"Cô Giản, cô đây là.....?" Văn Tây gập một ngón tay, một lời khó nói hết, đến cuối cùng nói ra một câu mà ai ai cũng nghi vấn: "Sao hai người lại là hàng xóm?"

Trò chơi thắng hay không thì không biết, nhưng hiện tại hóng chuyện vẫn là tương đối quan trọng.

Tổ đạo diễn cũng cầm lòng không đậu mà đến gần màn hình, dựng lỗ tai nhỏ hóng chuyện: Nhanh lên, Giản Du hoặc là Vân Sơ, ai nói cũng được, nhanh lên, để bọn họ cắn...... Nghe một chút!

Vân Sơ thật ra không nghĩ tới Giản Du sẽ nói thẳng ra như vậy, ngẩn người một lát, vừa định phủ nhận, thì nghe được Giản Du nói: "Rất có duyên đúng không? Tôi cũng cảm thấy vậy."

Vân Sơ: "?"

Khách mời khác: "?"

Từ từ, sao mà các nàng nghe được có một tia..... Khoe khoang?

Ảo giác sao?

Các khách mời nghĩ rằng, ngay cả khi tại lễ trao giải đạo diễn xuất sắc nhất, Giản Du nói về tác phẩm mà cô tự hào, giọng điệu của cô rất bình tĩnh, không buồn cũng không vui, làm hàng xóm với Vân Sơ thì có gì để kiêu ngạo?

"Chờ chút," Bùi Vãn đặt ly thủy tinh xuống, hỏi: "Vậy chẳng phải hai người đã quen biết từ trước rồi sao?"

Chúc Hoàn Nhĩ: "Ờ ha."

Tại sao mọi người đều là lần đầu tiên quen biết nhau, nhưng hai người này lại trộm quen biết nhau vậy chứ, đừng nói là cứ như vậy mà trói CP trước đó nha?

Vân Sơ vội vàng nói: "Không có, mọi người hiểu lầm."

Mạnh Chiêu Chiêu hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"

Vân Sơ liếc mắt nhìn Giản Du một cái.

Giản Du vẫn duy trì tư thế ngồi ban đầu, vẻ mặt bình tĩnh, cô đặt những ngón tay thon dài quanh chiếc cốc, nâng lên lắc lắc, uống nốt ít nước xoài còn sót lại trong đó, rồi hỏi Vân Sơ: "Hiểu lầm cái gì?"

Vân Sơ nghẹn một chút, giải thích: "Trước kia tôi và cô Giản không quen biết, cái nhà kia tôi cũng không thường trở về, cho nên là trước một ngày tới nơi này mới phát hiện cả hai là hàng xóm."

Chúc Hoàn Nhĩ chống cằm: "Tiểu Sơ cô có mấy cái nhà vậy......"

Vân Sơ: "......"

Đây là trọng điểm sao!

Văn Tây và Mạnh Chiêu Chiêu liếc nhau.

Mạnh Chiêu Chiêu lên tiếng giải vây: "Bất quá việc này không liên quan đến trò chơi, hay là chúng ta tiếp tục trò chơi?"

Văn Tây cũng vỗ bàn: "Tiếp tục tiếp tục!"

Trò chơi tiếp tục.

Ngoài trừ Giản Du, những người khác đều gập ngón tay.

Bên cạnh Giản Du là Chúc Hoàn Nhĩ, cô nàng chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ vào má, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi leo lên đỉnh Thiên Sơn chỉ để chụp một bức ảnh mặt trời mọc!"

Giản Du nói: "Tôi cũng từng đi."

Chúc Hoàn Nhĩ: "?"

"Mệt cô còn xem qua 《 Kissed the Deep Sea 》 bảy tám lần đó," Bùi Vãn nói: "Địa điểm mà nhân vật chính Giang Thính tự sát lần đầu tiên được quay ở Thiên Sơn." Cô ấy mỉm cười với Giản Du: "Sau khi xem xong bộ phim, tôi cũng đi."

Chúc Hoàn Nhĩ nhìn về phía những người khác: "Không lẽ ai cũng đi rồi sao?"

Vân Sơ an ủi cô nàng: "Tôi sợ độ cao."

Văn Tây: "...... Ngại quá, lúc du lịch tốt nghiệp đã đi rồi."

Mạnh Chiêu Chiêu: "Ừ, tôi cũng vậy."

Vân Sơ suy sụp: "Chỉ có một mình tôi gập ngón tay thôi hả?"

Mặt mày Chúc Hoàn Nhĩ hớn hở kéo ngón tay nàng, đem ngón trỏ nàng gập vào lòng bàn tay, quơ quơ: "Gập đi gập đi!"

Giản Du nhìn thoáng qua, nói: "Gập đi."

Vân Sơ bĩu môi: "Được rồi, gập thì gập."

Kế bên Chúc Hoàn Nhĩ là Mạnh Chiêu Chiêu, cô ấy suy nghĩ một lát, nói: "Tôi từng có bạn gái."

Tổ đạo diễn kích động: Hay lắm! Tự nhiên dẫn đường cho mọi người kể lịch sử tình trường! Hiểu biết lẫn nhau! Khán giả cũng thích xem loại chương trình này, lúc này biểu cảm sửng sốt của mọi người đều đáng thưởng thức.

Bùi Vãn nhướng mày.

Chúc Hoàn Nhĩ à một tiếng.

Văn Tây nói: "Tôi cũng có nha."

Vân Sơ yên lặng mà gập ngón tay, bi thương mà nói: "Tôi là người cuối cùng, đừng nói là chưa đến lượt mà tôi đã chết thẳng cẳng rồi đó nha trời?"

Tuy rằng thoạt nhìn rất bi thương, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt vào vấn đề này, dư quang liếc nhìn phản ứng của Giản Du, tâm thái dâng trào.

Nàng nghĩ thầm, Giản Du ở trong trường chưa từng yêu đương, nhưng cô đi du học nước ngoài, mặc dù những năm đó cô lọt vào tầm mắt công chúng, nhưng cuộc sống riêng tư của cô được bảo vệ rất tốt.

Cô quen biết ai, gặp mặt những ai, có cảm tình với ai và có yêu ai không, những việc này Vân Sơ hoàn toàn không biết.

Lo lắng đề phòng.

Giản Du gập ngón trỏ lại: "Tiếp tục đi."

Đôi mắt Vân Sơ hơi sáng.

"Cô Giản vậy mà chưa từng yêu đương sao?" Văn Tây hỏi ra vấn đề nàng tò mò.

Giản Du ừ một tiếng: "Không có thời gian."

Mọi người hiểu rõ.

Cũng bình thường, dù gì thì yêu đương cũng tốn thời gian và công sức, mà Giản Du thì quá bận rộn quay phim điện ảnh, không có thời gian yêu đương cũng là chuyện rất bình thường.

Đương nhiên người hưng phấn nhất ở đây vẫn là đội ngũ đạo diễn.

Đạo diễn nhảy tại chỗ hai cái: "YES! YES! Đề tài này thật sự là đủ rồi! Tuyệt đối có thể tạo kíp nổ cho đại chúng thảo luận!"

Trước kia Giản Du tiếp nhận phỏng vấn, mỗi lần hỏi đến loại vấn đề này, đều là không có lời bình nào, sau đó dứt khoát để trợ lý trao đổi riêng với truyền thông, không được hỏi vấn đề cuộc sống riêng tư.

Nhưng mà bản chất của con người là hóng hớt, càng không cho hỏi liền càng tò mò, nhưng tính tình của Giản Du như vậy, không cho bạn biết, thì ngay cả bắt gió bắt bóng cũng đều chụp không được, làm người khác muốn khơi dậy sóng lớn gì cũng khơi không được.

Hiện tại thì hay rồi, Giản Du tự mình thừa nhận!

Chưa từng yêu đương!

Mối tình đầu!

Ngay trong chương trình này!

Đạo diễn hưng phấn vì ratings tương lai, ở nhà ăn Vân Sơ đã kết thúc trò chơi, những ngón tay gấp lại thành nắm đấm, nàng nhẹ nhàng đặt tay ở trên bàn, vẻ mặt không còn lời gì để nói: "Không hề có cảm giác thể nghiệm trò chơi gì cả."

Văn Tây che bụng cười đến không còn hình tượng: "Ha ha ha ha ha ha chơi, nhưng không hoàn toàn chơi ha ha ha ha!"

Vân Sơ bị cô nàng chọc cười: "Xem như tôi xui đi! Mấy người tiếp tục đi."

Trò chơi lại lần nữa tiếp tục. Cuối cùng Giản Du còn thừa một ngón tay, toàn thắng, đạt được thắng lợi lần này. Thật ra cô thắng không kiêu, thắng trò chơi lại tiếp tục ăn lẩu.

Những người khác muốn giữ dáng, lần lượt rời khỏi bàn ăn.

Vân Sơ bị phạt rửa chén, nàng không vội vã, vừa uống nước trái cây vừa chờ Giản Du ăn xong. Nước ép xoài là Chúc Hoàn Nhĩ làm, uống vào có cảm giác ngọt thanh, nàng không khỏi cảm khái: "Nước ép xoài này uống ngon quá, Hoàn Nghĩ thật lợi hại."

Đôi mắt Giản Du khẽ động, cô cắn một miếng trứng cút rồi nói: "Tôi cũng biết làm."

Vân Sơ cho rằng bản thân gặp ảo giác, sửng sốt một chút rồi chần chờ hỏi: "Vậy lần sau cô Giản ép cho em uống đi?"

Giản Du ừ một tiếng.

Trong lòng Vân Sơ nhảy nhót một chút, nhịn không được khoe khoang với Chu Chi Đào, lúc này mới phát hiện Chu Chi Đào đã sớm trả lời tin nhắn của nàng: Đừng nghĩ quá nhiều, nói muốn cùng cậu ăn cơm khả năng chính là rửa chén, không muốn thiếu nhân tình.

Vân Sơ: Không quan trọng!

Vân Sơ: Vợ của tớ thật là lợi hại

Quả đào:? Có bệnh??

Vân Sơ: Chị ấy biết ép nước trái cây!

Quả đào: Lợi hại chỗ nào.....

Vân Sơ: Cậu thì biết cái gì! Chị ấy còn nói sẽ ép cho tớ uống! Làm tròn lên!

Quả đào:?

Vân Sơ: Chị ấy phải lòng tớ!

Quả đào:............

Quả đào: 【 ha hả.jpg】 cậu làm tròn có chút lố đó!

Vân Sơ: 【 vợ của tớ thật đáng yêu.jpg】

Quả đào: Block

Vân Sơ: Đừng

Quả đào:?

Vân Sơ: Hôm nay tớ ân ái còn chưa có show!

Vân Sơ: Ke ke ke ke

Hệ thống: Tin nhắn của bạn đã được gửi đi nhưng bị bên kia từ chối.

Vân Sơ:?

Hệ thống: Tin nhắn của bạn đã được gửi đi nhưng bị bên kia từ chối.

Vân Sơ:......

Thôi bỏ đi, nàng nhìn Giản Du vẫn còn đang chậm rì rì ăn lẩu, nghĩ thầm, không thể so đo với người không hiểu chị gái xinh đẹp tốt đẹp đến nhường nào.

Chị gái xinh đẹp buông đũa: "Vân Sơ."

Vân Sơ: "Dạ?"

Giọng điệu của chị đẹp nhẹ nhàng: "Tại sao không yêu đương?"

Vân Sơ: "!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play