Khi Úc Nam Diễn vừa giới thiệu bản thân xong, một giọng nam truyền đến từ phía bên trái của anh, vẻ mặt cao hứng mà nhìn Úc Nam Diễn, “Úc tổng anh còn nhớ rõ tôi chứ?”
Danh khí của Mục Hi Thần đích xác không nhỏ, nhưng nói thiệt, tới ngắm triển lãm tranh của anh ta nếu không phải người thiệt tình yêu thích tranh hoặc là những nhà sưu tập muốn tới mua trước chờ tăng giá trị thì chính là dân trong nghề, ngẫu nhiên cũng có vài vị trong giới phú hào tới đây mua mấy bộ làm kiểng trưng bày mặt bằng.
Rốt cuộc so với mấy vị họa gia đã “mất”, tranh đã ít lại đắt kia, Mục Hi Thần đã xem như một vị “có tính giá trị” rất cao trong đám họa gia đương đại rồi.
Hơn nữa anh ta còn trẻ đã có danh tiếng thế này, chờ lại qua mấy năm nói không chừng có thể càng có tạo hóa hơn, rốt cuộc trong giới nghệ thuật đại bộ phận vẫn là cảm thấy càng già càng nổi tiếng.
Vị này hiển nhiên cũng là một vị trong giới phú hào, nhưng trông ông ta đã kinh hỉ lại khiêm tốn là biết ngay địa vị ông ta trong giới này hiển nhiên so ra kém Úc Nam Diễn.
Ế, không đúng! Ở trong cái giới này thiệt đúng là không có ai so được với Úc Nam Diễn, nhiều lắm là vài cụ có tư lịch cần phải tôn trọng, trên những phương diện khác, Úc Nam Diễn thật sự có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần.
Úc Nam Diễn nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, “Ngô tổng.”
Trí nhớ anh không tồi, nên thật đúng là nhớ ra người đi tới kia là ai, nhàn nhạt chào hỏi xong thì lại dời tầm mắt lại trên người Khương Tri Ngôn.
“Không phải muốn ngắm tranh sao? Đi thôi.”
Úc Nam Diễn nói câu đó xong thì hơi hơi nâng tay trái mình lên, động tác này Khương Tri Ngôn rất quen thuộc, trước kia khi tham gia dạ hội hay vào hội trường tổ chức hôn lễ đều từng làm không ít.
Nhưng giờ chỉ là đi xem triển lãm tranh, cũng cần vậy sao?
Khương Tri Ngôn thuần thục mà vòng lấy cánh tay Úc Nam Diễn, “Hi Thần, vậy bọn tôi vào trước.” Vẫy vẫy tay với Mục Hi Thần, sau khi nói xong thì lại nhìn về phía vị Ngô tổng ở kế bên kia, mặt mang ý cười: “Ngô tổng, tôi với Nam Diễn liền đi trước một bước.”
Phải chiếu cố kỹ mặt mũi của ông chủ, nếu Úc Nam Diễn đã làm động tác này, vậy cô chắc chắn không thể làm anh mất mặt trước mặt mọi người.
“À à, được, không quấy rầy Úc tổng với Úc phu nhân nữa.”
Ngô tổng cũng là một người thức thời, có thể lên chào hỏi lăn lộn cho quen mắt là được, chậm trễ người ta nữa chính là biểu hiện của kẻ không có ánh mắt.
Cơ mà Mục Hi Thần lại trực tiếp đi theo, “Tri Ngôn, tôi dẫn em, hai người bọn em đi, đi xem tranh của tôi nhé ~”
Khương Tri Ngôn khẽ lắc đầu: “Không cần, Hi Thần cậu đi lo việc của cậu đi thôi, tôi với Nam Diễn sẽ tự mình thưởng thức từ từ.”
Thấy Mục Hi Thần tựa hồ có chút không vui, Khương Tri Ngôn lại bổ sung một câu: “Hôm nay có không ít người tới, Hi Thần cậu hẳn là rất bận, nói không chừng người đại diện của cậu còn đang tìm cậu đó.”
Hẳn là Khương Tri Ngôn nhắc tới 3 chữ người đại diện làm Mục Hi Thần nhớ tới gì đó, anh ta không tình nguyện gật gật đầu, “Được rồi, vậy chờ chút nữa tôi lại tới tìm em, Tri Ngôn em nhất định phải chờ tôi đó ~”
Khuôn mặt vốn dĩ non nớt lại nói ra những lời mang ý vị làm nũng, nếu đổi thành mấy cô hay mấy chị nào chỉ sợ sẽ phút chốc trào dâng tình thương của mẹ, hoàn toàn sẽ không cảm thấy Mục Hi Thần đàn bà hay phiền toái, sau đó sẽ “Tốt tốt tốt” hay “Không thành vấn đề” ngay, yêu cầu nào không quá đáng sẽ lập tức đáp ứng.
Đây là tác dụng của mặt.
Tiếc thay Khương Tri Ngôn không hề có “Trái tim từ mẫu” gì, cô lại lần nữa vẫy vẫy tay với Mục Hi Thần, kéo Úc Nam Diễn đi vào triển lãm tranh.
Lưu lại Mục Hi Thần tại chỗ, rất mau đã bị người đại diện tìm được, “Tiểu tổ tông ơi, không phải nói buổi triển lãm tranh hôm nay chủ tịch Hoàng sẽ đến, bảo cậu đừng chạy loạn rồi sao?”
Với Mục Hi Thần, người đại diện thiệt là vừa yêu vừa hận, cảm thấy mình mà cứ vậy nữa chỉ sợ chưa tới 40 phải đội tóc giả!
Mục Hi Thần chả sao cả mà dẩu miệng, “Ông già kia, chỉ biết cậy già lên mặt, tôi không thích ông ta.”
“Suỵt suỵt suỵt!”
Người đại diện vội vàng khẩn trương mà nhìn chung quanh, còn hên lúc này ở một mảnh này đều không có ai, “Tiểu tổ tông ơi, cậu chú ý chút đi! Người ta tốt xấu cũng là chủ tịch hiệp hội họa sĩ, tùy tiện nói mấy câu thôi không phải cậu của hiện tại gánh nổi!”
Lần này Mục Hi Thần không nói nữa, nhưng trong ánh mắt đều lộ ra một cỗ khinh thường.
Người đại diện thấy anh ta như vậy cũng không nói anh ta nữa, lựa chọn đổi đề tài, “Khương tiểu thư tới chưa? Không phải nói hôm nay sẽ đến thăm cậu sao?”
Duyên với phái nữ của Mục Hi Thần vẫn luôn rất tốt, có điều người đại diện cũng là lần đầu tiên thấy anh ta để bụng với một cô gái như vậy, nhưng Khương tiểu thư đã minh xác mà tỏ vẻ mình kết hôn rồi, Mục Hi Thần hẳn chỉ là đơn thuần hợp nhãn duyên đi.
Giống như một đứa bé thích món đồ chơi ấy, trong khoảng thời gian này yêu chết đi được, nhưng qua một đoạn thời gian nói không yêu cũng liền không yêu nữa, cái loại thích ngắn ngủi này là chuyện hết sức bình thường trong giới nghệ thuật.
“Tới rồi.” Mục Hi Thần không vui mà chu môi, “Tôi không thích chồng của Tri Ngôn!”
Lạnh nhạt lại vô tình, làm việc bá đạo còn bossy, vừa thấy là biết ngay không phải kiểu tính sẽ biết dỗ người, Khương Tri Ngôn sống với anh ta nhất định rất vất vả!
Người đại diện cũng biết Khương Tri Ngôn sẽ dẫn chồng cùng tới đây, cho nên cũng không ngoài ý muốn việc ba người sẽ gặp nhau, nhưng anh ta thật lại có chút buồn cười với đánh giá của Mục Hi Thần, “Không cần cậu thích, Khương tiểu thư thích là được rồi.”
Nói rồi còn tò mò một chút, “Chồng Khương tiểu thư là người thế nào vậy? Trông Khương tiểu thư khí chất xuất chúng, tuổi cũng nhẹ, không nghĩ tới lại kết hôn sớm như vậy, đối phương hẳn là rất ưu tú nhỉ?”
Hơn nữa lần gặp khi ấy thấy khách sạn Khương Tri Ngôn trọ và cách ăn mặc của cô đều không rẻ, bối cảnh gia đình hẳn là không tồi.
Người như vậy, người đại diện cũng không phản đối Mục Hi Thần quen biết chút, giống như khi trước tặng bức họa kia coi như là đầu tiên giai đoạn đầu là được.
