Nghi Quý Nhân phảng phất trở lại thời kỳ vinh quang khi mới vừa sinh con trai.

Nàng cùng Tịch Phi có tên trong danh sách đi theo thánh giá tuần du. Không chỉ có thêm được cung nữ thái giám người hầu hạ tuân theo quy tắc, cả những nô tài trong điện cũng không còn lấy lỗ mũi nhìn nàng.

Bây giờ phân phối đồ ăn, dầu thắp, khối băng cùng với nhựa thông cho nàng đều ấn theo quy chế dành cho cấp bậc Tần, cũng không ai còn dám cắt xén phần dành cho nàng. Trong mộng cũng không dám tưởng tượng cuộc sống như thế.

Nghi Quý Nhân cảm thấy được tất cả những thứ này đều là Tịch Phi rộng lượng phân cho nàng vinh sủng.

Lão Tứ nói qua với nàng, Hoàng thượng mời nàng đi cùng, tám phần là vì muốn chọc Tịch Phi ghen, cũng không coi là thật.

Nếu như Tịch Phi làm nũng, lộ ra chính mình không muốn cùng Quý Nhân thấp kém bồi giá, Hoàng thượng nhất định sẽ thuận thế cho Tịch Phi mặt mũi. Nhưng hôm nay, tên của nàng có trong danh sách bồi giá, liền chứng minh Tịch Phi không có làm khó dễ.

Vì phần ân tình này, Nghi Quý Nhân lén lút nói với Tứ hoàng tử về sau phải giúp đỡ Thất hoàng tử nhiều hơn, thời điểm Tam hoàng tử gây phiền phức khuyên can nhiều chút.

Tứ hoàng tử nghe được dở khóc dở cười, cũng không dám đáp ứng. Hắn theo Tam ca lâu như vậy, chưa từng thấy người hầu ra mặt nói đạo lý giúp kẻ đối đầu chủ nhân.

"Khánh Du, chúng ta hiện tại không cần dựa vào thế lực Đông Phi trợ giúp. Tam hoàng tử bên kia, con cũng dần dần xa lánh thôi. Đó chung quy không phải kế hoạch lâu dài."

Nghi Quý Nhân lo lắng nói:

"Đại hoàng tử nhìn như quân tử, mà còn chưa có ngồi trên vị trí kia, ta cũng không biết đó là thật hay là giả. Vạn nhất hắn kế vị, sau đó tính sổ, sửa trị Lão Tam liên lụy tới con thì làm sao đây? Huống hồ Đại hoàng tử sủng ái Thất đệ, mọi người đều biết. Con bây giờ ở cùng Lão Tam, thường đắc tội Lão Thất, khó bảo đảm sau khi lớn lên hắn sẽ không tìm con đòi nợ. Đại hoàng tử cũng nghiêng về hắn, con sẽ không được yên ổn."

"Nương..."

Tứ hoàng tử hơi không kiên nhẫn :

"Người nghĩ cũng quá nhiều rồi, Lão Thất còn chưa có đầy bốn tuổi, sao có thể nhớ nhiều như vậy? Qua bốn, năm năm nữa con cũng xuất cung khai phủ, cũng không trêu chọc tới ai. Huống hồ con cũng là tứ ca của hắn, hắn coi như nhớ tới, cũng không tiện vì chuyện này tính toán chi li."

Nghi Quý Nhân vẫn cứ không an lòng, luôn cảm thấy con trai theo Lão Tam không an toàn.

Nàng không có nhìn xa xôi gì nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy được Đông Phi là nữ nhân có dã tâm lớn.

Người dã tâm lớn dễ dàng lên voi xuống chó, có thể sẽ liên lụy con trai nàng.

Bởi vậy Nghi Quý Nhân bắt đầu thường tới cửa nịnh bợ Tịch Phi. Chính mình nhận được than tốt không khói sặc người đều đưa đi Thanh Khung điện.

Mặc dù biết Tịch Phi không thiếu gì, nhưng quan trọng là... tâm ý. Nàng chỉ mong tương lai lỡ như Lão Tam thất thế, Tịch Phi có thể nhớ chút tình cũ của nàng, nói vài lời tốt trước mặt Lão Thất để cầu xin Đại hoàng tử giúp con trai nàng.

Tiết Dao những ngày qua đa số ở tại Thanh Khung điện, từng ngày từng ngày ngóng trông Hoàng đế đến. HunhHn786 nhưng mà Hoàng đế chưa xuất hiện, mẹ Tứ hoàng tử ngược lại thường xuyên chạy tới phòng khách ngồi chờ, muốn cầu kiến Tịch Phi.

Cũng không biết nàng muốn làm gì. Nếu đã có tên trong danh sách đi du ngoạn, cũng không cần phải nịnh bợ như thế.

Vạn nhất Hoàng thượng tới nhìn thấy Nghi Quý Nhân, mọi người ngồi một chỗ nói chuyện, tiết mục Bạc Di tiên đoán sẽ không thể diễn.

