Vân Sơ nghĩ, dưới sự kiểm soát của Giản Du, nàng không phải là bông hoa bị tàn phá hay là một nụ hoa mỏng manh, mà là cơn mưa xuân, tí tách rơi vỗ về ngọn cỏ tươi tốt, vạn vật thủy sinh, nàng thấy ánh sáng hy vọng, dưới sự siêng năng chăm bón của Giản Du, thế giới này nở đầy hoa.
Nàng là mưa, cũng bị cơn mưa làm ướt.
Khi mọi chuyện kết thúc, nàng thở hổn hển trong vòng tay của Giản Du như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước, hy vọng Giản Du có thể chia cho nàng dưỡng khí để sống sót, Giản Du hôn nàng, sức sống không ngừng tuôn trào.
Nàng chết đi, rồi sống lại.
Xung quanh yên ắng, cuối cùng nàng cũng tìm về được thanh âm của mình: "Cô Giản, ba mẹ em có vài thứ cho chị." Nàng giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Giản Du, còn chưa đứng dậy đã quỳ trở lại bởi vì chân mềm, u oán liếc Giản Du một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị cũng quá độc ác."
Giản Du liếm đôi môi khô khốc, ép mình nhìn đi chỗ khác, sau đó mới nhớ ra đây là người của mình nên lại nhích qua nhìn tiếp.
Vân Sơ bị cô lăn lộn không nhẹ, váy ngủ xộc xệch, vạt áo ướt sũng, là nước miếng còn lưu lại khi cô bắt Vân Sơ ngậm lấy, lướt qua cái đùi dính nhớp trắng như tuyết của Vân Sơ, làm người ta lại muốn làm nàng càng thêm chật vật.
Vân Sơ cảm nhận được ánh mắt của cô, vội vàng chỉnh lại quần áo: "Xem cái này trước đi!"
Giản Du ngồi dậy, lúc này mới dời lực chú ý: "Cô chú mang cái gì cho chị à?"
"Đúng vậy." Vân Sơ kéo vali ra khỏi phòng để đồ, "Ba mẹ em nói, cô Giản vừa nổi tiếng lại vừa có tiền, nhà chúng ta chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn, cho nên chỉ có thể xuất một chút tiền."
Giản Du bật cười: "Mấy đồng tiền dơ bẩn? Có ai nói mình như vậy sao?"
Cô xuống giường: "Đừng nói là em mang theo cả một vali tiền đó nhé?"
Vân Sơ mở vali ra, ngược lại cũng không có khoa trường như trong tưởng tượng của Giản Du, bên trong vẫn là hành lý bình thường, sau đó Vân Sơ lấy một chiếc túi từ ngăn kéo ra, từ trong túi lấy ra một vài cuốn sách nhỏ.
Giản Du hỏi: "Đây là cái gì?"
Vân Sơ: "Sổ đỏ."
Giản Du: "???"
Vân Sơ có chút ngượng ngùng: "Hồi đó nhà em có một cái ao cá ở khu Hạ Khê, Vân Châu. Sau đó nó trở thành khu quy hoạch, được đền tiền và nhà. Ba mẹ em cầm tiền ra Bắc làm ăn, mấy cái sổ đỏ này đều ghi tên em, đây đều là sính lễ em cho chị!"
Giản Du: "......"
Vân Sơ lại lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng: "Đây là số tiền em kiếm được từ việc kinh doanh nhà hàng trong những năm qua, không nhiều lắm. Phần lớn tiền đều đưa cho Chu Chi Đào đầu cơ cổ phiếu, cậu ấy mát tay lắm."
Giản Du: "............"
Vân Sơ ôm mặt cô: "Cô Giản, em có thể rước chị về nhà không?"
Giản Du chớp chớp mắt: "Em đừng rước chị về nhà."
Vân Sơ nghiêng đầu.
Giản Du: "Em bao nuôi chị đi."
Vân Sơ: "?"
Giản Du nhịn cười: "Giấu chị trong biệt thự nhỏ, phải tới bồi chị mỗi ngày, cho chị ăn cho chị mặc, dỗ dành chị, chiều chuộng chị, chị nói hướng đông em không thể đi hướng tây."
Vân Sơ: "...... Sao mà bao nuôi này khác với trong tưởng tượng của em thế? Có tiểu tình nhân nào đối với kim chủ như vậy sao?"
Giản Du ừm một tiếng: "Chị nè."
Vân Sơ ngồi trên người cô, ấm áp dán lạnh lẽo, nàng tinh tế hôn lên môi Giản Du, nhỏ giọng nói: "Cô Giản, người của chị lạnh quá à, chị có lạnh không?"
Giản Du ôm eo nàng: "Vậy em sưởi ấm chị đi."
Vân Sơ vòng lấy cổ Giản Du, vùi mặt vào xương quai xanh của cô: "Em cũng muốn bao nuôi chị, cô Giản, em mê chị quên lối về, ngày nào cũng lăn giường cùng chị, sau đó không có động lực làm việc, đến lúc đó fan điện ảnh của chị chắc sẽ xé em ra làm trăm mảnh mất!"
Giản Du khẽ cười.
Cắn nhẹ làn da non mịn của nàng: "Sao em lại đối xử tốt với chị như vậy?"
"Bởi vì thích chị."
"Nếu sau này em không còn thích chị nữa, vậy chị phải làm sao bây giờ?"
Tựa hồ là buột miệng thốt ra, không có bất luận đường sống cứu vãn, khi Giản Du vừa thốt lên liền hối hận, cô không muốn để Vân Sơ nhìn thấy sự bất an và khủng hoảng của mình, những điều không chắc chắn này không nên tồn tại trong mối quan hệ của các nàng, đang muốn nói sang chuyện khác, Vân Sơ cũng ngẩng đầu lên.
Vẫn cứ là ôm mặt cô.
Dường như Vân Sơ rất thích tư thế này, hai người cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp quyện vào nhau, trong con ngươi có thể nhìn rõ hình bóng của mình, Vân Sơ nhìn cô, khiến lòng dạ cô rối bời.
Rất nhiều người nói cô cao lãnh, nói cô điềm tĩnh, nói cô luôn có thể giữ bình tĩnh khi gặp biến cố.
Nhưng trong tình yêu, cô cũng là người nhát gan, bị Vân Sơ nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng sẽ đỏ mặt, sẽ muốn né tránh, sẽ khống chế không được nhịp tim đập loạn.
Vân Sơ làm cô không thể nhúc nhích mảy may.
"Sẽ không có một ngày như vậy," Vân Sơ nói, rồi lại cười tự giễu: "Em biết mãi mãi thật sự quá xa vời, em cũng không biết liệu lời đảm bảo hiện tại của em có tác dụng vĩnh viễn hay không, nhưng, em vẫn muốn nói, em sẽ yêu chị mãi mãi."
Mặc kệ mãi mãi có bao xa, nhưng sự chân thành của nàng vào giờ phút này chính là như vậy, khoảnh khắc này là vĩnh viễn.
Đôi mắt của Giản Du khẽ lay động, nắm lấy cổ tay của nàng, kéo nàng lên giường, cô rung động vì những lời này của Vân Sơ, động lòng thì phải làm cái gì đó mới có thể trấn định dao động trong lòng, vì thế cô nói: "Cục cưng, làm thêm một lần nữa được không?"
Vân Sơ không có cơ hội cự tuyệt, chỉ có thể suy nghĩ trong sự xóc nảy: Nàng không nên dạy Giản Du gọi cục cưng!
/
Vân Sơ ngủ rất say và rất ngon, nhưng vẫn bị Giản Du đánh thức, nàng hơi hé miệng, phát hiện giọng có chút khàn, tức giận mà đánh Giản Du một cái, sau đó vẫn trao cho Giản Du một nụ hôn chào buổi sáng.
"Chị mua hoành thánh mà em thích ăn đấy." Giản Du vuốt tóc nàng, tóc mái nàng dài ra một chút, cô dùng dây chun buộc một chùm nhỏ trên trán cho nàng, giống như một quả táo nhỏ: "Chị đã nói chuyện với dì Văn rồi, tuy rằng dì ấy rất khiếp sợ, nhưng vẫn tiếp nhận sau một đêm."
Vân Sơ ngáp một cái, hỏi cô: "Có phải dì ấy cảm thấy rất kỳ lạ không."
"Cũng bình thường." Giản Du nói.
Dì Văn cũng chỉ sửng sốt hai phút, sau đó mới nói "Chả trách con đối xử với con bé khác biệt như vậy", lại ơ một tiếng: "Vậy dì ngủ ở dưới, hai đứa ở trên --"
Tam quan lại vỡ nát một lần nữa, mất hồn mất vía mà đi mua hoành thánh.
Giản Du lại gật gật đầu: "Dì không có cảm thấy kỳ lạ."
Hôm nay trời đẹp đến lạ, mặt trời mùa đông chiếu sáng rực rỡ, sưởi ấm mọi người, Vân Sơ mặc áo đồng phục của Giản Du ở Học viện điện ảnh Bắc thị, ngồi trong sân ăn từng miếng hoành thánh, ăn được một nửa, chợt nhớ: "Cô Giản, áo lông vũ này em cũng có á!"
Giản Du: "Ừm."
Dù sao cũng là đồng phục.
Vân Sơ vui vẻ: "Hoá ra tụi mình đã mặc đồ đôi từ trước rồi ha!"
Giản Du: "...... Nói như vậy cũng không sai."
Các nàng chuẩn bị đến phòng làm việc Giản Du tham gia buổi đọc kịch bản, dì Văn không cần chuẩn bị cơm trưa, hiện tại bà đang bận rộn ở vườn rau nhỏ bà trồng trong sân, lời của các nàng bà đều nghe vào tai, không khỏi đánh giá Giản Du một cái.
Nghĩ thầm, cũng khá tốt.
Bà hiếm khi chú ý chuyện trên mạng, cho nên bà ấy chú ý Giản Du nhiều hơn trong cuộc sống hằng ngày. Giản Du rất thích cái sân nhỏ này, từng nhành cây ngọn cỏ, mỗi một chi tiết đều là do chính cô hoàn thiện, cô có thể hoàn toàn thư thái ở đây, chơi đùa với chó với mèo, sinh hoạt như một người bình thường.
Nhưng sau khi Vân Sơ đến, mọi thứ đều thay đổi.
Giản Du tựa như một cái giếng cổ bình đạm và buồn tẻ, đá lẫn chim bay đều không thể hấp dẫn sự chú ý của cô, nhưng một bông hoa đã nở ra từ đáy giếng, xuyên qua mặt giếng tĩnh lặng và hướng về phía mặt trời.
Giản Du cũng trở nên sống động và đáng yêu hơn.
Bên kia, Vân Sơ húp xong ngụm canh cuối cùng, từ chân đến tay đều trở nên ấm áp, lắng tai nghe động tĩnh cách vách một lát, nàng cứ cảm thấy mơ hồ nghe được tiếng gì đó, nàng dứt khoát hỏi Giản Du cái thang ở đâu, di chuyển cái thang chuẩn bị trèo tường.
Trèo càng cao càng nghe rõ ràng, hình như là tiếng TV.
Vân Sơ không vội vã thăm dò, cẩn thận lắng nghe một hồi, lần này nghe rõ ràng, đúng là tiếng TV, nghe thêm hai giây, quả nhiên nghe thấy giọng của nàng.
Sau khi xác định, Vân Sơ cẩn thận leo lên đầu tường, sợ dọa đến bà cụ nên nhỏ giọng kêu: "Bà nội."
Ở sân bên cạnh, Đinh Lâm Bình đang tập thể dục buổi sáng, trên bàn có một chiếc máy tính bảng, trên đó đang phát 《 lần đầu gặp gỡ 》, nhìn theo cách này, có vẻ như đó là bản cut solo của Vân Sơ.
Nhưng bà cụ vẫn hoảng sợ, theo bản năng mà đóng máy tính bảng lại: "Nha đầu chết tiệt kia lại trèo đầu tường nhà người ta!"
"Bà nội, bà đang xem phim truyền hình con đóng à?" Vân Sơ ánh mắt sáng ngời: "Không phải bà coi thường phim truyền hình sao? Tuổi của bà cũng đã lớn như vậy rồi, sao lại còn chơi trò miệng thì chê nhưng thân thể lại rất thành thật này vậy!"
"Thứ gì? Nói ai lớn tuổi?" Đinh Lâm Bình chống nạnh, ngửa đầu mắng nàng: "Về hồi nào? Chả bao giờ đi cửa chính, có tin ta báo cảnh sát bắt mi không!"
Lời vừa dứt, một cái đầu khác thò lên.
Đinh Lâm Bình: "!!!"
Vân Sơ đã nhìn thấy Giản Du trèo lên từ sớm, vui vẻ giới thiệu với Đinh Lâm Bình: "Con về hồi tối hôm qua và ở nhà của cô Giản. Cô Giản á, ngài biết đúng không? Chị là bạn gái của con!"
Đinh Lâm Bình: "......"
Giản Du: "Chào bà nội."
Đinh Lâm Bình nhìn Giản Du: "Cháu là người đang hẹn hò với cháu gái của ta à?"
Giản Du: "Là con."
Đinh Lâm Bình: "Cháu lớn lên còn đẹp hơn cháu gái của ta, cháu coi trọng nó ở điểm nào?"
Giản Du: "Vân Sơ đáng yêu."
Đinh Lâm Bình: "Còn gì nữa?"
Giản Du: "Còn có rất nhiều."
Vân Sơ: "...... Hai người đừng chat riêng trong group chat nữa được không, con vẫn còn treo trên đầu tường đấy! Bà nội, bà cũng trả lời thẳng câu hỏi của con đi chứ, sao lại lén xem phim truyền hình con đóng!"
"Ai xem mi!" Bà cụ nhíu mày, nhặt chiếc dép đang phơi ở một bên ném tới.
Vân Sơ và Giản Du vội vàng hụp đầu xuống, dùng tốc độ nhanh nhất trèo xuống cái thang, dép lê rơi trúng chân June đang nghịch với Đèn Đường trong sân, June sợ hãi chạy ra sủa khắp sân.
Vân Sơ nghĩ thầm dù sao cũng đã bị cho ăn dép, dứt khoát nói ra lời trong lòng: "Bà nội, bà đừng nóng vội! Bà nội, con biết bà thương con, bà đừng phủ nhận nữa! Con đã nhìn thấy bà chặn vòng bạn bè của con! Rồi bà bảo mọi người xem phim của con! Bà là bà lão mạnh miệng!"
Đinh Lâm Bình mắng to: "Là thằng cha mày cho mày xem à? Bây giờ tao chặn nó liền!"
Vì thế, buổi sáng gà bay chó sủa, ba của Vân Sơ có một slot trong danh sách đen của mẹ mình.
