Khi đó là mùa hè.

Tiếng ve sầu ồn ào, cái nắng gay gắt thiêu đốt cả Bắc thị, và Học viện Điện ảnh nằm ở phía bắc Bắc thị cũng không ngoại lệ.

Các sinh viên vừa tan học cầm ô che nắng vội vã đi qua khuôn viên, và nhìn vào giảng đường khi họ đi ngang qua: "Hôm nay là lễ tốt nghiệp, có rất nhiều học tỷ và học trưởng trở về đó."

Sinh viên năm hai của Học viện điện ảnh có thể nhận kịch bản, có những sinh viên ưu tú ra trường đã sản xuất tác phẩm, hoặc trở thành minh tinh lưu lượng, trong trường học cũng không ít fans.

Đáng tiếc quy định trường học rất nghiêm, ngoại trừ biểu diễn tiết mục và hội sinh viên đến hỗ trợ, thì những người khác sẽ không được vào lễ tốt nghiệp.

Vân Sơ là thành viên dự bị của hội sinh viên, được gọi đến hỗ trợ tạm thời.

Nhiệt độ thật sự quá cao, điều hoà trong giảng đường không thể chịu được đám đông và tiếng ồn, gió lạnh thổi nhưng vẫn không thể hạ nhiệt độ. Vân Sơ dứt khoát không trang điểm, đi qua đám đông với một gương mặt mộc.

Bất quá mục đích của nàng cũng không phải là thật sự đến hỗ trợ, một bên hỗ trợ, một bên làm bộ lơ đãng tìm Giản Du.

Bắt đầu từ năm ngoái Giản Du đã đi theo Trương Thầm Hào quay phim ở điện ảnh thành, chăm chỉ học hỏi ở các đoàn phim lớn, học kỳ mới chỉ về trường vài lần. Lễ tốt nghiệp hôm nay, nếu không phải vì lấy bằng tốt nghiệp, thì cô cũng sẽ không về.

Tính toán một chút, cũng đã một hai tháng không gặp, Vân Sơ rất nhớ cô.

"Vân Sơ!" Có người chạm phải nàng một chút, là Đinh Tiêu, người ở cùng ký túc xá với nàng, cũng là người duy nhất trong trường biết nàng thích Giản Du, Đinh Tiêu hất cằm: "Giản Du đang chụp ảnh tốt nghiệp."

Vân Sơ lướt qua bả vai cô nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Giản Du mặc áo cử nhân màu đen ngồi bên cạnh hiệu trưởng, tua mũ rũ xuống, thỉnh thoảng lướt qua sườn mặt trắng sứ của cô, ánh sáng lọt ra từ những chiếc lá, nghe thấy nhiếp ảnh gia hô "Một, hai, ba", Giản Du cong mắt cười, sau đó hô theo mọi người: "Smile –"

Hình ảnh dừng ở một khắc kia.

Sau khi nhiếp ảnh gia chụp liên tiếp mười mấy bức, là thời gian tự do chụp ảnh, cho mọi người cùng những bạn học chụp ảnh lưu niệm, tuy rằng Giản Du không thích kết bạn, nhưng vì độ nổi tiếng quá cao, người tới tìm cô chụp ảnh chung nhiều không đếm xuể, đảo mắt đã trở thành điểm check-in online xinh đẹp của người nổi tiếng trên quảng trường.

Vân Sơ dựa khung cửa sổ hâm mộ đến mức cả đôi mắt đều đỏ: "A a a a tớ cũng muốn chụp ảnh chung với học tỷ."

Đinh Tiêu nói: "Tối nay bọn họ ở khách sạn tổ chức tiệc chia tay, cậu có muốn đi ké một chút không? Dù gì cũng yêu thầm người ta gần một năm trời rồi, nếu không tỏ tình, về sau chỉ có thể nhắn tin Weibo tìm chị ấy."

Vân Sơ chống cằm trầm tư.

Đinh Tiêu: "Hơn nữa với tính cách của Giản Du học tỷ, nhắn tin trăm phần trăm sẽ không xem."

Vân Sơ thầm chấp nhận.

Đinh Tiêu: "Rốt cuộc là cậu có đi hay không?"

Vân Sơ hàm hồ: "Nói sau đi."

/

Sau lễ tốt nghiệp, sinh viên tốt nghiệp còn có rất nhiều việc phải làm, những người nhận được bằng tốt nghiệp cũng lần lượt trở về. Mà Vân Sơ bên này, tuy rằng nói để sau tính, nhưng chuyện này giống như cây ghim ở trong lòng, làm nàng cả ngày đều thất thần.

Tối Đinh Tiêu có buổi hẹn hò, vừa lúc cùng khách sạn với tiệc chia tay của những sinh viên tốt nghiệp, trước khi đi cô nàng hỏi Vân Sơ: "Có muốn tớ quan sát giúp cậu không, loại tiệc chia tay này, rất nhiều sẽ phóng túng bản thân."

"Không cần —" Tay Vân Sơ lướt di động khựng lại: "Giản Du học tỷ không phải người như vậy."

Đinh Tiêu nhếch khoé miệng: "Sao cậu biết?"

Vân Sơ ném gối ôm vào cô nàng: "Cậu chạy nhanh đi thôi! Hẹn hò đừng đến muộn!"

Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá của họ là thành viên của một nhóm nhạc nữ, và họ đã ra mắt trước khi vào đại học, sự phát triển của nhóm họ không tệ, ngoại trừ việc họ không thể đóng phim vì quy định trường học, những tài nguyên khác thì không thiếu, cho nên hai người rất ít về trường, cũng không ở ký túc xá.

Đinh Tiêu đi rồi, trong ký túc xá chỉ còn mỗi Vân Sơ.

Thật ra nàng không muốn tỏ tình.

Nàng thích Giản Du, là thích thật sự, nhưng mà thích không nhất định phải tới gần. Nàng xem Giản Du như một giấc mộng đẹp đẽ xa vời, đặt ở chân trời, treo trên vành trăng, thỉnh thoảng nhìn lên là được.

Vân Sơ nghĩ như vậy, rồi lại đi đọc sách, kết quả không đọc được chữ nào cả, liền nhận được tin nhắn của Đinh Tiêu.

Đinh Tiêu: Vân Sơ! Xong rồi xong rồi xong rồi!

Đinh Tiêu: Giản Du bị rất nhiều người rót rượu!

Đinh Tiêu: Tớ đang bảo hộ tình yêu của cậu đây nè! Mau mau nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Vân Sơ:.

Vân Sơ: Tớ không phải người bỉ ổi như vậy!

Đinh Tiêu: 【 Hình ảnh Giản Du đứng bên cửa sổ 】

Vân Sơ: Thật xinh đẹp nga

Đinh tiêu: Người khác cũng là nghĩ như vậy

Vân Sơ:...... Cậu chờ đó!

Vì thế đại não trở nên nóng lên, chờ khi Vân Sơ phản ứng lại là lúc cơ thể nàng đã đứng trong sảnh tiệc chia tay. Dựa vào thân phận thành viên hỗ trợ của hội sinh viên, cho nên cứ vậy mà vào được, nàng vừa chen lấn trong đám đông vừa nói: "Thật ngại quá, cho qua một chút, cho qua một chút ha!"

"Đây không phải tiểu học muội Vân Sơ khoá 14 sao? Sao lại có mặt trong tiệc chia tay khoá 11 của bọn chị vậy?" Có người nhận ra nàng: "Lại đây lại đây, đi với chị một chút!"

"Chị!" Vân Sơ giống như bắt được cứu tinh: "Chị có nhìn thấy Giản Du không?"

"Giản Du?"

Hiển nhiên là cái tên quá quen thuộc, căn bản không cần Vân Sơ giải thích tường tận, liền có người chỉ phương hướng nào đó rồi chu chu môi: "Kia kìa, đang uống đó."

Vân Sơ theo tầm mắt nhìn qua.

Buổi tối nổi gió, những đám mây tích tụ, mây đen cùng tiếng sấm, ấp ủ một cơn mưa đầu hạ.

Giản Du đang ngồi bên cửa sổ, khi gió thổi vào, lọn tóc xoăn hai bên thái dương, lay động theo gió. Cô mặc váy hai dây màu trắng mỏng manh, dáng người cao gầy, xương quai xanh tinh tế lộ rõ, trang điểm nhẹ, không đeo trang sức, trong bữa tiệc ồn ào ầm ĩ xinh đẹp xuất trần.

Ai tới mời rượu cô cũng không từ chối, cô khẽ gật đầu, nâng ly rượu nhỏ lên uống một hơi cạn sạch.

"Đạo diễn Giản của chúng ta thật là quá nổi tiếng." Có người cảm khái.

"Còn không phải là tại vì sau tốt nghiệp cô ấy sẽ ra nước ngoài học sao, bọn họ đang xếp hàng từ biệt nữ thần đấy! Đừng nói nữa, tớ cũng đến mời một ly."

"Em thì sao, Tiểu Vân Sơ, tới tìm Giản Du làm gì?"

"Em tới......" Vân Sơ nhìn Giản Du cùng người nào đó cụng ly rượu, trong lòng nảy ra một ý: "Em cũng tới chào tạm biệt nữ thần của em."

Nói xong, liền lấy một chiếc ly bên cạnh, rót rượu rồi đi đến trước mặt Giản Du.

Giản Du uống không ít, làn da trắng trở nên phiếm hồng, khi ngước mắt nhìn nàng, đường mắt trên quyến rũ, trong lòng Vân Sơ bất ổn, khi nàng cố gắng lấy hết can đảm để nói, Giản Du lại chớp chớp mắt, bỗng nhiên cúi người: "Oẹ!"

Vân Sơ: "......?"

Người nàng yêu thầm nhìn thấy nàng liền muốn ói là có ý gì!?

Giản Du không ăn bao nhiêu cả, chỉ nôn khan hai cái, uống một ngụm nước được người cùng bàn đưa cho, vẫy tay với Vân Sơ: "Thật ngại quá."

Vân Sơ tiến lên vỗ vỗ lưng cho cô, hỏi: "Học tỷ, nếu không em đỡ chị ra ngoài hít thở không khí nha?"

Trong lòng cất chứa ý tưởng không an phận, nên lời nói cũng mang theo vài phần âm rung, sợ bị nghe ra được. Nghe thấy Giản Du ừ một tiếng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đỡ Giản Du lên.

Lòng bàn tay chạm vào làn da bị gió thổi lạnh, Vân Sơ tim đập như trống.

Rượu tác dụng chậm mười phần, khi ngồi thì vẫn còn ổn, nhưng vừa đi hai bước liền choáng váng đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, Giản Du còn sót lại vài phần lý trí, từ trong túi lấy thẻ phòng ra nhét vào tay Vân Sơ: "...... Đưa tôi về phòng."

Biểu hiện sau khi say của Giản Du khá tốt, yên tĩnh mà vẫn duy trì vẻ thanh tỉnh, ngay cả đến bên mép giường cũng có thể ổn định vững chắc mà dựa vào đầu giường, làm Vân Sơ hoài nghi cô có thật sự uống say hay không.

Giản Du thẫn người trong chốc lát, đột nhiên bắt được lấy tay nàng, nghiêm túc mà thành khẩn: "Cảm ơn em, người xa lạ thiện lương."

...... Là thật uống say.

Vân Sơ thở dài, nghĩ thầm, nào có người xa lạ thiện lương, nàng chính là quỷ nhỏ tham sắc đẹp của Giản Du, nếu không phải gông xiềng đạo đức và pháp luật quá sâu, người mình thích ở trước mặt như vậy, nàng mới không thèm làm Liễu Hạ Huệ* gì cả.

*Nổi tiếng là chính nhân quân tử.

Ờm, cũng không phải một hai phải làm cái gì Giản Du, hôn một cái cũng có thể mà đúng không?

Vân Sơ liếm liếm môi, ngắm nhìn Giản Du.

Giản Du đang thả lỏng.

Lại ngắm nhìn.

Vẫn đang thả lỏng.

Cơ hội tốt khó đến, không nên bỏ lỡ, Giản Du sắp phải ra nước ngoài học rồi, không biết khi nào mới trở về, nụ hôn đầu tiên của nàng, ngay cả diễn thử cũng không có, không bằng trao cho Giản Du trước.

Ừ! Vân Sơ hạ quyết tâm, đột nhiên nói: "Học tỷ, chị nhìn bên ngoài kìa!"

Thủ pháp gạt người vụng về cũng chỉ có thể lừa được người uống say, Giản Du quả nhiên trúng kế, theo bản năng mà nhìn ra bên ngoài.

Vân Sơ nhanh chóng hôn lên má cô.

Thật mềm, giống thạch trái cây.

Đang mừng thầm, thì đối diện ánh mắt dò xét của Giản Du, Vân Sơ lùi hai bước, trong lòng lộp bộp lộp bộp, không thể nào không thể nào, nhạy bén như vậy sao? Vậy mà cũng phát hiện?!

Giản Du: "Bên ngoài cái gì cũng không có."

Hoá ra là lên án cái này!

Vân Sơ thả lỏng, phát huy kỹ thuật diễn tốt nhất trong đời, đôi mắt chớp chớp, vô cùng chân thành: "Lúc nãy có mà!"

Giản Du nhìn chằm chằm nàng một lát, lại dời ánh mắt: "Kỹ thuật diễn quá kém."

Vân Sơ: "?"

Sao lại nghi ngờ người chuyên nghiệp vậy!?

Giản Du lại nói: "Tôi nhớ rõ em."

Vân Sơ: "!!"

Nàng không phải người xa lạ thiện lương sao!

Giản Du còn nói: "Hậu trường của buổi lễ tốt nghiệp hôm nay, em vẫn luôn nhìn tôi."

Vân Sơ: "!!!"

Nàng kinh hãi: "Ơ, rõ như vậy sao?"

Không thể nào!

Tuy rằng nàng đã yêu thầm Giản Du gần một năm, hơn nữa còn không ngừng xuất hiện những nơi có cô, thậm chí lần này còn lợi dụng thân phận dự bị của hội sinh viên để lẻn vào hậu trường của buổi lễ tốt nghiệp, nhưng nàng vẫn luôn giả bộ đứng đắn!

Giản Du ừ một tiếng.

Vân Sơ: "......"

Được rồi, nàng thừa nhận, nàng có vô số lần trộm ngắm, cũng nhân lúc Giản Du uống say xung phong nhận việc đưa học tỷ về khách sạn, thật sự là quá rõ ràng.

"Biết không?" Giản Du đột nhiên mở miệng.

Trong phòng chỉ mở một trản đèn tường, ánh sáng lờ mờ từ đỉnh đầu chiếu xuống, bao phủ cô từ mái tóc trở xuống, giấu đi gương mặt quá mức kiều diễm xinh đẹp, đôi môi căng mọng như tẩm rượu, khi không nghe được Vân Sơ trả lời, hơi hơi di chuyển: "...... Hửm?"

Biết, biết cái gì?

Giản Du trầm mặc mà nhìn nàng.

Trái tim Vân Sơ đập điên cuồng, máu dọc theo các mạch máu bò lên, từ cổ đến sau tai đều đỏ bừng, nàng không có tránh ánh mắt của Giản Du, nàng cắn môi, lắp bắp: "Học, học tỷ?"

Vừa dứt lời, cánh tay bỗng nhiên bị bắt lấy, sức lực của Giản Du lớn đến mức làm nàng lảo đảo, quỳ rạp xuống tấm thảm trước giường, cái trán đập vào đầu gối Giản Du, nàng nhẹ nhàng mà úi da một tiếng.

Đau.

Vân Sơ sững sờ hai giây, sờ trán ngồi thẳng dậy, chỉ thấy Giản Du đạp giày cao gót xuống, từ trên cao nhìn xuống: "Em đưa tôi vào phòng, chỉ đơn thuần là ngủ?"

Vân Sơ: "?"

Oan uổng quá mà! Đây là phòng khách sạn của chị!

Nàng vội vàng xua tay, biện giải: "Học tỷ! Em thật sự chỉ đơn thuần là muốn chị nghỉ —"

"Tôi không buồn ngủ." Giản Du cắt ngang lời nàng.

"Vậy chị có muốn ăn gì không......"

"Không đói bụng."

"Vậy chị...... Chị muốn làm gì ạ?"

Vân Sơ nghĩ thầm người uống say thật khó hầu hạ, nhưng khi Giản Du nghiêm trang từ chối nàng như vậy, khuôn mặt ửng hồng của cô trông thật mềm mại, đáng yêu quá muốn nựng, nàng bị sự đáng yêu của cô chọc cho rung động.

"Đang nghĩ cái gì?" Giản Du bất thình lình mở miệng.

Vân Sơ buột miệng thốt ra: "Học tỷ thật đáng yêu."

Nói xong mới ý thức được mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại, sau đó nghe thấy Giản Du cười, "Tôi không muốn đơn thuần mà ngủ. Cho nên hỏi em có biết không? Nếu không biết tôi có thể dạy em."

"...... Dạy cái gì?"

Vẫn còn đang mê man, Giản Du đột nhiên nắm lấy cổ tay và đẩy nàng lên giường, tấm ga trải giường khô ráo có mùi nắng, bị máy điều hòa làm cho mát lạnh, dán vào tấm lưng của nàng, làm Vân Sơ bất giác run rẩy.

Giản Du hôn lên môi nàng, ngón tay trượt xuống, bắt lấy gáy của nàng, bức bách nàng ngửa đầu cùng cô hôn môi.

Vân Sơ thở hổn hển, ngay cả sức lực chống cự cũng không có, khớp hàm thất thủ mà hé mở, Giản Du tiến vào làm càn đùa giỡn, nàng run rẩy mặt đỏ lên, đắm chìm trong nụ hôn nóng cháy, bất giác lại rơi nước mắt, rơi vào tấm chăn lạnh lẽo.

Hôn một đường xuống phía dưới.

Lướt qua đồi núi bình nguyên, bỗng nhiên trước mắt trở nên trống trải, tựa như bước vào vũ trụ bao la, nàng cảm thấy mất kiểm soát, đầu nặng trĩu chân nhẹ bẫng mà không thể cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình, các giác quan lại trở nên cực kỳ nhạy bén.

Nàng nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng, nghe thấy tiếng dòng nước chảy chầm chậm, nghe thấy nhịp tim ở trong lồng ngực đánh trống reo hò, chấn động màng nhĩ. Nàng cắn mu bàn tay, khóe môi bị Giản Du cắn, miệng vết thương nhỏ chảy máu, trong miệng thoang thoảng có mùi gỉ sắt. Nàng thấp giọng cầu xin: "Nhẹ một chút......"

Không có nhẹ chút nào.

Đừng cố đòi hỏi lý trí từ một người say rượu. Rượu đốt cháy lý trí và sự lạnh nhạt của Giản Du, cảm nhận của Vân Sơ đối với cô mà nói là không quan trọng, cô chỉ biết hưởng thụ cảm giác vui sướng của sự xâm lược và chinh phục.

Mãi đến khi Vân Sơ khóc thành tiếng.

Cô mới ngẩng đầu, ngón tay cái cọ qua đôi môi đỏ thắm, cô cong cong khóe môi: "Học được chưa?"

Cô kéo mắt cá chân của Vân Sơ.

Cô nói: "Đến lượt em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play