Tịch Phi tránh không gặp, Nghi Quý Nhân mỗi ngày đều đến. Tiết Dao liền tự mình đi phòng khách dò hỏi nàng có lời gì cần chuyển cáo sẽ nói giúp.

Nghi Quý Nhân xem tuổi tác Tiết Dao, đoán được hắn có thể là thư đồng Lão Thất, lập tức cười rạng rỡ từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc nhỏ khen thưởng Tiết Dao, nói lời nịnh nọt, cái gì mà Lão Tứ thích nhất Thất đệ.

Tiết Dao nghe ra nữ nhân này tựa hồ là muốn nịnh bợ mẹ con Tịch Phi.

Nhớ đến trong nguyên tác Tứ hoàng tử tuy rằng từ đầu đến cuối đều cùng phe Tam hoàng tử, nhưng giai đoạn đầu vẫn luôn là người ba phải hiền lành, không có làm gì tạo thành tổn thương đối với Thất hoàng tử.

Tứ hoàng tử sở dĩ kết cục thê thảm là vì trong lúc Hoàng đế xuất chinh, hắn là hoàng tử lưu thủ trong cung nhiều tuổi nhất. Hắn cuối cùng lựa chọn đứng về phía Đông Phi, giúp Đông Phi làm chứng cứ giả. Nói di chiếu là tự tay hắn mở ra, giúp Tam hoàng tử đăng cơ, dọn dẹp chướng ngại cuối cùng.

Đó là lần cuối cùng hắn thể hiện chủ kiến rạch ròi. Kết quả mang đến cho hắn hai năm vinh hoa phú quý, cùng với quãng đời còn lại giam cầm trong vương phủ.

Tiết Dao nhìn Nghi Quý Nhân tươi cười lấy lòng, có chút cảm thán.

Người mẫu thân có được cảm con trai sẽ đối mặt với nguy hiểm. Chỉ tiếc con trai nàng tương lai phạm vào sai lầm trí mạng, không phải nàng hiện tại lấy lòng người khác là có thể cứu lại.

Tương lai Lục Tiềm hận nhất chính là huynh trưởng của Đông Phi. Người này không xuất binh trực tiếp đưa đến cái chết cho Hoàng đế cùng phế Thái tử. Người đáng hận kế tiếp là Đông Phi cùng Tam hoàng tử. Ba người bọn họ đều chết không toàn thây. Tứ hoàng tử phỏng chừng xếp hạng thứ ba trong danh sách thống hận.

Bị người thân phản bội đặc biệt đau nhói. Lưu cho huynh trưởng một mạng chó có lẽ đã là ôn hòa cuối cùng của Long Ngạo Thiên máu lạnh.

"Điện hạ của chúng ta trí nhớ tốt cực kỳ, người khác đối với hắn một phần tốt, hắn đều sẽ nhớ kỹ."

Tiết Dao âm thầm nhắc nhở một câu, ý tứ thật ra là "Long Ngạo Thiên là người thù dai, hãy khuyên can con Quý Nhân quay đầu lại là bờ, nhanh chóng thoát ly khỏi bè phái Lão Tam đi".

Nghi Quý Nhân liên tiếp đến mấy ngày đều không gặp mặt Tịch Phi, rốt cục thức thời yên tĩnh.

Ba ngày sau, buổi chiều phê xong tấu chương, rốt cục Hoàng thượng giá lâm Thanh Khung điện.

Hoàng đế tới, cung nữ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức ôm tiểu hoàng tử đi chính điện đặt ở trên ghế chơi búp bê vải.

Tịch Phi dựa theo kế hoạch, nhìn Hoàng đế lộ ra nhung nhớ, mắt rưng rưng ngấn lệ. Với sắc đẹp trợ giúp, nàng thuận lợi khiến Hoàng đế quên hiềm khích lúc trước, ôm nàng ngồi xuống hỏi han ân cần. Sau đó Hoàng đế liền ôm lấy con trai mập mập lên.

"Lão Thất, gần đây cùng tiên sinh học được gì mới không?"

Hoàng thượng giả vờ uy nghiêm hỏi bài con trai nhỏ.

Thất hoàng tử cũng không ngẩng đầu lên, vẫn cứ chăm chú chơi búp bê vải trong tay, hờ hững trả lời:

"Học quy tắc."

Bé mập mạp không quá để ý Hoàng đế. Mà Hoàng đế hiểu rõ tính cách con trai. Thời điểm bé mập mạp trong tay có đồ chơi sẽ không thích phản ứng người khác, chịu đáp lời đã rất cho phụ hoàng mặt mũi.

Hoàng đế nhìn Tịch Phi cười cười, khom lưng nhìn mặt Thất hoàng tử hỏi:

"Học quy tắc nào?"

"Tiêu chuẩn quân tử."

Thất hoàng tử lời ít mà ý nhiều, hiển nhiên không quá muốn cùng Hoàng đế nói chuyện phiếm.

Tịch Phi sợ con trai ham chơi, không chú ý phối hợp, vội vàng đứng lên đứng trước mặt Hoàng đế. Nàng lấy đi đồ chơi khỏi tay Thất hoàng tử, nhắc nhở:

"Ngoan, trả lời câu hỏi của phụ hoàng!"

Thất hoàng tử lúc này mới mờ mịt ngửa đầu, nhìn phụ hoàng cùng mẫu phi.

Hoàng đế bị dáng dấp ngây thơ đáng yêu của con trai chọc cười, cũng không tức giận, nhịn cười tiếp tục hỏi:

"Ồ? Lão Thất của Trẫm hiện tại cũng biết tiêu chuẩn người quân tử?"

Thất hoàng tử suy nghĩ một chút, không chút nào khiêm tốn gật gật đầu.

Gia biết rõ tiêu chuẩn quân tử nha!

Hoàng đế gật gật đầu, nghiêm túc hỏi:

"Như vậy, người quân tử nên thế nào?"

"Tao nhã, thong dong."

Thất hoàng tử thong dong gãi gãi cái mông mới vừa ngồi ngứa.

"Ha ha ha ha ha..."

Hoàng đế bị đứa con "tao nhã cào cái mông" chọc ngửa đầu cười to.

Tịch Phi thấy bầu không khí thích hợp, nhanh chóng cười hỏi con trai gần đây còn học cái gì.

Thất hoàng tử đem lời tiên sinh nói, Ngũ ca nói, Lục ca nói đều thuật lại một lần. Tịch Phi nắm đúng thời cơ, nâng tay lên trên búi tóc chạm trâm cài hồ điệp.

Thất hoàng tử phát hiện mẫu phi ra tín hiệu, lập tức đem tiên đoán Bạc Di nói ra không thiếu một chữ.

Tiếng cười Hoàng đế cũng không có lập tức ngừng, mà là chậm rãi dừng lại. Sắc mặt có chút giận dữ, Hoàng đế cúi đầu nhìn Thất hoàng tử đã không còn ý cười.

"Lời này là ai nói ?"

Tịch Phi thấy thế giả vờ hoảng sợ ôm lấy Thất hoàng tử, mắng:

"Ai cho con nói hưu nói vượn! Lại không ngoan!"

Thất hoàng tử nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Phi.

Hoàng đế giơ tay ngăn Tịch Phi đứng ở một bên cạnh, xoay mặt con trai lại nghiêm nghị hỏi:

"Những câu con vừa nói kia, là nghe ai nói?"

"Bạc Di."

Thất hoàng tử tuy rằng không hiểu mẫu phi tại sao bỗng nhiên nói mình không ngoan, lại vẫn kiên trì dựa theo Dao Dao ngốc yêu cầu trả lời phụ hoàng.

Vì vậy, Bạc Di bị gọi tiến vào chính điện.

Tiết Dao trốn ở Thiên điện, xuyên thấu qua cửa sổ quan sát.

Nhìn thấy Bạc Di cùng cung nữ đi gặp Hoàng thượng, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống một nửa.

Trong kế hoạch ải khó khống chế nhất cũng đã thuận lợi vượt qua. Bé mập mạp không sai lầm, buổi tối phải thưởng một hộp sữa!

Kế tiếp sống một ngày bằng một năm.

Hai khắc sau, tiểu hoàng tử được cung nữ ôm đi ra, đưa đi Đông điện nghỉ ngơi.

Tiết Dao không dám đi ra ngoài hỏi thăm tình huống, chỉ có thể kiên trì chờ.

Bạc Di tiến vào điện nửa canh giờ không có động tĩnh gì, không có bị lôi ra đánh bằng roi, cũng không có nguyên vẹn đi ra.

Hoàng đế đang cùng vu nữ nói cái gì đó?

Tiết Dao sợ những gì mình sắp xếp để Bạc Di trả lời không đủ chu toàn, tâm liền dần dần treo lên.

Theo lý mà nói Hoàng đế sẽ không nổi nóng thái quá. Lần này cùng Bạc Di thương lượng xong lời giải thích là kiến nghị Hoàng thượng đem kỳ hạn công trình kéo dài thêm tám năm. Cũng không phải không cho tu sửa, ít nhất không có hiềm nghi cấu kết phiên vương làm trái thánh ý. HunhHn786

Thêm nửa canh giờ trôi qua, Bạc Di sắc mặt trắng bệch đi ra.

Cửa vừa đóng sau lưng, Bạc Di phảng phất như tượng gỗ ngốc một lát. Cung nữ giục giã, nàng cứng ngắc cất bước, lại lảo đảo liền té ngã. Cung nữ tiến lên nâng dậy, đưa Bạc Di đi uống nước nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play