Giới nghệ thuật mà, nói thiệt, không nhân mạch không tư bản mà muốn ra mặt có tiếng là thật sự rất khó, dù có là Mục Hi Thần cậu ta cũng……
Mục Hi Thần rũ mắt: “Là Úc Nam Diễn.”
Người đại diện sửng sốt, tên này hơi bị quen tai à nghen, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Còn hên là Mục Hi Thần bổ sung một câu: “Chủ tịch Nam Hằng, cái vị sáng lập NY kia.”
“Cái gì?!”
Người đại diện kinh ngạc mà hô lên một tiếng!
Giây tiếp theo lại che kín miệng ngay, “Thế mà là anh ta! Vậy thì thật đúng là người ghê gớm, cậu không có làm chuyện gì khác người chứ? Người ta lợi hại hơn chủ tịch Hoàng nhiều, vẫy vẫy tay là có thể làm cậu đời này không có cơ hội ra mặt!”
Đối với tài phiệt đỉnh cấp như này, lực lượng sau lưng thật là người thường khó có thể tưởng tượng.
Hơn nữa người đại diện nghĩ đến lời đồn mình ngẫu nhiên nghe được, vị Úc tổng này không dễ chọc đâu à, còn trẻ tuổi đã có thể lên làm chủ tịch Nam Hằng, còn kinh doanh Nam Hằng càng ngày càng tốt thì người như vậy đơn giản kiểu gì cho được.
“Cậu xác định là anh ta sao?”
Vị Úc tổng này rất thần bí, ở trên mạng cũng không có ảnh chụp bị rò rỉ, Mục Hi Thần hẳn là cũng chưa từng gặp mặt.
Khương Tri Ngôn tuy nhìn ra là bối cảnh gia đình không tồi, nhưng đây đã không phải không tồi mà là siêu cấp tốt rồi, người đại diện vẫn là có vài phần không tin.
Mục Hi Thần bị nghi ngờ như vậy thì có chút khó chịu, nếu là những người khác thì anh ta sớm đã đáp một câu “Có tin không thì tùy” rồi.
Nhưng xem trên phần người đại diện đã theo mình rất nhiều năm, anh ta vẫn là không tình nguyện giải thích một câu: “Cái vị Ngô tổng mắt gà chọi kia nhận ra, chính Úc Nam Diễn cũng tự giới thiệu.”
“Vậy thì hay rồi! Lần này chính là cơ hội tốt, tranh này tặng đáng giá lắm!”
Người đại diện nháy mắt lộ ra tươi cười, không nghĩ tới Khương tiểu thư chân nhân bất lộ tướng, thế mà lại là phu nhân của Úc Nam Diễn, “Hi Thần cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội nha, những lúc như này không thể chơi cái tính trẻ con! Nếu mà có cơ hội nhất định cũng phải tặng Úc tổng một bức tranh…….”
Nghe giọng người đại diện lải nhải, Mục Hi Thần không kiên nhẫn mà nhăn mày lại, “Anh lại nói nữa tôi liền đi về!”
“Rồi rồi rồi, tôi không nói, không nói!” Người đại diện vội câm miệng, bởi vì anh ta biết Mục Hi Thần là thật sự có thể làm ra chuyện như thế.
Mục Hi Thần miễn cưỡng bị an ủi, chỉ là nghĩ đến Khương Tri Ngôn tươi cười vui vẻ mà kéo Úc Nam Diễn, anh ta liền không mấy vui vẻ.
—— Rõ ràng khi đó đều là tịch mịch giống như mình vậy, vì sao hiện tại lại chậm rãi thay đổi?
Mục Hi Thần vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh Khương Tri Ngôn ngửa đầu nhìn bầu trời kia, anh ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra, hai người họ là giống nhau.
Tịch mịch như nhau, khinh thường như nhau.
Sau đó có thể lại lần nữa gặp nhau không phải đã chứng minh duyên phận giữa hai người sao?
Nhưng cố tình……
Mục Hi Thần hơi hơi híp mắt, tương lai còn rất dài, chuyện tương lai ai cũng không nói chắc được mà, không phải sao?
Khương Tri Ngôn là lần đầu tiên tới xem triển lãm tranh, trong này rất lớn nhưng sau khi người phân tán đi rồi thì thoạt nhìn cũng không đông, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau nhỏ giọng trò chuyện, không ầm ĩ, ngược lại càng làm bật lên sự yên tĩnh.
Hai người đi đến trước một bức họa khá ít người xem trước, nhìn bức tranh được đặt tên là [Sương mù hạ] này, sắc điệu chỉnh thể đều là một mảnh xám xịt, nhìn đã thấy có chút áp lực.
Thời gian vẽ tranh lại đổi theo tuổi Mục Hi Thần, đây hẳn là tác phẩm của anh ta lúc 16 tuổi.
16 tuổi nha, là cái tuổi cảm xúc phong phú, rất dễ bị xúc động nhé.
“Thích?”
Nhìn bộ dáng Khương Tri Ngôn nghiêm túc nhìn chằm chằm tranh, Úc Nam Diễn cũng hạ giọng.
Anh tuy chưa tới triển lãm tranh được mấy lần, nhưng biết triển lãm tranh kiểu này chính là một kiểu hình thức bán tranh biến tướng, chỉ cần giá cả thỏa đáng là có thể mang tranh đi ngay tại chỗ.
Khương Tri Ngôn thăm dò, kề sát gần anh nhỏ giọng nói thầm: “Em chỉ là nghĩ, cái điểm đỏ này thật không phải là không cẩn thận nhỏ giọt lên à?”
Trong cả bức tranh sắc điệu u ám, điểm đỏ này đây phá lệ nổi bật, Khương Tri Ngôn còn nghe được mấy người bên cạnh cách xa nhau cỡ nửa thước đang nói điểm đỏ này là nét bút vẽ rồng điểm mắt, nháy mắt đã tăng lên cách điệu của cả bức tranh, kiểu gì mà hy vọng trong bóng đêm ấy.
Nhà Khương Tri Ngôn phá sản quá sớm, cô vào lúc 12 tuổi ở mảng nghệ thuật này chỉ có thể xem như vừa nhập môn, về sau càng là hoàn toàn không tiếp xúc, căn bản không cảm thụ được mấy thứ mà những người đó vừa thảo luận, lúc này mới nhìn chăm chú hồi lâu.
Hơn nữa từ cả bức tranh mà xem, Khương Tri Ngôn có thể cảm giác được đây là một bộ tác phẩm hắc ám áp lực, tựa hồ cũng không có hy vọng, càng không có sinh mệnh mới, đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của cô.
Làm nhân sĩ không chuyên nghiệp, lời như này nói ra sẽ bị cười nên Khương Tri Ngôn cũng sẽ chỉ nói với Úc Nam Diễn, dù sao cô là người thế nào, Úc Nam Diễn sớm đã biết, hoàn toàn không cần thiết học đòi văn vẻ trước mặt anh.
Đáy mắt Úc Nam Diễn hiện lên ý cười, nhưng trên mặt lại rất nghiêm túc gật gật đầu: “Có lẽ đi, anh không hiểu mấy thứ này cho lắm.” Chẳng sợ cha ruột mình cũng là một vị họa gia có chút danh tiếng, nhưng Úc Nam Diễn thuộc về “phái cụ thể”, với mấy kiểu nghệ thuật như thơ từ ca phú hay vẽ tranh này đây đang ở vào giai đoạn có hiểu biết nhất định lại không có bất kỳ hứng thú gì.
Nếu Khương Tri Ngôn là một cô gái thích “nghệ thuật”, phỏng chừng Úc Nam Diễn sẽ chỉ kính nhi viễn chi*.
*: đột nhiên nhận ra, mình chưa từng chú thích về câu này, tại hay đọc convert quá, hiểu ý nó rồi nên cứ hay hiểu nhầm theo quán tính là người ta cũng sẽ hiểu. Nó là như này, tạm dẹp qua cái nguồn gốc xuất xứ đi nhé, trong tiếng Việt ngày nay, thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. (Trích từ wikipedia tiếng Việt)
Quả nhiên câu trả lời của anh được đến ánh mắt “tán đồng” của Khương Tri Ngôn, cô chính là rất không chịu nổi cái bộ dáng thanh niên văn nghệ kia của Chư Hạo, đã ưa não bổ còn phá lệ nghĩ nhiều, có điều không biết sau khi chuyện này của Chư phu nhân tuôn ra rồi liệu Chư Hạo có thể chịu liên lụy không nhỉ?
Sau đó hai người lại bước chậm đi dạo những chỗ khác trong triển lãm, chỉ là chưa tới nửa tiếng Khương Tri Ngôn đã cảm thấy “chân chua” rồi, nếu nhất định muốn dạo thì chắc chắn còn có thể dạo tiếp nữa, chỉ là thật sự nhàm chán quá à.
Khương Tri Ngôn cảm thấy sự tò mò của mình với triển lãm tranh đã biến mất hoàn toàn từ lúc này đây, về sau trừ phi là công việc yêu cầu, cô hẳn là sẽ không đến xem mấy tác phẩm nghệ thuật cao nhã này nữa.
Còn tốt là nơi này cũng đã suy xét tới điểm này, ở chỗ ngoặt nào đó có chút hẻo lánh có thả 2-3 cái bàn và một ít ghế dựa cho người ta nghỉ ngơi.
Chỉ là hiện tại nơi đó còn không có ai, rốt cuộc mới chưa đến 1 tiếng từ lúc mở cửa sáng giờ, mọi người đều còn chưa tới lúc cần phải nghỉ ngơi.
Khương Tri Ngôn giật giật tay áo Úc Nam Diễn, một câu cũng không cần phải nói, Úc Nam Diễn đã hiểu ý cô.
“Phù ——” Cảm giác được ngồi xuống thật sảng!
Khương Tri Ngôn nhìn giờ, còn có mấy phút là tới 11 giờ, “11 giờ rưỡi chúng ta đi nhé?”
Cô vốn dĩ là không muốn dạo cả một ngày, tới thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút rồi thuận tiện giữ lời hẹn với Mục Hi Thần là đủ rồi.
Nếu đi lúc 11 giờ rưỡi thì vừa lúc có thể ăn bữa cơm bên ngoài rồi lại về, từ sau hôm đầu gối Khương Tri Ngôn té bị thương đã được mấy bữa rồi, trên mặt ẩm thực phải bị chú Lâm khống chế rất nghiêm khắc.
Hiện tại cô điên cuồng muốn ăn thứ gì đó khẩu vị nặng!
Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Tính toán rất hay, Khương Tri Ngôn vốn định ngồi ở đây với Úc Nam Diễn tới 11 giờ rưỡi liền cáo biệt Mục Hi Thần rời đi, không nghĩ tới lại bị Mục Hi Thần tìm tới đây trước một bước.
“Tri Ngôn!” Mục Hi Thần cười vẻ mặt sáng lạn, “Tôi biết ngay em ở đây!”
Lần này theo sau anh ta còn có vị người đại diện kia, nhìn thấy hai người họ thì rất là lễ phép chào hỏi, xem kiểu này là biết Úc Nam Diễn là ai rồi.
“Vừa lúc.” Khương Tri Ngôn xem giờ, thấy cũng chỉ 10 phút nữa là tới 11 giờ rưỡi, “Bọn tôi đang muốn cáo biệt cậu đây.”
“Hả?” Mục Hi Thần nhíu mày, “Tri Ngôn, nhanh vậy mà em đã muốn đi rồi sao? Tôi còn chưa dẫn em đi xem tranh đâu!”
Khương Tri Ngôn nghĩ thầm, xem tiếp nữa cô liền phải phế đi mất, trên mặt lại lộ ra xin lỗi: “Vừa nãy tôi với Nam Diễn đều đã xem qua rồi, Hi Thần cậu vẽ rất tuyệt, nhưng buổi chiều Nam Diễn còn có việc, xin lỗi.”
Úc Nam Diễn trăm công ngàn việc có việc là hết sức bình thường, tuy chính Úc Nam Diễn cũng không biết mình chiều nay có việc, nhưng những lúc như này anh rất vui lòng phối hợp Khương Tri Ngôn.
“Cái đó đâu có sao đâu, Tri Ngôn em cứ để Úc tổng đi làm, tôi dẫn em đi chơi!” Mục Hi Thần vẻ mặt ngây thơ tươi cười đưa ra kiến nghị, “Úc tổng không ngại chứ?”
Bình thường thì dưới tình huống như này có thể trả lời như thế nào?
Đương nhiên là không ngại!
Theo rất nhiều kẻ có tiền nghĩ, mặt mũi lớn hơn trời, dù cho để ý cũng không thể biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc đây không phải chuyện gì to tát, nói để ý ngược lại có vẻ như mình keo kiệt ấy.
Người đại diện ở một bên lại nhịn không được nhíu mày, nhíu mày vì Mục Hi Thần!
Lúc như này cậu ta cố lưu lại Khương Tri Ngôn làm chi? Dù cho Úc Nam Diễn thiệt sự nói không ngại thì trong lòng chắc chắn cũng khó chịu, ai biết được sau lưng sẽ lén lút cho Mục Hi Thần một cú như thế nào.
—— Sao cái tên này lại hồ đồ như vậy!
“Ngại.”
Ngay vào lúc người đại diện âm thầm nôn nóng, thậm chí muốn tiến hòa giải ấy, Úc Nam Diễn đã mở miệng trước.
Anh hoàn toàn không cảm thấy câu trả lời này của mình có vấn đề gì, thậm chí nghiêng đầu nhìn về phía Khương Tri Ngôn, trong đôi mắt màu bích nhộn nhạo không biết là ý cười hay là tình yêu, “Tôi với Liễu Liễu tân hôn yến nhĩ, thật sự một khắc cũng không muốn tách ra với cô ấy, Mục tiên sinh hẳn là hiểu rõ chứ?”
Hiểu rõ cái gì?
Mục Hi Thần không nghĩ tới Úc Nam Diễn sẽ không biết xấu hổ như vậy, gì mà một khắc cũng không thể tách ra, thế thì lần trước đi du lịch Vân Thành sao anh không ở đó?
“Anh……”
“Ha ha ha, Úc tổng với Úc phu nhân thật là ân ái có thêm nha.” Người đại diện dẫn đầu một bước lao tới, “Vậy tôi với Hi Thần liền không chậm trễ nhị vị.”
Ở một góc độ hai người đối diện không nhìn thấy, anh ta âm thầm dùng sức chọc Mục Hi Thần một phát, người ta đều đã nói tới nước này rồi, lại xáp lên nữa còn không phải kết thù sao?!
Hiện tại người đại diện đã không trông cậy vào Mục Hi Thần có thể tạo mối quan hệ tốt với Úc Nam Diễn nữa, anh ta chỉ hi vọng Úc Nam Diễn đại nhân có đại lượng, quên đi cử chỉ “bất kính” của Mục Hi Thần.
Thân là trung tâm đề tài, lại không chen lời vô nổi, Khương Tri Ngôn: ……
Đồng chí Úc Nam Diễn, xem dáng vẻ của anh có lẽ không chỉ vào lớp lời âu yếm tiến tu, còn đi thêm lớp kỹ thuật diễn nhé!
Ánh mắt này……
Khi bốn mắt nhìn nhau, Khương Tri Ngôn dẫn đầu dời đi tầm mắt nhìn về phía Mục Hi Thần: “Ha ha, chính là vậy đó, Hi Thần, bọn tôi đi trước, cậu không cần tiễn!”
Nhìn bóng dáng Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn đi xa, xác định chung quanh không có người rồi, người đại diện rốt cuộc nhịn không được: “Hi Thần cậu nghĩ cái gì vậy?! Đó chính là Úc Nam Diễn á!”
Anh ta nói xong câu này thì đột nhiên phát hiện biểu cảm của Mục Hi Thần có chút dại ra, người đại diện bị dọa nhảy dựng, chả lẽ mình nói thật quá đáng sao?
Ai ngờ giây tiếp theo Mục Hi Thần đột nhiên kích động lên: “Thật xinh đẹp! Vừa nãy Tri Ngôn thẹn thùng thật xinh đẹp! Tôi muốn vẽ ra! Tôi nhất định phải vẽ ra!”
Nói xong liền xoay người chạy mất.
Người đại diện vẻ mặt ngơ ngác vươn tay Nhĩ Khang ra, tiếc thay chả được cái mẹ gì.
Mục Hi Thần đích xác có đôi khi sẽ như vậy đấy, linh cảm tới ai cũng không kéo được, giờ mà mình đi qua cũng vậy thôi.
Chẳng qua, vừa nãy Khương tiểu thư thẹn thùng hả?
Sao anh ta lại không nhìn ra chút nào vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT