Năm phút sau, Trần Tĩnh, Vân Sơ và Giản Du ngồi trong phòng khách.
Ánh mắt Trần Tĩnh đảo từ Vân Sơ sang Giản Du, sau đó nhanh chóng dời về, đánh giá Vân Sơ một lúc, rồi nhanh chóng liếc nhìn Giản Du, sau khi chuyển qua chuyển lại vài lần, cuối cùng Vân Sơ nhịn không được kháng nghị: "Sao thời gian chị nhìn em dài như vậy, còn nhìn cô Giản lại ngắn như thế?"
"Không thấy vô nghĩa sao?" Trần Tĩnh phản bác theo bản năng: "Đó chính là đạo diễn Giản, chị dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy sao?"
Vân Sơ: "...... Chị phân biệt đối xử!"
Trần Tĩnh: "Ừm hửm."
Vân Sơ: "Chị nâng một giẫm một!"
Trần Tĩnh: "Ừm......"
Vân Sơ tức giận hừ hừ một tiếng, sau đó đảo mắt, tóm lấy Giản Du, ôm mặt cô, hôn lên môi cô một cái chụt, sau đó xoay mặt Giản Du sang nhìn thẳng với Trần Tĩnh: "Đây không phải đạo diễn Giản, đây là bạn gái của em! Xem đi!"
Trần Tĩnh: "............"
Sự giật mình khi Giản Du bị cưỡng hôn vẫn chưa biến mất, đôi mắt điên cuồng chớp chớp hai cái, đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Trần Tĩnh, bỗng nhiên cô lại sản sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn bí ẩn.
Cô thích cách Vân Sơ thẳng thắn và hào phóng giới thiệu cô như thế, thích việc nàng gọi tên cô mà không thêm tiền tố đạo diễn xuất sắc nhất, mà là bạn gái của Vân Sơ, đánh dấu chủ quyền rõ ràng và tuyên bố với cả thế giới rằng cô là của Vân Sơ.
Vui vẻ quá.
Trần Tĩnh: "......"
Đạo diễn Giản, khoé môi của cô nhếch lên và nở nụ cười tươi rói như hiện giờ làm người ta rất sợ hãi a a a a! Đây là nữ nhân đang yêu sao? Đây vẫn là đại đạo diễn Giản với khuôn mặt lạnh tanh mỗi khi cô ấy đi ngang phim trường sao!!!
Ánh mắt Trần Tĩnh dán chặt lên mặt Giản Du khá lâu, Vân Sơ lại không vui: "Nhìn một hai giây là được rồi, nhìn bạn gái người khác lâu như vậy làm gì?"
Trần Tĩnh: "???"
Mẹ nó! Ai tới thiêu chết cặp đôi chó chết này đi!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cuối cùng Trần Tĩnh cũng tìm được tiếng nói của mình, cô ấy đau đầu nhìn về phía Vân Sơ: "Dù cho cái chương trình này có ma lực đến đâu, thì cũng không đến mức mới ghi hình lần thứ hai mà hai người đã xác định quan hệ!"
Tuyệt đối là có gian tình từ trước!
Nghĩ đến đây, ngọn lửa buôn dưa lê hừng hực cháy trong lòng cô ấy, đôi mắt vốn bị show ân ái làm cho sắp mù cũng bùng lên ánh sáng hóng hớt: "Nói rõ ràng nhanh lên, chị là người đại diện của em, chị có quyền biết những chuyện này."
"Để tôi nói đi." Giản Du nghiêng người về phía trước, vì nụ hôn mãnh liệt của Vân Sơ ban nãy nên khóe môi còn dính màu son của Vân Sơ, không có vẻ chật vật, ngược lại còn khiến người ta bị show ân ái hung hăng đập vào mặt, cô hơi hơi hé miệng: "Tôi và Vân Sơ --"
"Bọn em đã biết nhau từ trước." Vân Sơ đoạt lời.
Giản Du: "......"
Trần Tĩnh: "!!!"
Giản Du nghiêng đầu nhìn Vân Sơ.