/
Group chuyên dụng cắn CP của chị em đoàn phim
【??? Gì z, sao tôi lại bị add vào đây 】
【 đây là group gì vậy 】
【 cái gì CP, nào có CP gì để cắn? 】
【 cắn CP gì mà còn phải kéo vào group cắn? Đừng nói là mấy người cũng kéo đạo diễn Giản vào đó nhé? 】
【 nhưng mà cắn cp của cổ mà còn kéo cổ vào đây hả? 】
【??? 】
【 cắn Gia Giản Thừa Sơ à, out group. 】
【 đừng đi mà! Chỉ là cắn một chút thui, chả nhẽ mấy người không tò mò mối quan hệ thật sự của Gia Giản Thừa Sơ sao?! Hiện tại trên mạng đang thảo luận rôm rả lắm, mà chúng ta! Ở tại hiện trường! Là người nắm bắt chân tướng sớm nhất! 】
【 được rồi fan tịch của cô tôi đã nhìn thấu từ lâu rồi, lần trước còn dùng tài khoản công việc reup cái video kia sau đó xoá trong vài giây đúng không? 】
【 moá, tôi xoá liền mà sao cô thấy được! 】
【 đặc biệt quan tâm, là đặc biệt quan tâm đúng khum! Cô yêu thầm cô ấy! Ngọt chết tôi! 】
【 đừng xàm, 】
【 đạo diễn Giản sắp tới rồi, buổi đọc kịch bản hôm nay được phép mang theo điện thoại di động, hy vọng mọi người có thể nhân cơ hội này tìm được bằng chứng Gia Giản Thừa Sơ yêu đương hoặc xào cp! 】
【 đạo diễn Giản tới kìa 】
【? 】
【 Vân Sơ và cô ấy đến cùng nhau??? 】
【 tối hôm qua hai người họ ở bên nhau? 】
【 dm 】
【 làm rồi hả 】
【 cái gr này có thể giải tán 】
【 à Vân Sơ không phải là hàng xóm của đạo diễn Giản sao? Tiện đường nên đi chung ấy mà 】
【 à à, đúng, lấy cớ hay quá 】
【 không phải lấy cớ! Chính là sự thật! 】
【 đạo diễn Giản hôm nay thật xinh đẹp, sao khoé miệng Vân Sơ lại rách một tẹo??? 】
【 tôi vừa hỏi, và cô ấy nói rằng cô ấy vô tình cắn vào khóe môi, tự cắn vào khóe môi của mình sẽ mạnh hơn 】
【 hôm qua bị đạo diễn Giản hôn chứ gì 】
【 kick ả này ra đi! Fan only như chúng tôi căn bản không muốn thấy mấy thứ này! 】
Hệ thống: Fan only của Giản Du đã đổi tên nhóm thành - chứng cứ Gia Giản Thừa Sơ BE [ có ]
【 Vân Sơ cũng rất hiểu rõ kịch bản, khẳng định xem qua rất nhiều rất nhiều lần 】
【 nói đến mức tôi cũng phải rơi lệ 】
【 vở kịch này mà chị gái không chết thì tốt biết bao nhiêu T^T 】
【 người đóng vai em gái lúc nhỏ thực sự trông rất giống Vân Sơ, ha ha ha hai người ngồi cùng nhau càng giống! 】
【 đáng yêu quá a a a 】
【 Vân Sơ cũng đáng yêu quá a a a a 】
【 nói thật, hiện tại tôi thật sự tin một ít lời của fan CP, nếu thích một người, ánh mắt sẽ không nói dối. Ánh mắt đạo diễn Giản nhìn Vân Sơ cũng quá ôn nhu rồi đó 】
【 ảo giác ảo giác là ảo giác! 】
【 cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải lao, tôi ra ngoài hít thở không khí 】
【 đạo diễn Giản và Vân Sơ cùng nhau đi ra ngoài 】
【 con gái thường thích đi WC chung với nhau, mấy người thì biết cái gì! Chị em tốt đều như vậy! 】
【 đù moá, ai vừa thét lên vậy, đáng sợ quá 】
【 không biết nữa, hình như là từ phòng của đạo diễn Giản, là trợ lý Lưu sao? 】
【 trợ lý Lưu không ổn trọng như vậy sao? 】
【 là tui là tui là tui 】
【 sao? 】
【 gặp quỷ? 】
【 chắc là tôi sắp phải từ chức 】
【??? 】
【 gì vậy, cô vừa vào văn phòng đạo diễn Giản thấy cái gì? 】
【 tôi thấy......】
【 cái gì? 】
【 đạo diễn Giản đè Vân Sơ lên bàn, hôn 】
【......】
【............】
Một phút trôi qua.
Hệ thống: Fan only Giản Du đã đổi tên nhóm thành - Gia Giản Thừa Sơ là thật sự
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Fan only! Đừng cho là tui không biết các người đang trộm cắn cp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT