn vạn lần không được, tiến bộ rất chậm, còn ảnh hưởng nghiêm trọng năng lực thực chiến.

Ta từng tận mắt thấy Thái tử gia cùng giáo đầu so chiêu như đùa giỡn. Hai người đều sợ làm bị thương đối phương. Phương pháp huấn luyện như thế quả nhiên là lãng phí kỳ tài võ học Thái tử."

Lục hoàng tử biến sắc mặt, bất mãn mà tranh luận:

"Đại ca công phu cực kì tốt, đối với giáo đầu nhân nhượng, mới không ra thực chiêu. Nếu như đánh thật, đại ca có thể lấy một địch một trăm!"

Lão Trương gật gật đầu:

"Thái tử công phu quả thực không tệ, mà cũng phải xem đối thủ là ai."

"Ý ngươi là đại ca đánh không lại ngươi?"

Ngũ hoàng tử hỏi.

Lão Trương gật đầu trả lời:

"Thứ cho nô tài ngông cuồng. Với biểu hiện thời điểm Thái tử luyện tập mà ta nhìn thấy, ta phán đoán nếu như toàn lực ứng phó, ít nhất có thể cùng ta đánh hoà nhau. Mà Thái tử chính là kỳ tài võ học, hiển nhiên luyện tập đúng hướng có thể cao hơn ta không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải giáo đầu hoàng gia phương pháp huấn luyện cứng nhắc, với thiên phú của Thái tử, thật sự có thể lấy một địch một trăm người như ta."

Lục hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử liếc mắt nhìn nhau.

"Hay là đại ca cũng lén lút tới nơi này, cùng chúng ta đồng thời luyện võ?"

Tiết Dao khẽ chau mày, cảm thấy không thích hợp.

Thái tử dù sao cũng là trưởng huynh, không thể như bọn đệ đệ hành động theo cảm tính, không nhìn cung quy.

Chuyện này nếu như nói cho Thái tử, sẽ làm hắn thật khó xử.

Trương Tứ nói với Lục hoàng tử:

"Thái tử điện hạ đã bỏ lỡ độ tuổi tập luyện tốt nhất, rất nhiều sai lầm cơ sở đã thành bản năng, rất khó sửa chữa. Nếu sửa chữa không được cơ sở, với thân thủ nô tài cùng Thái tử điện hạ không phân cao thấp, không hẳn có thể làm cho Thái tử nâng lên được."

Các hoàng tử bất đắc dĩ tiếp nhận lời giải thích của hắn.

Ngũ hoàng tử tò mò hỏi:

"Ngươi dạy chúng ta công phu chân thực, về sau chúng ta có thể trở nên lợi hại như đại ca sao?"

Trương Tứ cười nói:

"Tìm đúng phương hướng thiên phú, tùy theo khả năng mà dạy, các vị điện hạ ít nhất có thể vượt qua ta."

Các hoàng tử vừa nghe lời này, lập tức trở nên hưng phấn.

"Nhưng chúng ta chỉ luyện qua kiếm thuật."

Lục hoàng tử có chút lo lắng.

"Cả ba người lên đều bị ngươi đánh rớt kiếm, đổi thành những binh khí khác, chúng ta e sợ không sống được, há không phải là không có bất kỳ thiên phú nào?"

Trương Tứ cười lắc đầu một cái, nói.

"Chưa từng luyện binh khí, cân nhắc thiên phú tất nhiên không thể phán đoán. Ta sẽ tổng hợp thói quen công kích, phòng ngự của các ngươi, để phán đoán loại huấn luyện nào thích hợp các ngươi. Sau khi luyện thành, cũng không phải chỉ có thể dùng một loại binh khí, mà là mọi thứ tinh thông, có thể lấy ra binh khí sở trường nhất."

"Lợi hại như vậy!"

Ngũ hoàng tử vung tay lên.

"Vậy nhanh chóng bắt đầu đi! Ta cảm thấy ta thích hợp song chùy, tiếp theo ta dùng song chùy đánh với ngươi!"

"Được."

Trương Tứ gật đầu.

"Vậy ta dùng trường thương."

Lục hoàng tử tùy ý chọn binh khí.

Thất hoàng tử quay đầu sốt sắng mà nhìn về phía Tiết Dao:

"Điện hạ còn muốn bị đánh sao?"

Tiết Dao:

"..."

Tiết Dao cũng không muốn bé mập mạp bị đánh. Nhưng độ tuổi mười hai mười ba là thời kỳ luyện võ tốt nhất.

Lão Trương hẳn là được Kiếm Thánh chỉ điểm. Phương thức dạy học của hắn khẳng định đáng tin cậy hơn so với giáo đầu trong cung.

Khó có cơ hội tốt luyện võ thế này, không thể bảo vệ bé mập mạp quá mức.

"Điện hạ phải dũng cảm lên."

Tiết Dao vừa thổi thổi hai má, vừa nắm lấy tay bé mập mạp, ôn nhu dụ dỗ.

"Luyện võ nhất định phải chịu khổ, chịu khổ mới có thể biến thành vị Điện hạ lợi hại nhất."

Lục hoàng tử đi tới an ủi:

"Không sao, thất đệ không muốn luyện thì đến một bên nghỉ ngơi đi, chờ ca luyện thành võ công cái thế có thể bảo vệ thất đệ."

Hắn lại quay đầu mỉm cười nói với Tiết Dao.

"Còn có ngươi nữa, A Dao."

Thất hoàng tử hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức rút tay khỏi tay Tiết Dao, tràn ngập dã tâm quay đầu nhìn về Lão Trương, cực kỳ hung ác mà tuyên bố.

"Gia lợi hại nhất."

Sau mấy lần so chiêu, bé mập mạp rốt cuộc không còn ném vũ khí, tìm Tiết Dao cầu ôm một cái.

Lòng háo thắng khiến Long Ngạo Thiên giả quật khởi.

Mười tám loại binh khí chưa luyện xong, sắc mặt Lão Trương càng khó có thể tin.

Tại lần thứ bảy cùng Thất hoàng tử so chiêu, Lão Trương kêu dừng, nghi hoặc mà dò hỏi:

"Điện hạ, ngài đến tột cùng từ dấu hiệu nào phán đoán ra phương hướng tấn công của ta? Rõ ràng không có cơ sở, làm sao có khả năng nhìn thấu chiêu thức của ta!"

Thất hoàng tử bị hỏi đến sững sờ, cầm lấy xích chùy vẻ mặt mờ mịt.

Ngũ hoàng tử tiến lên, thay đệ đệ không quen dùng ngôn ngữ giải thích:

"Thất đệ có khả năng phản ứng đặc biệt nhanh. Chúng ta ở thao trường tổng giáo đầu cũng không sánh nổi hắn."

"Cũng không chỉ là bởi vì phản ứng nhanh."

Lão Trương cau mày nhìn chằm chằm Thất hoàng tử:

"Ngài cho dù không tránh khỏi sự công kích của ta, cũng có thể nhìn thấy trước bước hành động tiếp theo ta sẽ xuất ra, vì ít nhất phương hướng né tránh là đúng. HunhHn786 Hơn nữa, ngày ấy ở điện Thái tử, ngài sao có thể từ trong hơn mười thái giám lập tức nghe ra ta có khinh công? Còn có thể phán đoán ra khinh công của ta vượt qua nhất phẩm hộ vệ. Phán đoán của ngài căn cứ vào cái gì?"

Vừa nói như thế, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cũng tò mò, đồng thời quay đầu nhìn về phía đệ đệ.

Thất hoàng tử cảm thấy cái vấn đề này rất khó trả lời. Hắn quay đầu nhìn về phía các ca ca, nhưng không ai thay hắn giải thích.

"Ta cần phải biết tại sao, ngài tuyệt đối không nên che giấu."

Lão Trương vội vàng nói:

"Ta hoài nghi trên người ngài có một loại thiên phú hiếm thấy nào đó. Ta phải biết cụ thể là thiên phú gì, để tránh hạn chế ngài phát huy bản lĩnh."

Tiết Dao rất muốn biết "ra đa tiếp thu khí" của Long Ngạo Thiên đến tột cùng là dựa vào nguyên lý gì, cũng chạy tới chờ nghe giải đáp.

Nhìn thấy các ca ca cùng Dao Dao ngốc đều vẻ mặt mong đợi vây quanh.

Thất hoàng tử hơi nôn nóng, cúi đầu lắc lư xích trong tay.

Đứa nhỏ này thời điểm không có cách nào dung nhập ngoại giới, sẽ tập trung vào đồ chơi trong tay.

Tiết Dao đối với bé mập mạp rất hiểu rõ, biết hắn đây là không biết giải thích như thế nào, muốn trốn tránh giao lưu.

"Chớ sốt ruột, Điện hạ."

Tiết Dao tiếp nhận chùy xích trong tay Thất hoàng, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, quay đầu lại an ủi:

"Nói không rõ ràng hoặc là nói sai cũng không sao cả. Điện hạ đem cảm giác của chính mình nói cho chúng ta là được."

Trương Tứ gật đầu khích lệ nói:

"Ngài có thể suy nghĩ một chút, mình và người khác có chỗ nào không giống nhau?"

Thất hoàng tử chớp mắt một cái mắt, tròng mắt màu nâu nhạt xuyên thấu qua hàng lông mi dài nhìn chằm chằm Trương Tứ, trả lời:

"Gia có thể lại ăn ba phần, bọn họ một phần liền no rồi."

"Hắn không phải hỏi lượng ăn của Điện hạ!"

Tiết Dao hoảng loạn vội vàng che miệng bé mập mạp, ghé vào lỗ tai hắn dặn dò:

"Điện hạ, có thể ăn nhiều không tính là bản lĩnh đặc biệt lợi hại. Bí mật này không nên nói cho bọn họ biết! Lão Trương là muốn hỏi ngài cảm giác với chung quanh, so với người khác có cái gì không giống nhau."

Thất hoàng tử nghiêng đầu nhìn Tiết Dao một cái.

Điện hạ cũng không biết người khác có cảm giác gì.

Trương Tứ kiên trì dẫn dắt:

"Ngài tỉ mỉ suy nghĩ một chút, là thế nào phán đoán ra ta bước chiêu thức của ta?"

Thất hoàng tử trả lời:

"Khi ngươi động."

"Cái gì?"

Trương Tứ hỏi tới:

"Có thể nói tỉ mỉ hơn một chút không?"

Thất hoàng tử chỉ nhìn chằm chằm hắn, lại nâng ngón tay chỉ phía trái:

"Con bướm cũng động."

Mấy người theo hướng ngón tay Thất hoàng tử chỉ, nhìn sang, phát hiện có một con bươm bướm màu sắc rất đẹp.

Đầu ngón tay Thất hoàng tử chầm chậm thay đổi theo phương hướng con bươm bướm bay. Tuy rằng đôi mắt còn nhìn Trương Tứ, miệng hắn lại nói:

"Lên, xuống, xuống, đông, lên, nam..."

Một đám người đôi mắt dần dần mở to.

Cái con bươm bướm kia như trúng tà, tựa như ngoan ngoãn dựa theo lời Thất hoàng tử báo ra phương vị mà bay lên, hạ xuống, hạ xuống, hướng phía đông, lại bay lên, hướng phía nam...

"Chuyện này... Sao có thể có khả năng!"

Trương Tứ đầy mặt kinh ngạc.

Ngũ hoàng tử khó có thể tin. Từ trước đến nay, hắn vẫn cho là thất đệ linh hoạt hơn so với giáo đầu là bởi vì khả năng phản ứng cực kỳ tốt. Giờ khắc này hắn mới hiểu được tên tiểu tử này có thể đoán trước hành động của những người khác, thậm chí động tác kế tiếp của chim bay cá nhảy cũng chính xác.

"Lão Thất! Ngươi... Ngươi làm sao có thể nhìn ra nó muốn bay thế nào?"

Ngũ hoàng tử gấp đến độ một phát bắt lấy vai Thất hoàng tử, dùng sức lắc mạnh một cái.

"Nó động."

Thất hoàng tử cúi đầu nhìn lòng bàn tay của chính mình, lẩm bẩm nói:

"Khí lưu biến hóa trước một bước."

Trương Tứ mở to hai mắt hỏi:

"Khí lưu, ngài có thể cảm giác được khí lưu?"

Thất hoàng tử gật gật đầu, giơ tay sờ gò má hắn, lại không có kề sát ở trên da, cách một khoảng nhỏ, nói cho Trương Tứ:

"Ấm."

Trương Tứ điều chỉnh khí tức, nghiêm túc cảm nhận tay Thất hoàng tử, nhưng không cảm giác được khác thường:

"Ta cảm giác không ra. Chỉ có bàn tay ngài cảm nhận khí nóng. Ngài là dùng ngón tay cảm nhận khí nóng chung quanh sao?"

"Cả người đều có."

Thất hoàng tử buông tay xuống, chỉ chỉ bụng, chỗ vị trí phía dưới cách rốn nửa tấc, giải thích:

"Nơi này phát nhiệt lan tỏa toàn thân, phát tán ra bên ngoài. Khi ngươi động, khí nóng đi trước, ta có thể cảm giác được."

"Ta vẫn không hiểu."

Ngũ hoàng tử đầu óc còn mơ hồ.

Trương Tứ lại càng kinh ngạc, hồi lâu mới lẩm bẩm nói:

"Là thể chất vốn có từ lúc mới sinh, thật sự có kỳ nhân trên đời này!"

"Có ý gì?"

Lục hoàng tử kinh ngạc hỏi:

"Thất đệ có thiên phú đặc biệt sao?"

Trương Tứ gật gật đầu, nhíu mày trên dưới đánh giá Thất hoàng tử, tự nhủ:

"Lão Kiếm Thánh hơn năm mươi năm không tìm thấy, bây giờ để ta gặp được, thực sự là tạo hóa trêu người. Với tư chất của ta làm sao có thể điêu khắc thần thạch. Trời phú ở trên người đứa trẻ gia đình đế vương..."

"Ngươi đang nói gì đấy?"

Ngũ hoàng tử mừng rỡ quay đầu bóp bóp mặt đệ đệ béo:

"Lão Thất của chúng ta thiên phú dị bẩm phải không? Sau này có thể còn lợi hại hơn đại ca sao?"

Trương Tứ nặng nề thở một tiếng.

Đâu chỉ thiên phú dị bẩm, đây là thể chất tốt để luyện võ thế gian hiếm thấy, chỉ tiếc với tư chất của hắn, không có cách nào giúp đứa nhỏ này phát huy hoàn toàn kỳ tài.

Tiết Dao nghe thấy Trương Tứ than thở.

Đây quả thực là tư chất đặc biệt của Long Ngạo Thiên! Đã được nuôi đến quá mập rồi! Long Ngạo Thiên nhà ta còn có thể cứu! HunhHn786

"Cho nên..."

Tiết Dao đi tới bên cạnh Trương Tứ nhỏ giọng hỏi:

"Mập không ảnh hưởng chút nào đến chuyện Điện hạ luyện võ sao?"

Trương Tứ quay đầu lại nhìn Tiết Dao một cái, thấp giọng cười nói:

"Điện hạ không tính là mập. Xét thể chất đặc biệt này cần nhiều năng lượng duy trì vận khí tự nhiên toàn thân. Chờ đến thời điểm cần tạo kết cấu cơ thể hoàn chỉnh, cân nặng đó cũng chưa chắc đủ chuyển hóa thành cơ bắp. Theo ta thấy còn phải ăn nhiều hơn một chút đó."

"! ! !"

Tiết Dao quả là kích động muốn khóc rồi!

Lần đầu tiên có người nói bé mập mạp... không... tính... mập!

Chuyện này quả thật là lời cổ vũ êm tai nhất trên thế giới!

Tiết Dao lập tức đi về nói cho bé mập mạp nhà mình.

"Lão Trương nói Điện hạ là hạt giống tốt để luyện tập võ! Điện hạ thực sự là..."

"Quá tốt rồi!"

Ngũ hoàng tử cắt ngang lời Tiết Dao nói, mừng rỡ vạn phần vỗ một cái lên vai Thất hoàng tử:

"Ta đã sớm nhìn ra Lão Thất là nhân tài luyện võ, cả giáo đầu..."

Thất hoàng tử bỗng nhiên giơ tay che miệng Ngũ hoàng tử, quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiết Dao:

"Ngươi nói."

Điện hạ chỉ muốn nghe Dao Dao ngốc nịnh hót.

Bị che miệng lại, Ngũ hoàng tử:

"..."

"Điện hạ thực sự là thiên phú dị bẩm!"

Tiết Dao vui vẻ khen ngợi, cộng thêm vuốt tóc.

Lục hoàng tử chỉ nhìn chằm chằm nụ cười Tiết Dao xán lạn, không tự chủ được cũng cười khúc khích hai tiếng. Thần sắc liền bỗng nhiên trở nên cô đơn, hắn cúi đầu, đi đến bên cạnh chọn lựa một món binh khí.

Chỉ cần nỗ lực thêm một chút là được rồi.

Thất đệ lười biếng như vậy, có thiên phú không hẳn giúp đỡ được bao nhiêu. Tương lai nhất định còn cần lục ca bảo vệ. A Dao nhất định cũng cần hắn bảo vệ.

Lục Tiêu muốn trở thành chỗ dựa cho tất cả mọi người ỷ lại.

Giống mẫu phi dựa vào phụ hoàng vậy.

Sẽ không bị ghét bị vứt bỏ.

Nhất định phải nỗ lực gấp đôi.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời điểm tối mù có cầu vồng cái rắm: Điện hạ không tính mập?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play