Công lược hắn, yêu hắn.
Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Đích Toái Toái Niệm
Biên tập: Khuynh Khuynh
Phần 01: Tình yêu ở nông thôn.
Chương 08.
"Ngồi đi."
Tưởng Minh vừa ngồi xuống, gấp không chờ nổi mà hỏi: "Nghe nói hôm qua có người qua đây cho làm mai cho mày hả?"
Đinh Tuân nhìn Lạc Văn Châu chằm chằm, ngay cả chính y còn chưa phát hiện một chút tủi thân trong mắt mình.
Lạc Văn Châu ngừng tay, giọng nói vẫn từ tốn như trước: "Tin tức của mày nhạy quá ha?"
"Đừng nói chuyện này, nói mau đi, là con gái nhà ai? Nói không chừng tao cũng quen đó."
Xung quanh khu vực này nếu có người trạc tuổi bọn đều đã lên thành phố đi học, Tưởng Minh nói có thể quen cũng không tính mạnh miệng, lỡ đâu là bạn học cũ nào đó không chừng.
"Không có gì để nói, tao từ chối hết rồi."
Đinh Tuân nghe vậy, cơ thể bất giác cũng thả lỏng.
"Mặt chưa thấy mà đã từ chối?"
"Ừ."
"Mày không muốn cưới vợ à?"
Lạc Văn Châu ngẩng đầu, vừa hay đối diện với tầm mắt của Đinh Tuân, y cong môi: "Tao đương nhiên muốn vợ rồi."
Đinh Tuân vội vã cúi đầu, quả tim vốn bình tĩnh lại bắt đầu kích động, Lạc Văn Châu vừa nói vừa nhìn mình, lời này là nói với mình ư?
Lạc Văn Châu tuyệt đối thích hắn!
Đinh Tuân cảm nhận được cảm xúc kích động mà ngay cả chính mình cũng nói không nên lời, giọng nói Lạc Văn Châu lại vang lên lần nữa: "Giờ nhà tao trong hoàn cảnh này, không muốn làm trễ nãi con gái người ta."
Tưởng Minh trầm mặc, nhà họ Lạc không có của cải gì, hơn nữa gả vào liền phải phụng dưỡng người già, suy nghĩ của Lạc Văn Châu không phải không có lý.
"Thôi, chờ tao gặp được ai hợp, sẽ giới thiệu cho mày."
Lạc Văn Châu cười cười: "Được đó."
Đinh Tuân ở bên cạnh như bị tạt thau nước lạnh.
Lạc Văn Châu muốn cưới con gái, y thích con gái sao?
"Còn mày đi học không bạn gái gì à?"
Tưởng Minh ngắm châu chấu trong tay, lắc đầu: "Tao nào có lòng dạ nào mà nghĩ, chỉ muốn tốt nghiệp thuận lợi, sau đó tìm được công việc tốt."
Lạc Văn Châu nhìn về phía Đinh Tuân đang im lặng: "Còn Đinh Tuân thì sao."
Đinh Tuân đanh mặt không hé nửa lời, Tưởng Minh khó hiểu liếc hắn một cái, nói thay hắn: "Cũng là chó độc thân giống tao, nhưng mà trong trường có không ít bạn nữ còn muốn xin Wechat cậu ấy, nhưng mắt người ta cao lắm đó."
Lạc Văn Châu cười khẽ: "Không lạ gì, Đinh Tuân đẹp hơn mày nhiều."
Tưởng Minh trừng y: "Mày đừng có mà chọc tao."
Bà nội cầm mấy cây kem ra chia cho ba người ăn, khi cho Đinh Tuân, bà cười càng tươi: "Thằng bé này đẹp trai!"
Tưởng Minh buồn cười: "Nội ơi, cái này nội nói hồi nãy rồi."
Bà nghe Tưởng Minh nói, vội nói thêm: "Minh Minh cũng đẹp trai, cũng đẹp trai."
Đinh Tuân cười cười: "Cảm ơn bà nội."
...
[Ngủ chưa?]
Di động Đinh Tuân đột nhiên nhảy ra một tin nhắn Wechat, là từ Lạc Văn Châu, hắn hơi ngạc nhiên, do dự một hồi mới trả lời: [Chưa.]
[Một mình cậu ra đây.]
Đinh Tuân không động đậy, hắn còn đang đang không vui đây, bực mình dùng sức gõ màn hình: [Làm gì?]
[Cho cậu coi thứ này hay lắm.]
Trong lòng Đinh Tuân không kiềm được mà vui vẻ, nhưng hắn nhanh chóng bóp chết ý nghĩ này, trả lời: [Đợi một chút.]
Tưởng Minh ở phòng bên cạnh dạy Tưởng Hiểu làm bài tập, hắn do dự một chút, nhưng nghĩ hẳn không đi lâu đâu, bèn dứt khoát không nói, lập tức ra ngoài.
Gió ban đêm không lớn như ban ngày, nhưng vẫn rất mát mẻ, Lạc Văn Châu đứng ở ngoài khó được một lần mặc áo sơ mi, áo màu đen, nút áo cởi mấy cái, nhìn qua vừa đẹp trai lại vừa hấp dẫn, ít nhất hấp dẫn được tâm tình khó nói vốn đã nằm yên trong lòng Đinh Tuân.
"Muốn cho tôi xem cái gì? Giấu giấu diếm diếm." Còn ăn mặc trịnh trọng như vậy, hắn không khỏi nói thầm trong lòng.
"Đi theo tôi."
Y dẫn Đinh Tuân đi, ngang cây cổ thụ mọi người chơi cờ lần trước, chú Lưu còn chào y, rủ y cùng chơi cờ.
Lạc Văn Châu đáp có lệ, bước chân không dừng, vòng qua dãy nhà đến con đường nhỏ, bọn họ nhanh chóng tới chỗ đã đến lần trước, lướt qua đồng ruộng, ngừng trước một chỗ cỏ dại không quá cao.
"Cậu đứng ở đây đừng nhúc nhích."
Lạc Văn Châu đi tới phía trước, ngồi xổm xuống không biết làm gì.
Đinh Tuân băn khoăn nhìn y, nhưng cỏ dại cản tầm mắt hắn, hắn láng máng thấy Lạc Văn Châu bỏ tay vào một cái thùng giấy, sau đó hắn liền nhìn thấy từng con từng con côn trùng lấp lánh bay lên từ trong tay Lạc Văn Châu, trong bóng đêm, chúng nó như bầu trời đầy sao lập loè ánh sáng.
Là đom đóm.
Đinh Tuân kinh ngạc cảm thán nhìn một màn trước mắt này.
Dưới ánh trăng, càng ngày càng nhiều đom đóm xuất hiện trên bãi đất hoang, chúng tự nhiên phô bày vẻ đẹp mộng ảo của mình, Đinh Tuân và Lạc Văn Châu đứng đối mặt nhau, đom đóm nhẹ nhàng bay lượn xung quanh bọn họ.
"Thích không?"
Đinh Tuân nhìn Lạc Văn Châu, người nọ đang dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn vào hắn, dịu dàng cùng tình yêu trong mắt y khiến hắn không khống chế trái tim mình, cũng không muốn kiềm chế, hắn khàn giọng hỏi: "Nghĩ sao lại muốn bắt đom đóm cho tôi xem?"
"Không phải cậu nói muốn ngắm sao?"
"Tôi muốn ngắm cậu liền đi bắt à?"
"Cậu muốn ngắm, tôi liền đi bắt." Giọng nói của Lạc Văn Châu cũng mềm nhẹ y như ánh mắt của mình.
Ánh mắt Đinh Tuân bị Lạc Văn Châu hấp dẫn, tim đập tăng tốc nói cho hắn biết, thứ bị hấp dẫn không chỉ là ánh mắt, mà còn có trái tim trong ngực hắn.
Hắn bước qua, nhẹ tựa trán mình lên vai Lạc Văn Châu.
Lạc Văn Châu nâng tay ôm lấy eo hắn.
"Cậu thích tôi." Đinh Tuân hoài nghi bây giờ mình có đang nằm mơ không, một cơn mơ khiến hắn vui vẻ, như mộng đẹp ban ngày.
"Anh thích em."
Đinh Tuân cười khẽ, di động trong túi đang run, hắn biết Tưởng Minh nhắn tin tìm mình, chắc là muốn hỏi hắn đang ở đâu, nhưng bây giờ Đinh Tuân thật sự không có tâm trí đâu mà trả lời.
Hắn duỗi tay ôm eo Lạc Văn Châu, ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng trên người y, biết người này tắm xong mới hẹn mình ra, chỉ là mũi sữa tắm bình thường, hòa cùng mùi hương tự nhiên trên người Lạc Văn Châu bằng, khiến hắn cảm thấy dễ ngửi vô cùng.
Đinh Tuân kiềm chế kích động, để cơ thể đang run rẩy của mình không biểu hiện quá mức rõ ràng.
"Anh bắt đom đóm ở đâu thế?"
"Mấy tối rồi anh tìm lâu lắm mới bắt được từng này."
Y vừa nói, khiến tim Đĩnh Tuân hững một nhịp, chính hắn cũng cảm nhận được, khuôn mặt bèn đỏ ửng.
"Mấy hôm nay không thấy anh đâu, là đi bắt đom đóm à?"
"Ừ, con này không khó bắt, nhưng mà khó nuôi."
Tới đây hai người không ai nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Đóm đóm đã sớm bay tan ra, dần biến mất trong bóng tối, Lạc Văn Châu thả tay ra, cúi đầu nhìn Đinh Tuân: "Mình về nha?"
Đinh Tuân nắm tay y không buông, nhưng cũng biết bây giờ đã trễ lắm rồi, hắn ra ngoài đã lâu, liền gật đầu đồng ý
Trên đường về, hắn đi song song với Lạc Văn Châu, ngon tay lơ đễnh mà chạm vào mu bàn tya y, giây tiếp theo, tay hắn đã bị Lạc Văn Châu năm trong chặt. Tim Đinh Tuân loạn nhịp, khóe miệng cong lên, cười ngọt ngào.
25/8/2022.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT