Cố Thanh Viễn khoát tay:
"Không cần thay Cố mỗ cầu xin. Đời này nhanh chóng kết thúc đối với Cố mỗ mà nói không chừng là một loại giải thoát."
Lục Tiêu căn bản không để ý đến lời hắn nói, tiến lên đối diện thất đệ nghiêm nghị nói:
"Muốn trách thì trách ca nhất thời lỗ mãng. Thất đệ, ngươi tạm tha cho hắn lần này, về sau cho người quản thúc hắn thật tốt."
Lục Tiềm nhìn lục ca, rồi quay đầu nhìn về phía đại sư huynh, nghiêm túc nói:
"Nếu ca đã thay ngươi cầu xin... "
Cố Thanh Viễn giả vờ kinh ngạc gật đầu, chuẩn bị đón nhận đặc xá xóa tội chết.
"Vậy thì lăng trì xử tử đi."
Lục Tiềm vẻ mặt cười xấu xa.
Cố Thanh Viễn:
"Phục..."
"Thất đệ!"
Lục Tiêu trừng mắt.
Cố Thanh Viễn ngẩng đầu, nín cười rồi trừng tiểu sư đệ.
Lục Tiềm chỉ chỗ ngực áo bị lục ca làm nhăn nhúm cho đại sư huynh xem, cười nói:
"Ca làm hỏng áo Gia."
Lục Tiêu lúc này mới ý thức được hai tên khốn nạn này đang trêu chọc mình. Hắn lập tức hất tay áo tức giận quay người bỏ đi.
"Giận rồi sao? Hả? Hả?"
Cố Thanh Viễn đuổi theo mấy bước muốn nói xin lỗi, lại bị Lục Tiêu bỏ qua. Hắn không thể làm gì khác hơn là quay người bước chậm đi về phía tiểu sư đệ.
"Lục ca của ngươi tức giận bỏ chạy rồi. Lần này là ta quá đáng, lần tới mời các ngươi uống rượu bồi tội."
"Ngươi chọc giận lục ca Gia, còn muốn mời Gia uống rượu?"
Lục Tiềm ánh mắt lãnh khốc.
Cố Thanh Viễn vội vàng thu lại ý cười.
"Gia cần phải mời ngươi."
Lục Tiềm cười lộ ra một hàm răng trắng.
"Ha ha ha ha!"
Cố Thanh Viễn giơ cánh tay, ôm tiểu sư đệ.
Hai sư huynh đệ lại thân thiết như cũ.
Tiết Dao ngày hôm đó quả nhiên như thường lệ vào cung.
Lục Tiêu vừa mừng rỡ vừa hoang mang. Hắn bí mật quan sát cử chỉ lời nói của A Dao cùng thất đệ. Tựa hồ cùng ngày xưa cũng không khác biệt lắm, hắn thoáng an tâm lại. HunhHn786
Buổi trưa, Lục Tiêu tìm thời cơ cùng Tiết Dao nói chuyện riêng.
"Thất đệ hôm qua đi quấy rầy ngươi phải không?"
Lục Tiêu sốt sắng nhìn Tiết Dao biểu tình khó đoán.
"Tiểu tử kia không biết quan sát sắc mặt cử chỉ, ngươi không cần để ý đến hắn. Nếu ngươi bị bệnh hay là nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi."
"Không có chuyện gì rồi, đã khỏe mạnh."
Tiết Dao kỳ thực không có bệnh, chỉ là muốn trốn tránh Lục Tiềm. Hiện tại không cần trốn nữa, hắn đã bị Lục Tiềm dao động đến tâm tư què quặt rồi, trực tiếp từ bỏ trị liệu.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."
Lục Tiêu thần sắc càng căng thẳng.
Câu hỏi dày vò suốt buổi sáng cứ đập thình thịch trong lồng ngực, hắn muốn hỏi nhưng biết mình không nên hỏi.
Không dám đối mặt Tiết Dao, hắn cúi đầu hoang mang lo sợ. Giống như khi đi thi không cẩn thận làm rơi tờ giấy bên chân lão sư giám khảo.
Hắn cảm thấy được Tiết Dao đã nhìn ra hắn đang cùng thất đệ cạnh tranh nhau. Hình tượng không tranh với đời, khoan dung rộng lượng của hắn đã bể nát.
"A Tiêu?"
Tiết Dao cúi đầu nhìn vào khuôn mặt bảo bảo ấm áp.
"Ngươi làm sao vậy? Có phải là có việc gì? Lần trước ta đưa phương thuốc cho nương nương dùng có khởi sắc không?"
"Có!"
Lục Tiêu rốt cuộc tìm được lối thoát, ngẩng đầu lên đáp:
"Có! Có! Mẫu phi... mẫu phi gần đây đã chủ động nói với người hầu mình muốn ăn thức ăn gì!"
"Có đúng vậy không?"
Tiết Dao kinh hỉ cực kỳ. Công thức chế tạo thuốc cao cấp này trị giá hơn 600 điểm tẩy trắng, thực sự đáng đồng tiền bát gạo. Chỉ trong vài ngày, người vốn luôn phải ép mới ăn, bây giờ lại tự mình nói muốn ăn.
"Ngươi thật sự là người mà ta..."
Lục Tiêu nhất thời quên xúc động, nhìn Tiết Dao, lấy lại tinh thần, liền đổi giọng hàm súc nói:
"Ngươi thực sự là người mà ta và mẫu phi mang ơn. Một vị cứu tinh, giống như tất cả khó khăn trước mặt ngươi đều có thể giải quyết dễ dàng."
Tiết Dao xua xua tay:
"Chỉ là một số bí quyết dân gian, ta không tạo ra thuốc. Dùng hữu hiệu là tốt rồi, ngày khác ta lại chuẩn bị mấy phần đưa cho ngài."
"Cám ơn ngươi, A Dao."
"Ôi, khách khí cái gì?"
"Cám ơn ngươi, không có bởi vì chuyện lúc trước lảng tránh ta. Cám ơn ngươi còn nguyện ý coi ta là bằng hữu."
Tiết Dao nghiêm túc nhìn bảo bảo ấm áp, trịnh trọng nói:
"Chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu tốt."
Lục Tiêu gật gật đầu:
"Ta sẽ khiến thất đệ tôn trọng quyết định của ngươi. Chúng ta sẽ giống như khi còn nhỏ, sẽ không làm ngươi khó xử."
Tiết Dao sững sờ, chợt nhớ tới lúc trước cùng bảo bảo ấm áp nói mình sẽ không đồng ý Lục Tiềm theo đuổi.
Chuyện mất mặt tới đột ngột không kịp chuẩn bị!
"Ngươi làm sao vậy?"
Lục Tiêu nhìn ra Tiết Dao thần sắc hoang mang.
"Không có chuyện gì."
Tiết Dao đang suy nghĩ giải thích như thế nào.
Lục Tiêu nói như trêu chọc thử dò xét.
"Thất đệ nói ngươi tối hôm qua hôn hắn..."
Tiết Dao theo bản năng cúi đầu tránh né tầm mắt Lục Tiêu.
Lục Tiêu trong lòng đột nhiên trầm xuống, âm thầm hít thật sâu một hơi. Một lúc sau hắn mới dùng giọng điệu thoải mái xin lỗi:
"A Dao, thất đệ... đã... không còn là đứa nhỏ ngây thơ ngày xưa. Ngươi có khả năng chưa quen với điều đó. Ta đôi khi cũng nghĩ hắn còn nhỏ. Nhưng hắn xác thực đã lớn rồi. Sau này, chúng ta muốn an ủi khích lệ hắn có thể vỗ vỗ vai dùng lời nói thôi. Hôn không phải là cho hắn cơ hội..."
"Xin lỗi."
Tiết Dao ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lục Tiêu:
"Ta đối với Ninh Vương điện hạ..."
"Ta hiểu được."
Lục Tiêu đột nhiên cắt ngang lời Tiết Dao nói, lộ ra nụ cười ôn nhu, làm bộ chính mình đã có chuẩn bị tâm lý.
"Ta đã đoán được, không cần ngươi nói. Ngươi yêu thích thất đệ, loại yêu thích kia. Bắt đầu từ khi thất đệ trở về cung, ta đoán đúng chứ?"
Tiết Dao trong nháy mắt cảm giác như bị cả ngọn núi đè lên.
Hắn giống như nháy mắt trở lại buổi chiều của một ngày cách đây hơn mười năm. Hắn một cước đá trái cầu nện ở trên mặt bảo bảo ấm áp. Bảo bảo ấm áp bụm mặt đem nước mắt nuốt xuống. Khi ngẩng đầu, bảo bảo ấm áp nở nụ cười lừa gạt người hầu, nói chỉ là hù dọa mọi người thôi, căn bản không bị đập đau.
"Làm sao vậy?"
Lục Tiêu nuốt xuống thứ dâng lên trong cổ họng, giả vờ không sao nhướng mày hỏi Tiết Dao:
"Đôi mắt vì sao đỏ?"
"Xin lỗi."
"Có cái gì mà xin lỗi ?"
Lục Tiêu mím môi lắc đầu một cái, nói.
"Thất tình cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần thất đệ thật sự nghiêm túc. Chỉ cần ngươi lựa chọn đúng người."
Lục Tiêu thấp giọng nói.
"Ta chấp nhận thua cuộc. Vốn là...."
Hắn thở ra nhẹ nhõm, nở nụ cười.
"Ta chỗ nào cũng không sánh bằng thất đệ. Ngoại trừ... khả năng bắn cung cũng không tệ lắm."
Hắn muốn giữ thể diện cho mình, nhưng Tiết Dao vẫn cúi đầu không nhìn hắn, khiến hắn không khỏi hỏi lại.
"Ta bắn cung cũng không tệ lắm phải không?"
Hắn chỉ có điểm ấy đem ra làm ưu thế, không hy vọng A Dao chối bỏ.
Tiết Dao nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lục Tiêu, lộ ra nụ cười méo xẹo còn khó coi hơn so với khóc, liều mạng gật đầu xác nhận.
Hít sâu một hơi mới tìm lại được giọng nói, Tiết Dao khen ngợi.
"Lục Tiêu, ngươi tốt hơn đệ đệ ngươi rất nhiều chỗ. Chỗ duy nhất yếu kém là ngươi không biết mình tốt bao nhiêu. Cho nên ngươi mới không thể tự tin, mới có cảm giác không an toàn, mới có thể đem sự ỷ lại vào ta là loại tình cảm kia."
Lục Tiêu nhìn Tiết Dao im lặng chốc lát, rốt cục vẫn là lộ ra nụ cười khổ.
"Ta thật sự tốt như vậy sao? Mẫu phi cũng nói ta mọi thứ đều tốt, tốt đến khiến cho các ngươi không dám ở cạnh ta."
"Chúng ta mãi mãi là bằng hữu tốt."
Tiết Dao nắm lấy vai Lục Tiêu, lo lắng nói:
"Không có ai vứt bỏ ngài. Sau khi Thái Quý phi khỏi bệnh, nhất định sẽ trở lại bên cạnh ngài. Còn ta cùng các huynh đệ của ngài, cả đời này chúng ta đều sẽ ở bên cạnh ngài."
Lục Tiêu vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiết Dao, giây lát sau nhỏ giọng xác nhận:
"Cả đời đều như vậy?"
"Đời này đều sẽ ở bên cạnh ngài. Ít nhất thất đệ của ngài sẽ như vậy, bởi vì hắn thân thể tốt, tuổi thọ dài. Ta bảo đảm với ngài đó."
Tiết Dao bảo đảm.
"Sẽ tận lực sống lâu hơn ngài hai ba ngày được không?"
Lục Tiêu nín khóc mỉm cười:
"Đứa ngốc."
Nói xong, Tiết Dao cảm thấy bảo bảo ấm áp tựa hồ cũng thoải mái hơn nhiều. Khó mà phân biệt được đó là thật hay chỉ là giả vờ.
Buổi chiều thời điểm luyện võ, Lục Tiêu chủ động yêu cầu đấu tay đôi cùng Cố đại hiệp. Đòn tấn công của hắn hung hãn hơn bao giờ hết, như muốn trút giận, làm cho Cố Thanh Viễn liên tiếp lui về phía sau.
Tiết Dao phát hiện khi Lục Tiêu đối mặt với Cố Thanh Viễn luôn khác biệt, không còn sự nhạy cảm nhẹ nhàng như đối với người khác, mà dường như có cảm giác... rất hận thù. HunhHn786
"Dừng một chút, dừng lại!Ngươi có nghe thấy không?"