Vân Sơ xấu hổ giật giật tay áo của cô, nhỏ giọng nói: "Cơ hội show ân ái tốt như vậy, để cho em nói đi mà, để cho em nói nha."
Làm nũng quen tay như vậy khiến Trần Tĩnh hoàn toàn không thể nhìn nữa, cô ấy vươn tay ngăn Vân Sơ lại: "Đừng nói nữa, ngày mai 8 giờ chị tới đón em, em đi ngủ nhanh đi, chờ rảnh rỗi rồi nghe em nói sau." Cô ấy đứng dậy, nhìn Giản Du muốn nói lại thôi: "Đạo diễn Giản cô --"
Trong lòng Trần Tĩnh thầm nhủ em nghĩ cái gì thì chị nghĩ cái đấy, khi dễ tôi chưa từng yêu đương có phải không? Một cặp đôi mới vừa xác nhận quan hệ có thể trong sáng ngủ trên cùng một cái giường không làm gì chắc? Thật ra cô ấy cũng không muốn nghĩ đến việc đó, nhưng mà nhìn biểu tình của Giản Du, cô ấy không thể không liên tưởng đến việc đó!
Giản Du cong cong khóe môi, đứng lên tiễn cô ấy: "Tôi biết."
Trần Tĩnh vội nói: "Không nhọc đạo diễn Giản tiễn tôi, tôi về trước." Vân Sơ tiễn cô ấy đến cửa, cô ấy lại túm Vân Sơ đến trước mặt: "Nhất định không được làm càn, nghe thấy không?"
"Biết rồi!" Vân Sơ mệt cô ấy dông dài, đẩy cô ấy ra bên ngoài: "Em là loại người như vậy sao?"
"Đúng vậy." Trần Tĩnh nói.
Vân Sơ: "......"
Trần Tĩnh: "?"
Vân Sơ: "Ok, em là người như vậy."
Trần Tĩnh: "......"
"Đúng rồi," Vân Sơ đưa Trần Tĩnh đến cửa thang máy, hỏi: "Ngày mai em có lịch trình gì vậy, chị vẫn chưa nói cho em."
Trần Tĩnh à một tiếng, nói: "Có một tiệc tối giao thừa của đài truyền hình mời em tham gia, sẽ song ca một bài với nam minh tinh. Sáng mai đến công ty học hát trước, buổi chiều bay đến thành phố S, buổi tối diễn tập. Tối mốt chính thức biểu diễn."
Vân Sơ: "...... Em là diễn viên."
Trần Tĩnh: "Chị biết."
Vân Sơ: "Không có có tiểu phẩm gì cho em biểu diễn sao?"
Trần Tĩnh: "Ha hả, bao lâu rồi em không xem tiệc tối giao thừa? Diễn viên ca hát, ca sĩ diễn tiểu phẩm, hiểu không?"
Vân Sơ: "......"
Không hiểu.
Trần Tĩnh kệ nàng có hiểu hay không, còn muốn lải nhải nàng thêm hai câu, dư quang liếc thấy Giản Du đứng chờ Vân Sơ ngay cửa, lại nuốt lời muốn nói trở vào, nhanh chóng vào thang máy, vẫy vẫy tay: "Tìm bạn gái của em đi thôi!"
Vân Sơ cũng rất nghe lời, cửa thang máy còn chưa khép lại là đã vui vẻ quay đầu tìm Giản Du, Trần Tĩnh: "......" Đã hiểu câu Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm rồi.
Khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, cô ấy nhìn thấy Vân Sơ lao vào vòng tay của Giản Du.
Tầng 15 không cao cũng không thấp, đêm khuya không có người đi thang máy, đi xuống tầng một không có trở ngại, Trần Tĩnh nghịch chìa khóa xe, nghĩ đến trình độ ca hát của Vân Sơ trước kia, vẫn chưa đi đến bên xe, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Cô ấy thấy một chiếc xe rất quen thuộc, quen thuộc đến mức có thể đọc ra bảng số xe -- thuộc về người phụ trách mảng điện ảnh của Sơn Trúc giải trí, Giang Ngữ.
Cửa sổ xe mở ra, một cánh tay đặt trên đó, giữa các ngón tay có tia lửa lập lòe, dưới ánh đèn đường tàn thuốc rơi xuống, nhưng lại không thấy động tác hút thuốc, dương như chủ nhân của điếu thuốc chỉ là muốn nhìn nó bị đốt cháy.
Một số suy đoán chủ quan và thậm chí vô lý bắt đầu nảy sinh trong lòng cô ấy kể từ khi cô ấy biết Giang Ngữ và Vân Sơ quen biết nhau và cũng rất thân thiết, ngay tại thời điểm này suy đoán đã hoàn toàn được chứng thực, thế nhưng Trần Tĩnh lại không cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ là thời gian tan làm gặp phải lãnh đạo, rõ ràng bị phát hiện, còn phải đi chào hỏi một cái, thật sự có chút khó xử người làm công.
Trần Tĩnh thở dài trong lòng, đi qua: "Giang tổng."
Giang Ngữ luôn thích mặc áo khoác, cô ấy luôn điềm tĩnh và quyến rũ, nhưng lúc này cô ấy chỉ mặc một chiếc áo len, dường như được mặc vội, gương mặt như phác hoạ đang ngước lên trời, mặt mày có chút mỏi mệt, liếc nhìn Trần Tĩnh một cái: "Em ấy về nhà chưa."
Biết rõ còn cố hỏi thật vô nghĩa, nhưng lại chỉ rõ cô ấy vì ai mà đến.
Trần Tĩnh hỏi gì đáp đó, cũng không nhiều lời: "Về nhà rồi."
Giang Ngữ lại cố tình muốn hỏi nhiều: "Giản Du cũng có ở đó sao?"
Trần Tĩnh: "...... Có."
Giang Ngữ: "Hai người họ ở bên nhau."
Trần Tĩnh: "Đúng vậy."
Giang Ngữ: "Có biện pháp chia rẽ nào không?"
Trần Tĩnh hơi giật mình.
Giang Ngữ búng tàn thuốc nhưng vẫn không hút, cô ấy nhìn chằm chằm vào tàn thuốc một lúc: "Tôi đã thử rồi." Cô ấy nói: "Tôi đối với Vân Sơ là nhất kiến chung tình. Khi ở quán bar, vừa thấy liền biết em ấy không thuộc về thế giới đó, chỉ là cơ thể ngồi ở chỗ kia, nhưng tâm hồn đã sớm bay xa. Nhưng mà vẫn rất hấp dẫn."
Trần Tĩnh đang tự hỏi liệu cô ấy có bị sa thải vì biết quá nhiều bí mật về cấp trên của mình không?
"Em ấy có người mình thích." Giang Ngữ tựa lưng vào ghế ngồi, cô ấy chua xót mà cười cười: "Khi em ấy nhắc về Giản Du với tôi, trong mắt mang theo ánh sáng, dáng vẻ em ấy yêu một ai đó thật sự rất đẹp, dù đó không phải là tôi."
Giang Ngữ chưa từng yêu ai trước đây, cô ấy đã từng gặp rất nhiều người nhưng không một ai có thể chạm đến trái tim của cô ấy, và cô ấy cũng chưa từng quan tâm tình yêu của người khác, cũng chỉ có Vân Sơ hấp dẫn cô ấy, coi cô ấy là bạn thân có thể tâm sự tình cảm, nói với cô ấy về chuyện yêu thầm, nói về một đêm hoang đường kia, cùng với việc không thể quên được Giản Du.
Mỗi một bộ phim của Giản Du đều là cô ấy đi xem cùng Vân Sơ, người khác xem phim là xem phim, Vân Sơ xem phim là xem Giản Du, còn cô ấy đến xem phim là xem Vân Sơ.
Mối quan hệ tam giác máu chó như thế mà cho vào chương trình yêu đương là đảm bảo drama đầy ắp.
Cô ấy giống như nữ phụ không cầu hồi báo, yêu nữ chính chân thành mà vô vọng. Nhưng chỉ có mỗi mình cô ấy biết rằng bản thân không thuần túy như vậy, mỗi một ngày cô ấy quen biết Vân Sơ đều muốn mang nàng lên giường, đều muốn lau sạch cái tên Giản Du này trong đầu nàng.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, Giang Ngữ ném nó vào thùng rác trong xe, nói: "Khi Giản Du quay 《 Kissed the Deep Sea 》, cô ta đã liên hệ công ty cho Vân Sơ cơ hội thử vai."
Trần Tĩnh trừng lớn mắt: "Tôi không biết chuyện này."
Giang Ngữ nói: "Khi đó cô đang bận việc khác nên đương nhiên không biết, nó được trực tiếp đưa chỗ tôi."
Trần Tĩnh: "Ngài......"
Giang Ngữ: "Tôi cự tuyệt."
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Trần Tĩnh vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng: "Cô cự tuyệt?!"
"Đúng vậy, tôi cự tuyệt." Giang Ngữ cười nói, mang theo một loại lãnh đạm tàn nhẫn: "Tôi không muốn hai người họ dính líu với nhau, Giản Du chỉ sống trong trí nhớ của em ấy không tốt sao? Làm bạch nguyệt quang không tốt sao? Vì cái gì phải dính líu với nhau?"
"Cô......" Trần Tĩnh chán nản: "Nếu Vân Sơ sớm nhận phim Giản Du, hiện tại cũng đã cầm ảnh hậu rồi!"
Giang Ngữ ừ một tiếng: "Phải không?"
Không hề có một chút áy náy nào cả.
Cô ấy hối hận sao? Đương nhiên là không, chỉ là cô ấy đánh giá thấp sự cố chấp của Vân Sơ dành cho Giản Du, cô ấy không ngờ rằng Vân Sơ luôn luôn rụt rè không dám nói lời yêu, nay lại chủ động vì Giản Du, cô ấy tính sót điểm này, thế nên hiện tại thua thảm hại.
"Không phải." Trần Tĩnh nói.
Giang Ngữ rút một điếu thuốc từ hộp thuốc, bậc lửa, thuận miệng hỏi: "Cái gì?"
Trần Tĩnh đứng quá mỏi chân, cô ấy đổi tư thế đứng khác, dựa vào nóc xe nhìn Giang Ngữ, không biết lấy dũng khí từ đâu mà phản bác lại: "Không phải cô thua vì tính sót điểm này đâu."
Thuốc được châm lửa, Giang Ngữ cúi đầu hút một hơi, cười: "Vậy thì là vì cái gì?"
"Bởi vì cô yêu bản thân mình nhiều hơn yêu Vân Sơ." Trần Tĩnh nói.
Tay Giang Ngữ đột nhiên run lên.
Tàn lửa rơi vào mu bàn tay, rất lâu sau mới có cảm giác đau đớn.
"Nếu thật sự yêu em ấy, thì tại sao lại không nói cho em ấy? Bởi vì cô chỉ thích dáng vẻ em ấy yêu người khác. Cô sợ khi cô nói ra, em ấy yêu cô, nhưng không yêu nhiều như Giản Du, cô sẽ thất vọng. Cô sợ em ấy không yêu cô, thậm chí còn đẩy em ấy ra xa."
Trần Tĩnh cảm thấy bản thân thật sự rất có tiền đồ, không ngờ vào lúc rạng sáng hai ba giờ, lại đứng bên ngoài xe giáo dục cấp trên về vấn đề tình cảm, còn nói đạo lý rõ ràng, lòng đầy căm phẫn: "Giang tổng, cô có thể giấu giếm tình cảm của mình với Vân Sơ, nhưng không lừa được tôi, cũng không lừa được Giản Du, vậy thì tại sao cô ấy lại không làm Vân Sơ cách xa cô một chút?"
"Bởi vì cô ấy tôn trọng Vân Sơ, đây là sự nghiệp của Vân Sơ, dù cho Giản Du là người yêu của em ấy, thì cô ấy cũng không có tư cách xen vào. Tiền đề của sự yêu thích là tôn trọng, cô không tôn trọng em ấy, em ấy không thích cô --"
Trần Tĩnh đột ngột phanh gấp, câu nói kế tiếp quá nặng, cô ấy không nói nên lời.
Giang Ngữ đột nhiên cười, tiếp lời: "Em ấy không thích tôi, là đúng."
Trần Tĩnh trầm mặc.
Giang Ngữ hút thuốc một hơi, rồi nhắm mắt lại nhả khói lên nóc xe, khói che khuất mặt mày cô ấy, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cô ấy cười lặp lại: "Em ấy không không thích tôi, là đúng."
Tầm mắt nhìn về toà nhà phía trước, cô ấy đã nhìn không biết bao nhiêu lần, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được cửa sổ nhà Vân Sơ, trong phòng ngủ tầng 16 sáng lên ánh đèn mờ.
Vân Sơ đã từng nói, Giản Du sợ tối, nên sẽ bật đèn suốt đêm
Ánh đèn sáng ngời cả đêm và nàng cũng sẽ nở rộ vì Giản Du suốt đêm.
Giang Ngữ hút xong điếu thuốc, nói với Trần Tĩnh câu "Cảm ơn" liền đảo tay lái, lái xe rời khỏi chung cư, chỉ còn một mình Trần Tĩnh đứng tại chỗ, tự hỏi liệu thời gian còn lại có đủ để viết đơn từ chức hay không, trong khi nghĩ về điều đó, cô ấy nhắn tin cho Vân Sơ: Vì em mà chị phải trả giá quá nhiều! Đừng làm quá muộn!
Không lâu sau, bên kia trả lời một voice chat.
Trần Tĩnh click mở: Em ấy ngủ rồi.
Là giọng của Giản Du.
...... Đôi tình nhân đáng chết.
Trần Tĩnh hùng hổ nhét điện thoại vào túi.
/
Vân Sơ có công việc vào ngày hôm sau, Giản Du cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho một bộ phim mới, vì vậy hai người họ chỉ đơn giản là ngủ một giấc, chỉ là trước khi bình minh đến, phát hiện cả hai đang ôm nhau liền thuận tiện trao một nụ hôn, rồi lại ôm nhau ngủ tới 7 giờ rưỡi.
Trần Tĩnh liên hoàn call đòi mạng đã vang lên những mười phút: "8 giờ! 8 giờ! 8 giờ!"
Lúc này Vân Sơ mới giãy giụa bò dậy khỏi lồng ngực của Giản Du, rửa mặt mặc quần áo như người mất hồn, vì biết là đi công ty, cho nên cũng không có trang điểm, chỉ tùy tiện đeo khẩu trang liền ra cửa.
Khi bước ra ngoài mới sực nhớ ra vợ vẫn còn ở trên giường, vì thế lại lon ton chạy về, đầu gối đè lên mép giường, cúi người nhỏ giọng gọi Giản Du: "Cục cưng!"
Xưng hô xa lạ khiến Giản Du không phản ứng, Vân Sơ bĩu môi: "Cô ~ Giản ~ ơi ~"
Mỗi một từ đều mang theo dấu ngã, làm nũng thật sự thành thục, Giản Du mở một con mắt nhìn nàng, vẫy tay ra hiệu nàng tới gần chút nữa, vì thế Vân Sơ lại cúi xuống, bị Giản Du câu lấy cổ: "Hôn một cái."
Vân Sơ mang khẩu trang: "Không tiện lắm đâu."
Giản Du muốn kéo khẩu trang của nàng xuống, suy nghĩ một chút nhưng lại không làm, cách khẩu trang hôn nàng một cái, vẻ mặt không hài lòng, bình luận: "Không có môi mềm."
Vừa nói vừa gỡ khẩu trang của Vân Sơ xuống, cắn nhẹ môi nàng, sau đó duỗi đầu lưỡi liếm răng nàng, buộc nàng hé môi ra để cô tiến vào, Vân Sơ chống tay xuống giường, hít thở không thông, bị cô hôn đến thở dốc.
Khi chuông cửa vang lên, nàng đã bị Giản Du đè lên giường giở trò một hồi lâu, lồng ngực nàng kịch liệt phập phồng, sau lưng đổ một tầng mồ hôi mỏng, hôn đến đầu óc choáng váng, mất một lát mới ý thức được có người đang ấn chuông cửa, nàng đẩy Giản Du: "Chị Tĩnh, ưm...... Tới liền....."
Giản Du dừng động tác một chút, lại khẽ hôn nàng, xoay người, nghiêng đầu nhìn nàng, dùng ánh mắt vô tội: "Đi đi."
Vân Sơ: "......"
Muốn ôm vợ ngủ tiếp quá a a a!
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang, Vân Sơ nói to "Tới liền!" Cũng mặc kệ dưới lầu có nghe thấy hay không, lại nói với Giản Du: "Em sẽ rất nhớ chị rất nhớ chị."
Giản Du ừm một tiếng.
"Chị cũng phải nhớ em đấy."
"Ừm."
"Còn có --"
"Hửm?"
"Nếu em gọi cục cưng, thì chính là đang gọi chị, có biết chưa?"
"......"
"Cục cưng!"
Giản Du cười, cô nhẹ nhàng mà ơi một tiếng: "Gọi chị làm gì?"
Mặt Vân Sơ ửng đỏ: "Nhớ là phải nhớ em đấy!"
Giản Du nhắm mắt lại: "Sẽ nhớ cục cưng mà."
Vân Sơ: "......"
A a a a! Được Giản Du gọi cục cưng cũng quá là xấu hổ rồi!
Nàng xách túi đi xuống lầu, vừa mở cửa liền đụng phải Trần Tĩnh đang gọi điện thoại cho nàng, nàng xô đẩy Trần Tĩnh: "Đi thôi đi thôi!"
Trần Tĩnh bị nàng đẩy, kỳ quái: "Sao mặt em lại đỏ như thế?"
Sáng sớm tinh mơ rảnh rỗi không có việc gì làm mới đi ăn cơm chó!
/
Bài hát mà Vân Sơ sẽ biểu diễn trong bữa tiệc đêm giao thừa là một bài hát quen thuộc, nàng hát không lệch nhịp, dưới sự chỉ đạo của giáo viên chuyên nghiệp rất nhanh là có thể hát hoàn chỉnh cả bài, sau khi học xong thì đến phòng thu âm của công ty.
Chờ làm xong hết tất cả, ngay cả cơm nóng cũng chưa kịp ăn một miếng, liền lên máy bay đến thành phố S, chỉ kịp gửi tin nhắn cho Giản Du trước khi máy bay cất cánh phải tắt máy hoặc mở chế độ máy bay.
Vân Sơ nằm liệt trên chỗ ngồi, Trần Tĩnh nhắc nhở nàng: "Em là nữ minh tinh!"
Vân Sơ ngồi thẳng lại, ơ một tiếng: "Không ngờ là khoang hạng nhất nha."
Trần Tĩnh nói: "Lần này công ty thật sự rất coi trọng em!"
Trước đó, công ty đặt chuyến bay cho Vân Sơ đều là khoang phổ thông, mỗi lần đều là tự nàng bỏ tiền túi để nâng khoang, không nghĩ tới sẽ có ngày có thể làm công ty tự bỏ tiền.
Vân Sơ lâng lâng: "Giá trị con người này của em là đang tăng lên từng chút một nha."
Thấy Vân Sơ dễ thỏa mãn như vậy, Trần Tĩnh nhớ tới chuyện Giang Ngữ từ chối phim của Giản Du, không khỏi càng cảm thấy tiếc nuối, nếu có thể nhận được phim của Giản Du sớm hơn, hiện tại Vân Sơ cũng đã bắt được ảnh hậu tới tay.
Nhưng may thay, Vân Sơ những năm này không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, phát triển theo tốc độ của riêng mình và cuối cùng đã nghênh đón ánh rạng đông.
Cô ấy đang suy nghĩ miên man, Vân Sơ vẫn còn lẩm bẩm: "Hôm nay cô Giản gửi cho em nhiều tin nhắn lắm, em không có thời gian trả lời, cái công tác chết tiệt này!"
"Trông chị ấy giống như rất không nỡ rời xa em, làm sao bây giờ đây?"