"Loại gian tặc trộm gà bắt chó này, đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận tay chân không sạch sẽ."
Ngũ hoàng tử nói với Tiết Dao.
"Đừng cùng hắn dông dài. Có thể nhảy lên tường cao một trượng, hắn tất nhiên có võ công. Tháng trước nhóm giáo đầu đều thổi phồng thất đệ có khả năng quan sát chiêu thức kinh người. Thất đệ chắc chắn sẽ không oan uổng hắn."
Lục hoàng tử thần sắc cảnh giác nhìn chằm chằm thái giám kia, thấp giọng nói:
"Kẻ trộm này thân thủ tốt như vậy, không đi thi Võ trạng nguyên tranh chức Tham tướng, cũng không đi tòng quân làm Ngự Lâm vệ, cố tình vào cung làm nô, trong đó tất có kỳ lạ."
Tiết Dao thấp giọng nói:
"Điện hạ, ta chính là hoài nghi người này sau lưng có vấn đề, mới muốn đơn độc hỏi hắn mấy câu."
Bởi vì tận mắt chứng kiến Tiết Dao có sự quả cảm quyết đoán ở Giang Chiết thu mua lương thực, Lục hoàng tử đối với Tiết Dao rất tin cậy. Nếu Tiết Dao kiên trì đưa ra yêu cầu như thế, nhất định có đạo lý của hắn.
Lục hoàng tử quay người thì thầm với Ngũ hoàng tử, rồi quay đầu lại đáp ứng yêu cầu của Tiết Dao.
Tiết Dao vội vàng đi lên trước, làm cái tư thế mời với thái giám kia.
Hai người đi tới chỗ góc hành lang xa mọi người. Tiết Dao trực tiếp thấp giọng hỏi hắn:
"Ngươi cần dùng tiền gấp sao?"
Thái giám lập tức cúi đầu phủ nhận:
"Nô tài bị oan uổng!"
Tiết Dao không thể để cho các hoàng tử chờ quá lâu, bắt đầu dọa:
"Ngươi nghe đây, nơi này là điện Thái tử, ngươi ăn trộm chạy trốn, khiến Ngũ hoàng tử té bị thương. Biết mình có tội lớn bao nhiêu hay không? Ngươi một mực chối cãi không trộm cắp, cũng không thể lừa dối qua ải. Chịu một trận đòn cũng không thể nói là xong việc. Nghi phạm liên quan hoàng gia sẽ trực tiếp đưa Bắc Trấn Phủ Ty thẩm vấn. Cần ta nói cho ngươi biết kia là địa phương nào hay không?"
"Cầu xin công tử tha nô tài một cái mạng đê tiện, nô tài cũng không dám nữa."
Sắc mặt phồng đến đỏ, nhưng trong mắt thái giám lại vẫn cứ không có vẻ sợ hãi.
Tiết Dao nghiêm nghị nhìn hắn:
"Ta không chỉ có thể cầu xin các hoàng tử tha cho ngươi một mạng, còn có thể cho ngươi vay tiền để vượt qua khó khăn. Chỉ muốn ngươi nói cho ta biết tại sao cần số tiền kia, tại sao mai phục bên cạnh Thái tử, ai phái ngươi tới?"
Thái giám nâng ánh mắt, trong đôi mắt đen kịt lộ sát khí. Hắn thấp giọng xin tha, tiếng nói lại lộ ra uy hiếp lệ khí:
"Công tử vì sao lại nói thế? Tiền của ngài là nô tài trộm, nô tài có thể nhận tội. Đều là tiến cung kiếm cơm ăn, còn nói gì tới mai phục Thái tử? Cái tội danh này nô tài không gánh nổi."
Tiết Dao nắm lấy cánh tay hắn, cau mày vội la lên:
"Ta là muốn giúp ngươi, ngươi nguỵ biện không có bất kỳ ý nghĩa gì. HunhHn786 Bắc Trấn Phủ ty tra tấn người thế nào chắc chắn ngươi đã nghe nói? Bọn họ có một vạn loại biện pháp cho ngươi chủ động nhận tội. Khi đó, đôi chân tốt này e sợ sẽ phế bỏ."
Thái giám nhìn chằm chằm Tiết Dao một lát, chậm rãi đứng thẳng lên. Hắn cao hơn Tiết Dao rất nhiều, lúc này hoàn toàn không còn như vừa nãy rụt rè.
"Công tử vì sao phải giúp ta?"
Tiết Dao liếc nhìn Ngũ hoàng tử ở xa xa chờ thiếu kiên nhẫn, quay đầu lại lo lắng trả lời:
"Ta xưa nay yêu thích kết giao người giang hồ, vừa mới thấy ngươi nhảy một cái nhẹ như chim bay lượn, không tốn sức chút nào vượt lên tường cao, trong lòng ta nể phục không thôi. Ngươi thân thủ khá lắm, sao không thi võ khoa tìm công danh? Vào cung làm nô thực sự có chút đáng tiếc."
Thái giám mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Tiết Dao, một lát sau, thấp giọng trả lời:
"Người giang hồ từng cướp của, công tử cũng nguyện ý kết giao sao?"
Tiết Dao sững sờ.
Thái giám hừ lạnh một tiếng nói:
"Ta đây nên sớm bị đưa vào trong đại lao, không có gì đáng tiếc. Túi tiền của ngươi ta chôn ở dưới cây mai tây viện. Câu hỏi khác, thứ cho ta không thể trả lời."
Tiết Dao:
"..."
Người bí ẩn này quả nhiên rất khó giao lưu, chẳng trách toàn bộ sách đều không nhắc tới thân thế bối cảnh.
Nghe ra hình như là trước đây hắn đã làm qua đạo phỉ, không có tư cách đi thi chính quy. Coi như thật là như thế, cũng không cần thiết tiến cung làm thái giám.
"Một chốc ta giúp ngươi hòa giải."
Tiết Dao từ bỏ truy hỏi, bình tĩnh nói:
"Ngươi nói với Điện hạ đã nhặt túi tiền ta đánh rơi. Nhặt lên xong, vốn muốn trả, lại bởi vì hai mươi lượng ngân phiếu nổi lên lòng tham, cũng không phải là có mưu đồ ăn trộm."
Thái giám thần sắc chấn động, hồi lâu mới mở miệng nói:
"Tại sao phải giúp ta? Ngươi muốn ta thay ngươi làm việc?"
"Không cần."
Tiết Dao nói:
"Ngươi đã lưu lạc đến nước này, thì chớ hoài nghi ta muốn cái gì từ ngươi. Ta chỉ là nể phục người luyện võ nghệ, cho ngươi một cơ hội sửa đổi. Có lần sau không được đối đãi thế này nữa. Câu nói kia ta vẫn giữ ở đây. Nếu ngươi cần gấp ngân lượng, ta có thể cho ngươi mượn, chỉ cần ngươi báo cho ta biết dùng việc gì, cùng với lý do tại sao vào cung làm nô."
Thái giám thần sắc nghi hoặc, cũng không hề trả lời Tiết Dao.
"A Dao!"
Ngũ hoàng tử thực sự không đợi được nữa, hướng về phía Tiết Dao hô to:
"Chớ cùng hắn dài dòng! Dẫn hắn lại đây!"
Bất đắc dĩ, Tiết Dao chỉ có thể nhắc nhở thái giám:
"Đi trước đi, làm theo lời ta bảo."
"Nhặt được ?"
Ngũ hoàng tử thở phì phò nói:
"Mới vừa rồi không phải nói túi tiền bị hắn trộm đi sao?"
Lục hoàng tử vội la lên:
"Ngươi cũng đừng tin kẻ trộm dùng lời chót lưỡi đầu môi ngụy biện. Nhặt được tài vật chiếm làm của riêng, cùng ăn trộm hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!"
Thất hoàng tử nhìn thái giám đưa ra phán đoán:
"Kẻ lừa đảo!"
"Hơn nữa, hắn một thái giám vẩy nước quét nhà sao có khinh công cỡ đó?"
Ngũ hoàng tử cất cao giọng nói:
"Nhất định phải truy cứu tới cùng!"
Lục hoàng tử biểu thị đồng ý:
"A Dao, đối với người làm việc xấu không cần thương hại."
Thái giám tựa hồ sớm đoán được mình thoát không khỏi, đã không còn thái độ rụt rè, vẻ mặt không hề cảm xúc nâng tầm mắt nhìn về phía ba vị hoàng tử.
Ánh mắt âm u đầy tử khí không nhận ra bất kỳ tâm tình gì.
Ngũ hoàng tử bị lệ khí của thái giám này làm cả kinh.
Lục hoàng tử dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú lại thái giám.
Thất hoàng tử vẻ mặt không thay đổi đối diện thái giám. Bỗng nhiên hắn quay người, khuôn mặt bánh bao chui vào vai trái Tiết Dao:
"Điện hạ rất sợ."
Tiết Dao bình tĩnh giơ tay vuốt tóc bé mập mạp trấn an:
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, ta sẽ không để cho hắn tới gần Điện hạ."
Hết cách rồi, Long Ngạo Thiên giả này thời điểm cảm thấy có nguy hiểm xuất hiện đều cầu cứu như thế, cũng không để ý tôn nghiêm.
Gặp từ lúc ba tuổi đến nay vẫn không khác ban đầu.
"Nhìn cái gì chứ?!"
Ngũ hoàng tử hất cằm đi tới trước mặt thái giám, ánh mắt hung ác nhìn thẳng hắn:
"Có chút võ mèo quào liền dám ở trước mặt ta khoe khoang? Ta hôm nay liền để ngươi nhìn thấy cái gì là công phu chân thực!"
"Điện hạ?"
Tiết Dao kinh hãi, chỉ lo Ngũ hoàng tử muốn so chiêu cùng người thần bí.
Đây không phải là muốn ăn đòn à!
Vạn nhất đánh không lại, quan hệ càng bết bát hơn. Còn đâu hi vọng cao thủ thần bí chỉ dạy Ngũ hoàng tử công phu về sau!
"Người đâu, đi tìm Triệu hộ vệ lại đây! Nhanh lên !"
Ngũ hoàng tử cũng sợ mất mặt, cho nên cũng không tính tự mình ra trận.
Sai người mời tới một vị đại nội hộ vệ nhị phẩm. Hắn nghĩ như vậy sẽ đánh được thái giám ăn trộm trong mấy chiêu.
Triệu hộ vệ vừa đến, Ngũ hoàng tử liền tuyên bố bắt đầu luận võ.
Triệu hộ vệ cùng thái giám đi tới chỗ sân trống trong viện. Hoàng tử cùng nhóm người hầu đều lùi vào hành lang đứng xem.
Ngũ hoàng tử ra lệnh một tiếng luận võ bắt đầu, Triệu hộ vệ vọt tới trước, một cước liền đá thái giám bay vào luống hoa.
Thái giám bay mũ, tóc tai cũng tán loạn rơi xuống vài sợi.
Thái giám khó khăn bò dậy, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy vẻ mặt Ngũ hoàng tử rốt cục có mấy phần hả giận, lúc này hắn mới bò khỏi luống hoa ra ngoài, biểu cảm suy yếu sắp chết.
"Ta biết mà, kẻ trộm này bất quá chỉ có chút khinh công thôi."
Ngũ hoàng tử khinh thường nói.
"Nếu có thể đỡ được hộ vệ ba chiêu, ta liền tin hắn có chút bản lĩnh, không đến nỗi tham tiền trộm cắp. Bây giờ cả một cước hắn cũng tránh không được, xem ra cũng chỉ có thể leo tường chạy trốn."
Thái giám nghe lời ấy biến sắc, bỗng nhiên lấy đầu đập xuống một cái, nói:
"Cầu xin Điện hạ cho nô tài một cơ hội!"
Đại nội hộ vệ nghiêng đầu nhìn vậy thái giám một cái, cười nhạo một tiếng.
Hoàng tử thực sự không thể nói lý, vội vội vàng vàng gọi hắn tới điện Thái tử, lại yêu cầu hắn cùng một tên thái giám luận võ, truyền ra cũng khiến người chê cười.
Ngũ hoàng tử quay đầu nói với hộ vệ.
"Tỷ thí thêm một vòng. Triệu hộ vệ, ngươi ra tay khách khí một chút, miễn cho hắn không phục."
"Vâng, điện hạ."
Triệu hộ vệ cao giọng lĩnh mệnh.
Vòng thứ hai luận võ bắt đầu. Nhóm người xem đều lười lùi về sau, vẻ mặt khinh bỉ mà chờ đợi đại nội hộ vệ một lần nữa đá bay thái giám ăn trộm.
Thái giám không đội mũ, tóc tai rơi xuống vài sợi, gò má bị cục đá cọ rách, trên vết thương dính đầy bụi cát. Bộ dạng kia thê thảm đến cực điểm, ánh mắt lại thay đổi.
Ánh mắt của hắn trầm ổn nhìn chằm chằm Triệu hộ vệ. Đầu mùa đông gió lạnh thổi qua làm tung bay tóc tán loạn. Đôi mắt từng trải thế sự dần dần hiện ra sát khí đầy áp lực.
Triệu hộ vệ bị ánh mắt thái giám nhìn đến có chút sợ hãi, tâm tình cũng trở nên bất ổn, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Vì vậy hộ vệ hét lớn một tiếng, hướng thái vung quyền ném tới.
Chân thái giám bất động, đầu nghiêng một bên, chóp mũi miễn cưỡng thoát nắm đấm lướt qua. Tiếp đến hắn nhẹ nhàng xoay người một cái, trong nháy mắt chuyển tới bên cạnh Triệu hộ vệ, nhấc chân đạp ở đầu gối hộ vệ.
"Bịch!"
Một tiếng vang trầm thấp, Triệu hộ vệ quỳ một chân trên đất, hoảng loạn vội vàng xoay người phản kích. Một nắm đấm đầy uy lực hướng đến mặt Triệu hộ vệ đập tới.
Nắm đấm bỗng nhiên thu lực, dừng ở ngay chóp mũi của hộ vệ, chỉ có gió ập trên mặt.
Chỉ với quyền phong, Triệu hộ vệ đã có thể tưởng tượng ra quyền này nếu thừa thế xông lên nện xuống sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhóm người xem trò vui phút chốc đều yên lặng.
Ba tiểu hoàng tử biểu tình cũng sợ ngây người.
Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua.
"Ta thua!"
Triệu hộ vệ thần sắc thật thà mà nói ra câu nói này.
"Bên cạnh đại ca vì sao lại có thái giám lợi hại như vậy?"
Một lúc sau, Ngũ hoàng tử ngồi ở trong phòng khách, vẻ mặt buồn bực nhìn chằm chằm "thái giám cao thủ" quỳ gối ở bên cạnh cửa. HunhHn786
"Ngươi cả hộ vệ nhị phẩm cũng đánh thắng được, tại sao không tham gia võ khoa?"
Cơn tức giận của Lục hoàng tử bị sự kiện vừa rồi làm biến mất sạch, tâm lý chỉ còn dư lại hiếu kỳ.
"Nô tài xuất thân tiện tịch, phụ thân ở trong thôn phạm qua tội, ta bởi vậy không có tư cách đi thi."
Thái giám quỳ trên mặt đất không nhanh không chậm trả lời.
Tiết Dao không vui.
"Cao nhân thần bí" này cũng quá điệu bộ. Thời điểm ta hỏi hắn giả mù lừa gạt. Hoàng tử vừa hỏi liền nghiêm túc kiếm cớ như vậy!
Đương nhiên lời này nhất định là mượn cớ.
Người thần bí có bản lãnh này, coi như không thể tham gia võ khoa, cũng có thể nhập ngũ, dưới trướng danh tướng lập công.
Nói thế nào cũng không thể tịnh thân vào cung làm nô.
Hắn vào cung khẳng định có tính toán khác.
Sau đó không lâu, một tiểu thái giám vừa mới ở tây viện điện Thái tử dâng trà mấy vị hoàng tử, đã chạy nhanh tới phía sau hòn non bộ.
Nhìn thấy lão thái giám tổng quản chờ ở nơi đó, tiểu thái giám lập tức cúi đầu bẩm báo:
"Trịnh công công dùng lý do nhặt được túi tiền thoát tội danh, không có đề cập đến lão nhân gia ngài."
Lão thái giám gật gật đầu, phất tay cho hắn rời đi.
Đứng ở phía sau lão thái giám là một thái giám còn trẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
"Cha nuôi không cần phải lo lắng, tên ngu ngốc kia sẽ không khai ra chúng ta. Coi như khai ra, con cũng sẽ dốc hết sức thay cha nuôi gánh vác trách nhiệm!"
Lão thái giám hừ lạnh một tiếng:
"Chờ Thái tử trở về, đem tội danh thật nặng báo lên. Không đánh tên ngu xuẩn ba mươi đại bảng sẽ không hết giận!"
Thái giám trẻ tuổi gật đầu nói:
"Lần này nhất định không thể nhẹ nhàng tha thứ cho hắn! Người tâm phúc bên cạnh Thất hoàng tử mà hắn cũng dám xuống tay, suýt nữa liên luỵ cha nuôi! Hay là nhanh chóng đem hắn điều đến chỗ Huệ phi đi, đỡ phải thấy hắn gây sự."
"Đừng vội."
Lão thái giám giọng the thé cười quái dị:
"Để cho hắn mang năm mươi lượng bạc đến lại nói."