Cố Thanh Viễn rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng một chút sức đánh bật thanh kiếm ra khỏi tay Lục Tiêu, buộc hắn phải ngừng tấn công, dừng lại giải thích.
"Tiểu tử ngươi luyện là Uyên Ương Đao, chính là dùng nội công lấy nhu thắng cương. Nhu của ngươi dùng để hóa giải thế tiến công phe địch, chứ không phải khiến cho ngươi thật sự mềm nhũn."
"Ngươi mới mềm nhũn!"
Lục Tiêu cực kỳ hung ác.
"Ngươi có thể có thái độ tốt hơn đối với một người suýt bị xử tử tại chỗ vì ngươi không?"
Cố Thanh Viễn tỏ ra bất mãn.
Thấy Lục Tiêu lại muốn phát hỏa, Cố Thanh Viễn vội vàng giơ tay ngăn lại.
"Dừng, dừng, dừng. Ta nói chính sự với ngươi. Khi ngươi ra chiêu không thể luôn nghĩ đến đường lui, biết chưa? Thái Cực Tâm Pháp nhìn như bị động, kỳ thực là quá trình dụ đánh giết ngược lại địch. Ngươi phải chú ý sơ hở của đối phương, không thể mỗi lần ra chiêu đều nghĩ đến thất bại phải làm sao rút lui. Sự chú ý của ngươi phải trên người đối phương. Không cần ngươi lấy công làm thủ, ít nhất cũng có chút sát khí. Ngươi đây là đùa giỡn tự vệ? Dụ dỗ ta đánh ngươi sao?"
"Ta luôn nghĩ đến đường lui khi nào?"
Lục Tiêu xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm, trong lòng biết mình đã bị lão lưu manh này nhìn thấu.
Mỗi lần nghe Cố đại hiệp sửa chữa lỗi cho Lục Tiềm, Tiết Dao đều cảm thấy hắn nói rất đúng trọng điểm. Không nghĩ tới lần đầu tiên cùng Lục Tiêu so chiêu, hắn cũng có thể nhìn thấu vấn đề lớn nhất của Lục Tiêu. Thật sự là Tiểu Kiếm Thánh danh bất hư truyền.
Trải qua Cố đại hiệp chỉ dẫn một phen, thời điểm xuất chiêu lần nữa Lục Tiêu đã có tiến bộ rõ ràng, kể cả tay mơ như Tiết Dao cũng có thể nhìn ra.
Trận đấu kết thúc, Tiết Dao vẻ mặt kính nể tự mình đưa nước cho Cố Thanh Viễn.
"Đúng là rất lợi hại! Sư huynh!"
Cố Thanh Viễn liếc mắt kiêu ngạo cười nói.
"Muốn học không? Dù ngươi thể chất thư sinh, ta cũng có thể dạy ngươi thành kiếm sĩ."
"Thật sao?"
Ánh mắt Tiết Dao sáng rực lên.
Hệ thống thông báo:
"Độ chua độ bạo quân giá trị +20."
"Dao Dao!"
Bình dấm bên cạnh quả nhiên rống to. Tiết Dao sợ đến mức đoạt lại chén nước vừa đưa cho sư huynh.
Tiết Dao vừa quay đầu, liền bị Lục Tiềm kéo ra phía sau.
Không cho đại sư huynh chiếm đoạt vị hôn thê xinh đẹp của Gia!
Lục Tiêu vừa vặn uống hết trà cũng đi tới, nghi hoặc hỏi Tiết Dao.
"Ngươi tại sao gọi họ Cố kia là sư huynh? Các ngươi trước đây quen biết nhau?"
Tiết Dao sững sờ, quay đầu nhìn về phía bảo bảo ấm áp.
"Không phải chứ. Ngài không biết Cố đại hiệp và Kiếm Thánh là....?"
"Khụ khụ! Khụ khụ khụ!"
Cố đại hiệp bỗng nhiên ho khan dữ dội.
Tiết Dao giật mình, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện sư huynh đệ Cố Thanh Viễn Lục Tiềm đều ánh mắt lấp lánh nhìn mình chằm chằm, cùng lúc nhẹ nhàng... lắc đầu!