12h trưa ngày hôm đó số đầu tiên của 《 Love Tips 》 phát sóng, vào đúng giờ cơm trưa, khán giả cũng đã đặt cơm hộp từ sớm, chờ khi bản full ra mắt là click vào xem ngay.
Một biệt thự ba tầng ở thành phố Vân Châu.
"Kẹo! Tao cảnh cáo mày!" Kỳ Kha đi chân trần từ phòng ngủ chạy xuống: "Vất vả lắm vợ của tao mới về một chuyến, mày không được quấn lấy cậu ấy!"
Kết quả là vừa đến phòng khách liền nghẹn một bụng hỏa.
Vợ của cô ấy – Tống Vũ Thời đang ôm Kẹo và nựng nó, thanh niên Border Collie có trọng lượng khá lớn, lông xù xù mà ngoan ngoãn tùy ý Tống Vũ Thời xoa nắn, còn không quên sủa gâu gâu hai tiếng với Kỳ Kha, như là đang khoe mẽ.
Kỳ Kha: "......"
Cả người cô ấy dựa vào ghế sô pha, nhìn một người một chó từ trên xuống dưới, đang muốn làm nũng, bỗng nhiên phát hiện từ góc độ này có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp của Tống Vũ Thời, cô ấy liếm môi, câu lấy cổ áo của Tống Vũ Thời.
Tống Vũ Thời đánh vào tay của cô ấy: "Đừng quậy, chương trình bắt đầu rồi."
Kỳ Kha hỏi: "Chương trình gì?"
Tống Vũ Thời: "Love Tips."
"Có gì thú vị đâu?" Kỳ Kha xoay người, ôm eo Tống Vũ Thời, bắt đầu di chuyển không thành thật: "Văn Tây và Mạnh Chiêu Chiêu là một đôi, ánh mắt của hai người họ nhìn nhau có tình ý lắm, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là tớ đã bắt được rồi. Vân Sơ và Giản Du thì mập mờ ái muội lắm, cuối chương trình chắc chắn sẽ ở bên nhau. Bùi Vãn thì trải nghiệm cuộc sống, còn Chúc Hoàn Nhĩ chỉ đến để quảng bá studio nhiếp ảnh của mình thôi. Pass."
"Cậu đang chơi ma sói à?" Tống Vũ Thời tức giận liếc cô ấy một cái, trong TV Giản Du tự quay chụp áo ngủ tuyên truyền cho Vân Sơ, trầm ngâm: "Giản Du có người cô ấy thích rồi."
Kỳ Kha ồ một tiếng: "Cậu không định chia sẻ tin sốt dẻo này cho tớ à?"
Tống Vũ Thời: "...... Chuyện này mà cũng tính là tin nóng ư?"
Tống Vũ Thời và Kỳ Kha từng là thành viên nhóm nhạc nữ, sau tốt nghiệp nữ đoàn, Tống Vũ Thời rẽ hướng sang con đường diễn viên, đến bây giờ cũng cầm hai giải ảnh hậu, tuy rằng chưa từng diễn nữ chính điện ảnh của Giản Du, nhưng cũng từng đóng vai khách mời.
"Cô ấy thích ai vậy?" Kỳ Kha nói: "Tại sao cô ấy đã có người mình thích rồi mà còn tham gia show tình yêu chứ?"
Tống Vũ Thời nghịch tóc của cô ấy, lắc đầu: "Tớ cũng không biết là ai."
Chỉ là lúc ở phim trường vô tình nhìn thấy Giản Du đang lướt xem vòng bạn bè của ai đó, xem hết bức ảnh này đến bức ảnh khác, Tống Vũ Thời còn tưởng rằng là diễn viên nào cần phải khảo hạch, nên mới thuận miệng hỏi: "Đang casting à?"
Giản Du nói: "Không phải."
Đó chính là việc tư, Tống Vũ Thời không tiện hỏi tiếp, nhưng đột nhiên Giản Du lại nói: "Tôi thích em ấy."
Nghe đến đó, Kỳ Kha nhìn Giản Du trong TV, lại nhìn Tống Vũ Thời, ngay cả việc chiếm tiện nghi của vợ cũng quên mất: "Đây là tự Giản Du nói sao?"
Tống Vũ Thời gật đầu: "Hơn nữa, cô ấy nói rất nghiêm túc."
Kỳ Kha tặc lưỡi: "Yêu thầm ư?"
Tống Vũ Thời: "Ừm."
Kỳ Kha lau đi giọt nước mắt không tồn tại: "Loại chuyện yêu thầm này nha, ai yêu thầm người đó khổ!"
Tống Vũ Thời liếc cô ấy một cái: "Lúc cậu yêu thầm tớ rất khổ?"
Kỳ Kha nhanh miệng nói: "Rất ngọt."
Tống Vũ Thời cười một cái.
"Cậu nói xem, người Giản Du thích có phải là Vân Sơ hay không?" Kỳ Kha đưa ra một suy đoán lớn mật, tay của cô ấy lại bắt đầu không thành thật, lần mò vào góc áo, cọ cổ của Tống Vũ Thời, "Tớ có nghe người ta nói, Giản Du tới tham gia show tình yêu này là vì tiền đầu tư điện ảnh mới đấy. Ngay cả khi không có đầu tư, thì Giản Du cũng không nghèo đến mức không quay nổi một bộ điện ảnh, đúng không?"
Hô hấp của Tống Vũ Thời rối loạn hai nhịp: "Ý của cậu là, cô ấy tự nguyện tới tham gia chương trình?"
Kỳ Kha nói: "Ánh mắt không biết nói dối đâu."
Cho dù là xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn có xuất sắc đến đâu đi chăng nữa, thì khi nhìn người mình thích, ngoại trừ quý trọng, còn có thiên vị rõ ràng.
Bất quá Tống Vũ Thời không rảnh nghĩ về vấn đề này, đầu ngón tay luồn vào tóc của Kỳ Kha: "...... Đừng làm loạn!"
Lần này không phải chối từ, mà là dung túng.
/
Sau khi tập đầu tiên được phát sóng, nó đã gây ra một làn sóng thảo luận mới trên Internet, thông tin chi tiết về sáu vị khách mời đã được cư dân mạng phóng đại và nghiên cứu, dường như là mỗi một đôi đều có thể ship được.
Có người ngắt lời: Về cơ bản đã được xác định, cặp đôi Bát Vân Giản Nhật này, nếu không phải là kịch bản thì chính là Vân Sơ chơi ngãi Giản Du, nói không chừng là sẽ ngọt ngọt ngào ngào đến kết cục, sau đó đem đi marketing đến điện ảnh mới mới có thể cởi trói. Cả nhà mạnh dạn ship cp đi nào!
......
Vân Sơ đang trên đường đến Trốn thoát khỏi mật thất thì nhìn thấy bình luận này, khoé môi mím xuống. Nàng xoá giao diện và phiền muộn nhìn khung cảnh vụt qua bên ngoài cửa sổ.
Hoá ra Giản Du thật sự nhớ nàng, cô đã biết nàng ngay từ đầu, nhưng lại làm bộ không quen biết, là đang giận nàng sao?
Ngủ xong liền chạy.
Là đang tức giận chuyện này sao?
Nhưng rõ ràng là nàng có để lại số điện thoại ở mặt sau mảnh giấy, là vì Giản Du không nhìn thấy! Vân Sơ tựa trán lên cửa sổ xe, thầm nghĩ, trời xui đất khiến, đây chắc chắn là trời xui đất khiến mà mọi người vẫn thường nhắc tới.
Từ từ – Vân Sơ ngồi thẳng người, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: Nếu Giản Du giận nàng, thì tại sao cô vẫn muốn tới tham gia chương trình yêu đương, chẳng lẽ Giản Du tình nguyện xào cp với người mà cô không thích, thậm chí là chán ghét chỉ vì tiền đầu tư sao?
Dường như không có gì là không thể, khi người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Nhận thức này khiến Vân Sơ cảm thấy chán nản, nàng lại ngồi về, tựa đầu vào cửa sổ, xe xóc nảy khiến đầu đập vào kính vang lên một tiếng, nghe thôi cũng thấy đau, mà đối tượng hẹn hò hôm nay của nàng là Văn Tây thì đang chuyên tâm tám chuyện với ai đó, không hề có ý muốn quan tâm nàng chút nào.
Tiểu Lam và follow pd của Văn Tây chuyên nghiệp ghi hình hai người đang có những tâm tư khác nhau ngồi ở đối diện, họ nhìn nhau và cả hai đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
Đối với những người không có hứng thú gì với nhau, ngay cả khi nhốt hai người vào cùng một căn phòng, thì cũng sẽ không có bất kỳ một tia lửa (tình yêu) nào cả.
Sau khi đến Trốn thoát khỏi mật thất, bởi vì các nàng chọn phó bản bốn người, vì buổi chiều ngày thường không có nhiều người nên phải đợi đủ người. Thấy vậy, Vân Sơ đến thương lượng với Tiểu Lam: "Tôi có việc muốn nói riêng với Văn Tây, đừng đi theo quay được không?"
Tiểu Lam khó xử: "Không tốt lắm đâu?"
Văn Tây cũng kinh ngạc: "Chuyện gì đó? Còn muốn nói chuyện riêng?"
Đừng nói là nàng cho rằng cô ấy yêu Giản Du đến chết đi sống lại chuẩn bị tìm cô ấy đàm phán đấy nhé! Tình yêu không phải chuyện có thể đàm phán được! Tôi kiên quyết cự tuyệt loại hành vi giải quyết lén lút này!
...... Nhưng mà tay chân của Vân Sơ gầy guộc như thế, chắc là sẽ không đánh mình đâu ha?
Vân Sơ chắp tay trước ngực, cầu xin: "Xin luôn đó!"
Tiểu Lam nói: "Vậy tôi hỏi đạo diễn một chút."
Tiểu Lam liên hệ đạo diễn khẩn cấp, đạo diễn nghe vậy thì không muốn đồng ý, rồi lại nghe Tiểu Lam nói Vân Sơ và Văn Tây căn bản là không có tình, tốt hơn là đi đến một góc không có ai để trò chuyện còn hơn là trước nhiều người như vậy, nếu thế thì bọn họ cũng dễ edit hơn, duyệt, giơ tay đồng ý.
Vân Sơ nói với Văn Tây: "Tôi mời cô uống cà phê."
Văn Tây: "Tôi không muốn uống cà phê, tôi muốn uống trà sữa."
Vân Sơ nghĩ thầm cũng được, dù sao uống cái gì cũng không quan trọng, nàng trực tiếp vào tiệm trà sữa nhà làm, gọi một ly trà sữa mới ra mắt, ngồi đối diện Văn Tây, Văn Tây vừa nhận được sản phẩm mới liền mỉm cười hớn hở: "Vân Sơ, cô tìm tôi làm gì á? Có phải muốn tôi nhường Giản Du cho cô không?"
Vân Sơ: "Không phải –"
"Không sao đâu." Văn Tây nói: "Dù gì cô cũng mời tôi uống trà sữa, tôi sẽ không tranh Giản Du với cô đâu."
Vân Sơ: "???"
Giản Du còn không bằng ly trà sữa phải không?
Nàng cắm ống hút vào, nói: "Tôi không phải nói cái này với cô."
"Vậy thì cái gì?"
"Chính là......" Vân Sơ do dự một chút, nói: "Chính là tôi có một người bạn."
"Người bạn này có phải chính là cô không?"
"Không phải!"
"...... Ok." Văn Tây rất rõ ràng, nhưng vẫn không có vạch trần Vân Sơ, hỏi: "Bạn của cô làm sao? Có phải là cô sầu khổ thay cho bạn của cô nên mới đập đầu vô cửa sổ xe không?"
"Tôi không có đập đầu vô cửa sổ xe!"
"Được rồi được rồi," Văn Tây dịu giọng: "Không có thì không có, bạn của cô có chuyện gì, nói cho tôi nghe một chút."
Vân Sơ suy nghĩ, hiện tại nàng không thể một mình nghĩ lung tung, vẫn là người ngoài cuộc thấy rõ hơn, nhưng mà hiện tại tìm Chu Chi Đào cũng không thực tế, chỉ có thể theo nguyên tắc gần nhất – tìm Văn Tây.
Dù sao Văn Tây cũng không muốn hẹn hò với nàng, nếu không có gì để nói với nhau, chi bằng tìm người tư vấn tình cảm.
Vì thế, dưới ánh mắt chờ mong của Văn Tây, Vân Sơ nói sơ lược chuyện giữa nàng và Giản Du, bao gồm yêu thầm và tình một đêm, cùng với việc gặp lại sau mấy năm xa cách.
Văn Tây: "wow."
Vân Sơ: "...... Chỉ có wow?"
Văn Tây: "Ồ wow!"
Vân Sơ: "Đổi giọng điệu thì cũng là wow!"
Văn Tây: "woww?"
Vân Sơ: "Cáo từ."
"Đừng đừng đừng." Văn Tây vội vàng giữ chặt Vân Sơ, Tiểu Lam vẫn đang nhìn bọn họ ở bên ngoài quán trà sữa xuyên qua cửa sổ, tuy rằng không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng mà động tác lôi lôi kéo kéo này là đủ rồi, Văn Tây nói: "Cô ngồi xuống đi."
Vân Sơ lại ngồi xuống: "Không cho ồ wow nữa!"
"Cô không thể trách tôi, tất cả là do Mạnh Chiêu Chiêu, cô ta nói những lúc mà tôi kinh ngạc không biết nói cái gì thì chỉ cần ' ồ wow! ', bất quá cô ta thật sự có bệnh, khi tôi gặp lại cô ta lần thứ hai, cô ta ngã chổng vó, tôi chỉ mới ' ồ wow ' một tiếng, mà cô ta đã block WeChat của tôi rồi."
"Nếu là tôi, tôi cũng làm vậy." Vân Sơ hiền lành nói.
"......" Văn Tây lái sang chuyện khác: "Cô nói cô ấy nhớ rõ cô?"
"Là nhớ rõ bạn của tôi!" Vân Sơ không thừa nhận là bản thân, đó cũng sự quật cường cuối cùng của nàng.
Văn Tây nhìn nàng một cái, gật đầu một cách có lệ: "Ừa ừa, là bạn của cô." Cô ấy hỏi Vân Sơ: "Cô ấy chưa đọc hết mảnh giấy do bạn của cô để lại, trước đó cũng không quen biết bạn của của cô, vả lại còn uống say vào tối hôm đó, thì tại sao lại nhớ rõ đó là bạn của cô?"
Vân Sơ cứng họng: "Chị ấy......"
"Chân tướng chỉ có một." Văn Tây giơ ngón trỏ trước mặt nàng, nghiêng người về phía trước, nói: "Sau khi cô ấy trở về, thông qua phương pháp khác tìm được phương thức liên hệ của cô..... À không, là bạn của cô."
Vân Sơ lẩm bẩm: "Là vậy sao?"
Văn Tây uống một ngụm trà sữa, hạt trân châu ở bên môi bị cô ấy cắn cắn, cô ấy gật đầu: "Còn vì sao mấy năm nay lại không tìm bạn của cô, thì cô có thể đi hỏi cô ấy một chút."
Vân Sơ sửa đúng: "Phải là bạn của tôi hỏi cô ấy."
Văn Tây một lời khó nói hết mà nhìn nàng: "...... Ừ."
Vân Sơ cúi đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được, cảm kích mà nhìn Văn Tây một cái, nói: "Từ giờ đến khi chương trình kết thúc, tôi sẽ bao hết trà sữa của cô!"
Văn Tây hơi mở to mắt: "Làm vậy tôi cũng sẽ không yêu cô!"
Vân Sơ: "...... Tôi cũng không cần tình yêu của cô."
Văn Tây: "Tôi đây rất thương tâm đó."
Vân Sơ xì một tiếng bật cười, nàng hỏi: "Mạnh Chiêu Chiêu có nói điều này với cô chưa."
Văn Tây: "Cái gì?"
Vân Sơ nói: "Cô thật sự rất đáng yêu."
Văn Tây chớp chớp mắt: "Vậy Giản Du có nói cho cô biết chưa?"
Vân Sơ: "Hả?"
Văn Tây nhéo mặt nàng: "Cô còn đáng yêu hơn cả tôi!"
Vân Sơ: "......"
Lại bị người ta chòng ghẹo nữa rồi!
/
Vân Sơ trăm triệu không nghĩ tới, chờ hai người qua đường khác để đủ bốn người chơi, lại chờ tới Giản Du và Chúc Hoàn Nhĩ, rồi nghĩ lại, nàng đã nói địa chỉ Trốn thoát khỏi mật thất cho Giản Du biết, nói cách khác, Giản Du đến đây vì nàng......?
Vân Sơ trở nên hơi phấn khích, nhưng sau đó lại đổi ý, có lẽ đó là kịch bản yêu cầu Giản Du tới tìm nàng.
Nghĩ như vậy, ngay cả Trốn thoát khỏi mật thất cũng khiến nàng mất hứng thú, trò này không có khủng bố như trong tưởng tượng, vả lại lá gan của nàng không nhỏ, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị Văn Tây ở bên cạnh dọa sợ thì hành trình của nàng không hề bị cản trở.
Mãi đến khi NPC xuất hiện, yêu cầu nhân vật của Giản Du làm nhiệm vụ riêng.
Văn Tây tránh ở sau lưng Vân Sơ run bần bật: "Cô -- Giản -- bảo -- trọng -- nha!"
Vân Sơ: "...... Cô đừng trốn sau lưng tôi mà a a a thoạt nhìn còn đáng sợ hơn nữ quỷ bên cạnh NPC nữa đó!"
NPC: "......"
Đúng thật.
Dù sao các nàng cũng là hẹn hò theo cặp, vì thế, mặc dù hai cặp đôi cùng nhau khám phá, nhưng vì quay chụp cũng chia ranh giới rõ ràng, mỗi nhóm đi đường riêng của mình, và có những nhiệm vụ khác nhau. Cho nên khi NPC nói rằng Giản Du có thể dẫn một người đi cùng, Vân Sơ không nghĩ tới Giản Du sẽ điểm danh nàng: "Vân Sơ đi với tôi."
Vân Sơ sửng sốt: "Em?"
Văn Tây từ phía sau đẩy nàng một phen: "Chính là cô."
Vân Sơ loạng choạng một chút, Giản Du đỡ lấy nàng, nắm lấy cổ tay của nàng, đi về phía trước: "Đi thôi."
Tiểu Lam nhát gan, run lẩy bẩy đi theo sau ghi hình các nàng, ngay khi cô nàng đang suy nghĩ có nên đổi với người khác không thì Giản Du đột nhiên xoay người chắn trước máy quay: "Tiểu Lam."
"Cô Giản!"
"Tạm dừng quay đi."
Tiểu Lam: "???"
Đây là lần thứ hai trong ngày, Tiểu Lam cảm thấy chức nghiệp kiếm sống của mình đã bị tổn thương. Trước khi đến với chương trình này, có một vài đồng nghiệp đã nói với cô nàng, chương trình yêu đương kiểu gì cũng có một vài thời điểm không thích hợp ghi hình, nhưng mà cô nàng không ngờ rằng đây là lần ghi hình thứ hai phải dừng lại như vậy!
Giản Du: "Phim mới của tôi thiếu cameraman."
Tiểu Lam tắt máy quay: "Được, cô Giản."
Giản Du cười cười với cô nàng, nắm tay Vân Sơ hơi chặt, dẫn nàng đi đến con đường chi nhánh đơn, các nàng phải lấy một bức thư ở cuối đường.
Đèn cấp cứu trong hành lang phát ra ánh sáng xanh lục chói mắt, trên con đường yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người, khoảng cách rất gần, khi họ di chuyển, thỉnh thoảng vải vóc cọ xát vào nhau, che giấu nhịp tim đập loạn của cả hai.
Vân Sơ trở nên khẩn trương không thể giải thích được.
Giản Du có chuyện muốn nói với nàng.
Chắc chắn là vậy.
Chị ấy sẽ nói gì đây? Tiếp tục đề tài buổi sáng sao? Thật ra sau đó --
Sau đó thế nào?
"Vân Sơ." Giản Du đột ngột mở miệng.
Vân Sơ phản xạ có điều kiện mà dạ một tiếng, nhìn về phía Giản Du.
Trong tay Giản Du đang cầm đèn lồng, ánh nến lay động bên trong, cô không nhìn Vân Sơ, chỉ tập trung đi đường, một hồi lâu, mới nói: "Buổi sáng tôi lừa em."
Vân Sơ trong lòng trầm xuống: "Cái gì?"
"Tôi nói tôi lừa em." Giản Du nghiêng đầu nhìn về phía Vân Sơ, nhìn sâu vào mắt nàng, "Một vài lời tôi nói vào buổi sáng."
Vân Sơ nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc, lời nói cứng ngắc: "Thật ra chị nhìn thấy số điện thoại của em để lại, phải không?"
Giản Du lắc lắc đầu: "Không có."
Dừng một chút, cô mới nói: "Tôi không có nhìn thấy số điện thoại của em, nhưng mà tôi nhờ người tìm."
Có đôi khi Giản Du cảm thấy lòng tự trọng là một thứ rất thần bí, khi có khi không, đôi khi sự tồn tại của nó rất mãnh liệt vào những lúc nó không nên xuất hiện ở đó nhất, hoặc có đôi khi lại tan thành mây khói vào lúc nó nên ở đó, buổi sáng hôm đó chính là như vậy, lòng tự trọng mãnh liệt đến mấy cũng không thắng nổi sự rung động và dục vọng tức thời.
Cô đọc đi đọc lại mười một chữ đó cả trăm lần, không phải để loại bỏ cảm giác vô ngữ kia, thực ra trong lòng cô nghĩ là ––
Chữ viết của cô gái này cũng khá đẹp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT