Nếu hỏi hiểu biết của Khương Tri Ngôn về lego, thế thì cô chỉ có thể trả lời bằng 2 chữ: Xếp gỗ.
Mà chơi lego ở trong đầu Khương Tri Ngôn cũng đúng là tương đương với xếp gỗ.
Thậm chí không ít người sẽ còn cảm thấy lego chỉ là món đồ chơi của trẻ con, giống như manga anime vậy, người lớn mà chơi chính là ấu trĩ.
Tuy Khương Tri Ngôn không có loại ý tưởng này, nhưng đối với trò chơi mà cô thật sự chưa từng tiếp xúc qua thế này mà nói, hiểu biết thật rất có hạn.
Có điều hôm nay, cô cảm thấy khái niệm của mình cần phải cập nhật!
Nhìn quanh căn phòng ít nhất cũng phải mấy trăm mét vuông này, nội tâm Khương Tri Ngôn: Xếp nhà xếp xe tui có thể hiểu, xếp người máy mị cũng có thể tiếp thu.
Nhưng mà!
Vì sao còn có hoa?
Bồn hoa dùng lego xếp thành, nếu là ai mắt cận thị chợt nhìn còn thấy rất thật!
Là cô kiến thức hạn hẹp, hiểu biết về thế giới mới quá ít.
Nhìn quanh bốn phía xong, Khương Tri Ngôn lại đưa tầm mắt đặt trên người Úc Nam Diễn đang chuyên tâm chơi lego.
Trước mặt anh đặt một đống hộp trong suốt, trong đó đặt các mảnh ghép bất đồng nhan sắc, bất đồng vị trí lắp ráp.
Căn cứ theo cái liếc vội vừa nãy, lần này Úc Nam Diễn xếp một chiếc du thuyền.
Nhìn đám linh kiện nhỏ đến chỉ bằng ngón cái kia nhanh chóng luân phiên ghép nối trong tay Úc Nam Diễn, có thể nhìn ra được anh rất lợi hại ở phương diện này, cơ hồ đều không cần nhìn bản vẽ.
Nói là để Khương Tri Ngôn hỗ trợ đưa đồ, thật ra là căn bản không cần tới cô, giờ cũng mới 8 giờ, cách lúc ngủ còn sớm lắm, không cần nhắc Úc Nam Diễn chú ý thời gian.
Có chút ăn không ngồi rồi, Khương Tri Ngôn nhìn lướt qua di động chỉ còn 35%, cô lâm thời đi ra nên cũng không mang đồ sạc, lúc này lại gọi người vào thì không biết liệu có quấy rầy Úc Nam Diễn hay không.
Nghĩ nghĩ, cô cất di động bắt đầu tham quan căn phòng lego này.
Đi vào mới phát hiện, phía dưới mỗi bộ lego được bọc màng trong suốt đều có mốc thời gian, hẳn là ngày hoàn thành những bộ lego này, trình tự của chúng cũng cơ bản là ấn thời gian này mà xếp.
Cho nên, Khương Tri Ngôn nhìn nhìn là có thể phát hiện một ít…… bí mật nhỏ.
Từ trước mắt cho đến 3 năm trước, cũng là giai đoạn Úc Nam Diễn 25 tuổi đến 28 tuổi, có tất cả chừng 30 bộ lego, bình quân không sai biệt lắm chính là mỗi tháng 1 cái, còn đều là cái loại hình tương đối lớn và phức tạp kia.
Có thể thấy được mấy năm lên làm chủ tịch Nam Hằng đây, chuyện Úc Nam Diễn phiền lòng còn rất nhiều.
Mà bộ sớm nhất thế mà là 20 năm trước, khi đó Úc Nam Diễn cũng mới 8 tuổi đi?
Nhìn chiếc xe lego trước mắt đây, chả biết vì sao trước mặt Khương Tri Ngôn lại hiện lên hình ảnh Úc Nam Diễn bản bé con, trừng lớn đôi mắt màu bích của anh, nghiêm túc chơi lego.
Nói thật, nhan sắc Úc Nam Diễn thật không lời gì để chê.
Ông trời chính là không công bằng thế đấy, đã mở cho Úc Nam Diễn một cánh cửa đồng thời còn mở tung hết tất cả các cánh cửa sổ ra, y như sợ anh bí chết vậy.
“Than thở cái gì?”
Khương Tri Ngôn cả kinh, hồi nãy mình có thở dài sao?
Cô xoay người, trong tay Úc Nam Diễn đã có hình thức sơ bộ của một du thuyền, nhưng hiện tại đôi mắt bích sắc chuyên chú kia đang nhìn cô.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất lợi hại.”
Hai mươi tám tuổi, chẳng sợ có Úc gia tính thêm, có thể đạt được cái thành tựu như Úc Nam Diễn đây cũng có thể nói là tuyệt vô cận hữu.
Bằng không Úc lão gia tử cũng sẽ không định ra người thừa kế sớm như vậy, vừa thấy chính là không thể vừa lòng hơn được nữa với Úc Nam Diễn.
Nghe được lời khen như vậy, Úc Nam Diễn cũng không có quá nhiều cảm thụ, từ nhỏ đến lớn, lời khen anh nghe được thật sự quá nhiều rồi, đã miễn dịch.
“Cảm thấy tôi lợi hại thì vì sao lại thở dài?”
Không biết vì sao, giờ phút này Úc Nam Diễn tựa hồ phá lệ tích cực, vấn đề đầu tiên mà người bình thường hỏi đến không phải là nên kết thúc sao?
Khương Tri Ngôn nháy nháy mắt, buồn cười nói: “Vì cảm thấy mình thật quá cá mặn.”
Vừa so với Úc Nam Diễn, kiểu người có mục tiêu cuộc đời chính là nằm yên như cô đây ở trong mắt người nào đó chỉ sợ là có thể trực tiếp làm phế phẩm thu về.
Úc Nam Diễn nghe câu đó xong thì liền không nói nữa, tầm mắt lại lần nữa trở lại trên lego, thế thì Khương Tri Ngôn tất nhiên cũng sẽ không chủ động tìm lời để nói.
Cô tiếp tục thưởng thức những lego này, thẳng đến một hồi lâu.
“Em như vậy, cũng khá tốt.”
Trong căn phòng an tĩnh, giọng nam này phá lệ rõ ràng.
Khương Tri Ngôn không có nói tiếp, tựa như không có nghe thấy vậy.
—— ừm, cô cũng cảm thấy khá tốt.
*
Kéo màn ra, nhìn lớp tuyết tụ dày ít nhất 20 cm bên ngoài, Khương Tri Ngôn duỗi cái eo lười.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa, trong phòng bốn mùa như xuân.
Cho trí tuệ của nhân loại 1 like!
Đã qua nửa tháng từ lần đi phòng lego trước đó, nháy mắt đã đến tháng 3.
Đây phỏng chừng chính là trận tuyết cuối cùng của năm nay!
Khương Tri Ngôn dù là trước đây hay là bây giờ đều là người phương nam rõ đầu rõ đuôi, cho nên đối với tuyết luôn là nhiều thêm một phần cảm giác kinh hỉ của kẻ chưa hiểu việc đời!
Mở vòng tròn bạn bè, phát hiện bạn học và một ít đồng nghiệp còn lưu lại thủ đô cũng đều đang nói về trận tuyết này.
Có điều, đối lập với Khương Tri Ngôn vui sướng, đại bộ phận người không phải vui vẻ như vậy.
“Con đường vốn chỉ cần đi 10 phút tôi phải lết 20 phút!”
“Trời như này còn phải đi làm là ai? À, thì ra là tui!”
“Đến công ty cả đôi giày ướt đẫm cả, nội tâm 1 vạn cái ngọa tào.”
Khương Tri Ngôn:…… A di đà phật, thiện tai thiện tai.
Cô nhớ tới chính mình của trước kia, cái cuộc sống khổ bức mặc kệ gió quát mưa rào, sấm rung chớp giật vẫn cứ phải đi làm đó.
Khi đó cũng vô số lần thề: Từ chức! Nhất định phải từ chức!
Nhưng mà thẳng đến khi đột tử trên vị trí công tác, Khương Tri Ngôn cũng không thể từ chức thành công, vẫn cứ là một xã súc khổ bức như cũ.
Đối lập với mình của hiện tại, cô nghĩ nghĩ, cho mỗi đồng nghiệp và bạn học kia một like.
Cố lên, người làm công!
Ngay sau đó, Khương Tri Ngôn lập tức rửa mặt xuống lầu, nhìn thấy quản gia Lâm đang mỉm cười ấm áp với mình, nhếch miệng cười: “Chú Lâm, con có thể đi đắp người tuyết chứ?”
Người hầu Úc gia cần mẫn hẳn là còn chưa có thể rửa sạch xong toàn bộ tuyết đi?
Quản gia Lâm nhìn Khương Tri Ngôn hưng phấn đầy mặt, ha ha cười hai tiếng, “Có thể, đương nhiên có thể, sau nhà có một mảnh đất trống đó, tuyết vừa dày mà chỗ đó cũng rộng!”
“Sáng nay Daniel cũng chơi mà không chịu về kìa!”
Làm một trong tam ngốc trượt tuyết nổi tiếng*, hiển nhiên trong xương Daniel vẫn là mang theo gene băng tuyết.
*Penallral: bộ ba Husky, Alaska và Samoyed, mình vẫn không rõ vì sao bên đó lại gọi bộ ba này là tam ngốc trượt tuyết.
Thế vừa lúc!
“Ha ha, vậy con tiếp tục dẫn Daniel đi chơi cho đã ghiền!”
Quản gia Lâm vui tươi hớn hở gật đầu, “Có điều Khương tiểu thư, trước lúc chơi tuyết cô phải ăn sáng đã.”
Ánh mắt kia, tựa như đang nhìn một đứa bé nghịch ngợm.
Khương Tri Ngôn: “…… Dạ.” Mặt già đỏ lên.
Dưới sự giám sát của chú Lâm, Khương Tri Ngôn võ trang đầy đủ, tay trái cầm xẻng nhỏ, tay phải dắt Daniel, bên người còn đi theo một cô bé trẻ tuổi lấy đạo cụ giúp cô.
Bao hàm nhưng không cực hạn là cà rốt, thùng nhựa nhỏ, khuôn kẹp tuyết.
Úc Nam Diễn chắc chắn sẽ không chơi tuyết, cho nên sao biệt thự Úc gia lại sẽ có đầy đủ đạo cụ hết vậy nhờ?
Lúc ấy chú Lâm nhìn ra được nghi hoặc của Khương Tri Ngôn, ông cười thần bí nhả ra 3 chữ: Chuẩn bị trước.
Khương Tri Ngôn: OK, đã hiểu.
Có điều phỏng chừng chú Lâm bọn họ còn phải chờ chút nữa, nhìn Úc Nam Diễn như này thì mấy năm cũng sẽ không sinh con.
“Gâu! Gâu gâu!”
Khương Tri Ngôn hoàn toàn không kéo được Daniel đang hưng phấn, chỉ có thể thả lỏng thừng nhìn nó chỉ nhảy vài bước đã nào vào trên mặt tuyết, nhanh chóng vẽ ra một đường.
“Khương tiểu thư, là đắp người tuyết trước hay là?”
“Đồ vật cô có thể thả chỗ này đi, tự tôi có thể lo được.”
Vì đeo khẩu trang mà giọng nói nghe hơi ồm, nhưng vì chung quanh rất an tĩnh nên ngược lại là không ảnh hưởng người ta nghe rõ.
Thật ra thì bên ngoài lạnh lắm, chính cô muốn chơi liền không kéo người khác chơi cùng.
Mới đầu cô bé kia không chịu đi, vẫn là Khương Tri Ngôn bảo đảm nhiều lần mới lưu luyến bước đi xa dần.
Rất mau, mảnh đất trống to như vầy cũng chỉ dư lại Khương Tri Ngôn và Daniel.
Tay nâng lên một nắm tuyết trắng tinh, vo đi vo lại, Khương Tri Ngôn ném ra giữa không trung, “Daniel!”
“Gâu!”
Daniel nhảy lên, trúng giữa mặt chó.
“Ha ha ha ha!” Khương Tri Ngôn ý xấu mà chống nạnh cười rất lớn tiếng.
Daniel vẫy vẫy đầu, vẫy hết tuyết trên người xuống, tiếp tục vây quanh Khương Tri Ngôn xoay vòng vòng, một bộ dáng như còn muốn chơi nữa.
“Daniel!”
“Gâu gâu!”
Bên cửa sổ lầu 3 của một bên khác, chú Lâm vẻ mặt hiền từ mà nhìn Khương Tri Ngôn đang chơi thật sự vui vẻ, nghĩ nghĩ, ông lại gửi đi một video.
Chẳng qua lần này ông không nói bất kỳ lời nào, tựa hồ chỉ là tùy tay chia sẻ thôi.
Nhưng lần này Úc Nam Diễn rep rất nhanh.
“Ừm, đừng để cô ấy cảm mạo.”
“Ha ha, người trẻ tuổi a.”
Chú Lâm cười lắc đầu, “Thật sự là càng ngày càng nhìn không hiểu.”
Mà bên này, Úc Nam Diễn buông di động rồi lại khó được mà nhìn văn kiện trong tay vượt quá 3 phút lại không lật tờ nào.
Ánh mắt trợ lý Triệu lặng yên không tiếng động chuyển qua chuyển lại trên di động và Úc Nam Diễn, boss đây là sao vậy?
Vừa mới xem di động xong lại đột nhiên…… Phát ngốc?
Phi phi phi, sao boss sẽ phát ngốc chứ, nhất định là đang tự hỏi chuyện quan trọng nào đó, là án thu mua bên đối đầu hay là cái hạng mục mới nhất kia?
“Triệu Đào.”
“Có! Úc tổng anh nói.”
“Ngày 14 tháng 3, anh tra ngày một chút.”
Triệu Đào sửng sốt, tra ngày? Tra ngày gì? Không phải Úc Nam Diễn chưa bao giờ chú ý đến mấy thứ này sao? Chẳng lẽ 14 tháng 3 là muốn làm đại sự gì sao?
“Úc tổng, tra ngày này là muốn?” Ngẫm lại vẫn là hỏi rõ ràng chút đi, bằng không nhầm thì xấu hổ.
Úc Nam Diễn ngẩng đầu nhìn Triệu không thông suốt một cái, “Tra một chút.” Tạm dừng một giây, “Ngày đó có hợp kết hôn hay không.”
Triệu Đào: “Vâng! Úc tổng!”
Giây tiếp theo, “Hả???”
Thanh âm kinh ngạc của Triệu Đào vang vọng cả tầng lầu này.
*
Chơi tuyết tất nhiên là vui vẻ, nhưng chờ khi về phòng rồi nhìn thấy chén canh gừng nóng hầm hập kia, tươi cười của Khương Tri Ngôn không khỏi đọng lại trong một chớp mắt.
“Chú Lâm, con không cảm mạo.”
“Khương tiểu thư, đây chỉ là để ngừa vạn nhất.”
Chú Lâm cười tủm tỉm mà trực tiếp bưng canh gừng đến trước mặt Khương Tri Ngôn, vẻ mặt như “Uống ngon lắm, mau nhân lúc nóng uống đi” của bà nội.
Khương Tri Ngôn chỉ có thể bưng chén lên nhấp một hớp nhỏ thử độ ấm trước, phát hiện độ ấm vừa đúng thì cô liền hào sảng mà uống ực luôn một lần.
Nhưng sau lưng hào sảng, chính là bản tái hiện gói cảm xúc thống khổ của Khương Tri Ngôn.
Còn hên là uống canh gừng xong chú Lâm lại hô biến ra một đĩa trái cây đã rửa sạch cắt sẵn, để cô bưng lên ăn, còn tỏ vẻ vừa nãy Úc Nam Diễn nói sẽ về ăn chiều, cho nên thời gian ăn chiều hôm nay sẽ trì hoãn một chút, cỡ chừng 6 giờ.
—— như thế khó được đó nha.
Khương Tri Ngôn bưng trái cây lên lầu, gần nửa tháng, Úc Nam Diễn đều là đi sớm về trễ, giống như chỉ có cơm sáng là ăn ở biệt thự, lúc khác căn bản là không thấy được bóng người.
Nhưng mà sáng sớm mùa đông, Khương Tri Ngôn căn bản là không dậy nổi!
Mém chút nữa đều phải làm cô cho rằng lần gặp mặt tiếp sau chính là lúc lãnh giấy kết hôn đó.
Có điều, Úc Nam Diễn không ở đây cũng có chỗ tốt.
Giống cô đây, trong khoảng thời gian này, trừ bỏ nửa tiếng vận động cưỡng chế kia, thời gian còn lại có thể nói là “Lão hổ không ở, con khỉ xưng vương”, chơi không khỏi quá vui.
Hơn nữa, mấy hôm trước, tiền lương tháng thứ nhất của cô đã tới tay.
Suốt 80.000, không nhiều hơn một phân nhưng cũng không ít đi phân nào.
Trong thiết tưởng của Khương Tri Ngôn, chí ít còn phải trừ đi tiền 5 hiểm 1 kim và tiền thuế, lấy tiền lương này, một khi cô nộp thuế là phải nộp chừng 20.000, thỏa thỏa một số tiền khổng lồ.
Nhưng mà Triệu Đào tỏ vẻ, phương diện này không cần Khương Tri Ngôn lo lắng, để phía tư nhân Úc Nam Diễn bù vào, nói mấy vạn thì chính là mấy vạn, sau khi chuyển chính thức là 100.000 thì đến tay chính là 100.000.
Khương Tri Ngôn: Mị yêu Úc Nam Diễn!!!
Đây là ông chủ tốt tuyệt thế nào vậy, cô quyết định mỗi tối trước khi ngủ đều phải cầu nguyện cho Úc Nam Diễn một chút, chúc anh người tốt cả đời bình an!
Ố kề, chủ đề đi hơi xa.
Dù sao khi Khương Tri Ngôn lấy được số tiền này rồi thì liền mua một khoản máy chơi game mới nhất trên mạng, thành công mở khóa thêm một kỹ năng của trạch nữ, hai hôm này đang chơi hứng khởi đây.
Ai nói không đi làm sẽ liền cảm thấy nhàm chán, rõ ràng trên thế giới này có nhiều chuyện thú vị đến vậy chờ cô đi làm mà.
Khương Tri Ngôn thay quần áo, mặc vào quần áo ở nhà nhẹ nhàng, xem thời gian thấy cách giờ cơm trưa còn 1 tiếng, vậy lại chơi một ván game nữa đi ~
Hẳn là do Úc Nam Diễn muốn về ăn cơm, nên nhà ăn náo nhiệt hơn dĩ vãng một ít, chú Lâm nhìn thấy Khương Tri Ngôn thì lập tức thả đồ trong tay xuống giao cho người hầu bên cạnh, bước nhanh về phía cô.
“Có phải Khương tiểu thư đói bụng rồi không? Thiếu gia đã đang trên đường về, có điều đến nơi phỏng chừng còn cần nửa tiếng.”
“A Quyên, lấy điểm……”
“Không cần không cần, chú Lâm, con không đói bụng chút nào, lại nói, bây giờ con ăn thì chút nữa liền ăn không vô.”
Chẳng sợ chú Lâm chưa nói xong, Khương Tri Ngôn cũng đoán được ông muốn làm gì.
Nghe nói trước kia ở biệt thự Úc gia sẽ không chuẩn bị điểm tâm gì hết, vì có chuẩn bị cũng chả ai ăn.
Nhưng từ khi Khương Tri Ngôn tới, chỉ cần cô lộ một tia muốn ăn thứ gì, giây tiếp theo liền có đồ ăn trình lên.
Vào cái mùa đông dưỡng mỡ này, Khương Tri Ngôn tỏ vẻ cô rất lo lắng về thể trọng của mình.
Phản ứng của thân thể Khương Tri Ngôn với trà và cà phê hơi lớn, sau khi chú Lâm biết cũng cơ bản sẽ không dọn ra hai món này.
Vì thế, thịnh tình không thể chối từ, Khương Tri Ngôn liền ngồi trên ghế, nhấp từng nhấp một món canh hầm không biết tên chờ Úc Nam Diễn về.
Đừng nói nha, canh này thật đúng là ngon, chờ chút nữa cô có thể chơi thêm một chung.
6 giờ, Úc Nam Diễn đúng giờ bước vào nhà ăn.
Bên người anh còn đi theo Úc Quân Sách vào trợ lý Triệu.
Tuy tay trợ lý Triệu bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng đầu óc anh ấy, mà những việc dùng tay kia hoàn toàn có thể giao cho các trợ lý khác.
Úc Nam Diễn cũng không phải chỉ có mình Triệu Đào là trợ lý, chỉ là anh ấy là thủ tịch, đám trợ lý của trợ lý vân vân phía dưới còn có mười mấy người kia kìa.
Chỉ là hôm nay, biểu tình của vị trợ lý thủ tịch này…… Hình như có hơi phiêu?
“Chị Tri Ngôn! Đã lâu không gặp! Em rất nhớ chị á!”
Úc Quân Sách nhiệt tình mà nhảy đến trước mặt Khương Tri Ngôn, trên mặt toát ra biểu tình “Tưởng niệm”, “Nhớ em sao?” khoa trương.
Hiện tại Úc Quân Sách đang ở nửa kỳ cuối năm tư, chủ yếu là đi theo Úc Nam Diễn làm việc, có điều vì Úc Nam Diễn bận, nên anh ta cũng rất bận.
“Không có.”
Khương Tri Ngôn vô tình mở miệng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Úc Quân Sách liền y như diễn tinh bám vào người, che ngực lại vẻ mặt như chịu đả kích lớn, chỉ là màn biểu diễn của anh ta còn chưa bắt đầu đã bị Úc Nam Diễn trấn áp.
“Ăn cơm.”
“Dạ, anh. Không thành vấn đề, anh!”
Bởi nhiều người hơn với cả Úc Nam Diễn khó được về ăn cơm, đầu bếp tựa hồ cũng cố ý triển lãm trù nghệ của mình một chút.
Không phải nói đồ ăn cho Khương Tri Ngôn ngày thường không tốt, chỉ là cô rốt cuộc chỉ có một mình, có thể ăn bao nhiêu chứ?
Úc gia chưa bao giờ đi phong cách nhà giàu mới nổi, phương diện đồ ăn thì càng là đi con đường tinh phẩm, còn cái hình ảnh một cái bàn thật dài, trên đó bày đầy các loại đồ ăn, lại chỉ có một mình nam chính hưởng dụng trên phim truyền hình kia là tuyệt đối không khả năng xuất hiện ở Úc gia.
Cho nên lại nói tiếp, vị đầu bếp của Úc Nam Diễn đây tuy cũng là đầu bếp cố ý mời đến, am hiểu nhiều món ăn của nhiều loại từ điển, nhưng thật là anh hùng không đất dụng võ.
Đối với đồ ăn, trước nay Úc Nam Diễn không có cảm giác gì, đồ vào miệng chỉ cần sạch sẽ có thể no bụng là được, càng đừng nói tuyệt đại bộ phận thời gian anh đều không ăn cơm ở Úc gia.
Những người hầu khác trong biệt thự là đồ ăn cho họ càng không thể bảo đầu bếp nấu, vị đầu bếp này trước kia đã nghiên cứu 《 một trăm loại bữa sáng mỹ vị 》 thật lâu rồi, nếu không phải vì tiền lương Úc gia cho cao quá, hoàn cảnh làm việc lại tốt, chỉ sợ đầu bếp sớm đã từ chức.
Thẳng đến khi —— Khương Tri Ngôn tới!
Đầu bếp lập tức cảm giác được sự nghiệp của mình lại nghênh đón mùa xuân thứ hai.
Bởi vì Khương Tri Ngôn không chỉ thích mỹ thực, còn biết bình luận nữa, thậm chí có thể cho ra ý kiến, đây quả thực chính là tri âm mà đầu bếp tha thiết ước mơ a!
Vì thế, dần dần, đồ ăn trên bàn cơm Úc gia đều biến thành khẩu vị Khương Tri Ngôn thích ăn.
Dù là đời trước hay đời này, khẩu vị của Khương Tri Ngôn đều là không thể ăn quá cay, cô thiên về vị chua ngọt và hải sản.
Hơn nữa, cô còn có một tật xấu là trước khi dùng cơm nhất định phải uống chút canh, canh gì cũng được, cho dù là nhà ăn trường học trước kia không có canh trứng hoa rong biển cô cũng chơi được.
“Anh, ai tặng anh hải sản nữa vậy?”
Nhìn mười mấy món trên bàn có hơn nửa đều là hải sản, Úc Quân Sách phát ra sự nghi hoặc từ tận linh hồn.
Đối với hải sản thì anh ta không có thiên về phía nào, chỉ là cảm thấy lần này lượng hải sản trên bàn cơm có hơi vượt chỉ tiêu chút, nên thuận miệng hỏi thôi.
Úc Nam Diễn không trả lời, chú Lâm ở một bên vội vàng ra giải thích nói gần đây có không vận đến một đám hải sản, liền thuận tay làm, về phần vì sao sẽ có một đám hải sản đến đây, vậy thì không cần nói rõ đến vậy.
Dù là Úc Nam Diễn hay là Úc Quân Sách đều không quan tâm vấn đề này.
Chú Lâm không cảm thấy Khương Tri Ngôn có vấn đề gì trên phương diện ăn uống, cô bé thật dễ nuôi a, thích ăn hải sản thì thế nào?
Úc gia lại không phải ăn không nổi!
Đối với cái này, Khương Tri Ngôn chủ động thẳng thắn: “Hẳn là vì tôi thích.”
Hải sản Úc gia và tay nghề của đầu bếp, thế thì thật không lời nào để chê.
Huống chi hiện tại Khương Tri Ngôn ăn hải sản đều không cần tự mình động thủ bóc vỏ gì đó, giống như là cua thì đều là từng chén từng chén trực tiếp ăn thịt, này đây làm sao người ta chống cự nổi dụ hoặc như thế.
Nếu không phải sợ tuổi còn trẻ đã bị gout, Khương Tri Ngôn cảm thấy mình có thể một ngày ba bữa đều ăn hải sản.
“À, chị Tri Ngôn thích hải sản hả? Nói sớm chứ!” Úc Quân Sách vỗ đùi, “Em có người bạn học trong nhà chính là chuyên kinh doanh cái này, mỗi năm đều là từng thùng từng thùng đưa cho em, em đều phiền ăn không hết đây, lần sau em bảo cậu ta trực tiếp đưa đến đây đi!”
“Có điều ăn hải sản tốt nhất là đi đến tận nơi, chờ thời tiết ấm áp chút, chị Tri Ngôn, chúng ta trực tiếp ra biển nha ~ Em năm đó chính là tiểu vương tử lướt sóng, chị Tri Ngôn, đến lúc đó……”
“Khụ.”
Cái ho khan thình lình của Triệu Đào đánh gãy lời làm ràm của Úc Quân Sách, anh ta đang muốn hỏi tình huống thế nào đây, trong độ lệch tầm mắt lại nhìn thấy cặp mắt bích sắc không cảm tình kia của Úc Nam Diễn.
“Anh ~” Úc Quân Sách lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Em sai rồi, ăn cơm! Ăn cơm! Oa, hải sâm này đen thật nha!”
—— cậu biết cậu đang nói cái gì không?
Khương Tri Ngôn nhìn thấy bộ dáng Úc Quân Sách chịu thiệt này, nhịn không được cong khóe môi lên.
Thật ra thì cô cảm thấy Úc Nam Diễn trông như quản Úc Quân Sách rất nghiêm, không có ưu đãi gì hết, mà hình như Úc Quân Sách cũng rất sợ Úc Nam Diễn, nhưng chính là có cái loại trực giác không hiểu được này.
Quan hệ của hai anh em hẳn là khá tốt, đối với Úc Quân Sách, thật ra thì đại bộ phận thời gian Úc Nam Diễn đều rất dung túng anh ta, mà Úc Quân Sách cũng rất có đúng mực, sẽ chỉ vui đùa một chút không ảnh hưởng toàn cục, cũng sẽ không nhảy qua nhảy lại trên điểm mấu chốt của Úc Nam Diễn.
Trong toàn bộ Úc gia, người Úc Nam Diễn thật sự nhìn trúng chỉ sợ cũng chỉ có một hai người.
Có đôi khi Khương Tri Ngôn thậm chí có một loại cảm giác là Úc Quân Sách cố ý.
Cố ý chơi bảo bảo trước mặt Úc Nam Diễn, giống như chỉ vì một chút lực chú ý của Úc Nam Diễn?
Bị ý tưởng làm ra vẻ của mình chọc cười, Khương Tri Ngôn mím môi cúi đầu vờ ăn cơm.
Chuyện của Úc gia liên quan gì đến cô, nghĩ quá nhiều dễ nhanh già, biết nhiều càng dễ chết sớm.
Lần nữa dành lực chú ý trên mỹ thực, tốc độ ăn cơm của Khương Tri Ngôn cũng không khỏi nhanh vài phần.
Mà cơm nước xong, vốn dĩ cho rằng ba người này hẳn là sẽ lên lầu tiếp tục làm việc, không ngờ……
“Em à? Ừm, đúng là không có gì.”
Lơ đi những lời “Có chuyện gì mà em không thể biết, kẻ phụ lòng” của Úc Quân Sách, Khương Tri Ngôn đi theo Úc Nam Diễn và Triệu Đào lại lần nữa đi vào thư phòng.
Ba người ngồi theo hình tam giác trên sofa, không khí không hiểu sao có chút nghiêm túc.
Căn cứ nguyên tắc địch bất động ta cũng bất động, Khương Tri Ngôn bắt đầu nghiên cứu hoa văn trên bàn, là gỗ thô à? Xem hình như rất là nặng……
“Khụ khụ.”
Vẫn là Triệu Đào đánh vỡ trầm mặc, trong lòng anh ấy cũng là cạn lời nhả rãnh, rõ ràng là chuyện nhà của hai người kia, cố tình muốn anh mở miệng, thời buổi này làm trợ lý cũng thật không dễ dàng.
Kiếm tiền đều tiêu xài trên bảo dưỡng cả, bằng không phỏng chừng tuổi còn trẻ phải trọc đầu.
“Là thế này, Khương tiểu thư, cô cảm thấy ngày 14 tháng 3 này thế nào?”
Khương Tri Ngôn không hiểu ra sao, 14 tháng 3, là ngày đặc biệt gì à? Trước đó không có nhắc đến trên tư liệu nha!
Vậy thì nhảy ra khỏi Úc gia, ngày 14 tháng 3 này hình như cũng chỉ là lễ tình nhân trắng? Rất đặc biệt à?
Hẳn là không nhìn nổi kiểu nói chuyện uyển chuyển của Triệu Đào, Úc Nam Diễn trực tiếp tự mình mở miệng: “Ngày lãnh chứng tạm định 14 tháng 3, em thấy có thể chứ?”
“Không thành vấn đề, chẳng sợ ngày mai đi lãnh chứng cũng không có vấn đề gì.”
Khương Tri Ngôn vẫn cứ theo nếp sảng khoái trước sau như một của mình, cơ hồ là tự hỏi cũng không cần, dù sao thì 16 tháng 4 hay là 14 tháng 3 đều chả có gì khác nhau với cô cả.
Sớm hay muộn đều là phải gả.
Triệu Đào: “…… Vậy bên phía Khương tiểu thư không có vấn đề gì hết?”
Triệu Đào cảm thấy mình già rồi, đã không theo kịp ý tưởng của người trẻ tuổi hiện tại, chuyện như kết hôn này cũng có thể coi như trò đùa, còn mừng rỡ vui vẻ.
Phải biết rằng lãnh chứng này là lãnh thật, về sau ly hôn cũng là ly thật, Khương Tri Ngôn không biết phụ nữ cưới lần hai ở trên thị trường tình yêu và hôn nhân hiện tại là thiên nhiên yếu hơn một đoạn à?
—— Triệu Đào đây là ám chỉ cái gì vậy?
Hoàn toàn không nhận được tín hiệu, Khương Tri Ngôn lắc đầu, “Còn phải có vấn đề gì? Hộ khẩu thì lúc trước khi đi học tôi đã dời ra rồi, chứng minh thư hay gì cũng đều mang theo, thân thể còn xem như khỏe mạnh, có chút bệnh vặt hẳn là không ảnh hưởng lãnh chứng chứ?”
Có thể nói, vạn sự đã chuẩn bị, chỉ cần Úc Nam Diễn rút thời gian ra là được.
“A!” Khương Tri Ngôn như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, dưới ánh mắt chờ mong của Triệu Đào, cô mở miệng: “Có phải là còn có hiệp nghị tài sản trước hôn nhân gì đó không?”
“Cái này là phải ký đi, bên anh chuẩn bị sẵn giúp tôi là được!”
Đây cũng không phải mấy vạn hay mấy chục vạn, tiền của Úc Nam Diễn là từ trăm triệu cất bước, trên bản hợp đồng trước đó không có điều ước về phương diện này, hiện tại đều phải lãnh chứng nên chắc chắn phải viết xuống giấy trắng mực đen mới được.
Tuy Khương Tri Ngôn chỉ thèm phần tiền mình nên được đến kia, nhưng kiểu gì cũng phải tỏ thái độ cái đã.
Cho nên sau khi cô nói câu đó xong còn cười với Úc Nam Diễn, lộ ra ý vị “Tôi rất tự giác”.
Sự tình tiến triển thuận lợi mười phần, thuận lợi đến nỗi Triệu Đào đều cảm thấy là mình quá đại kinh tiểu quái, đáng thương anh ấy hiện tại không chỉ bị thương tay trái, mà tâm cũng có chút tổn thương.
“Vậy định vậy đi.”
Chẳng qua căn cứ theo tu dưỡng nghề nghiệp, rất mau Triệu Đào đã khôi phục lại, “Thứ tư tuần sau, Khương tiểu thư chỉ cần chờ ở nhà là được.”
“Đúng rồi, cô có yêu cầu gì với tuần trăng mật không?”
“Còn có tuần trăng mật?”
Câu hỏi của Khương Tri Ngôn nháy mắt lại chọc cười Triệu Đào, yêu cầu của cô gái này với chính mình khi kết hôn cũng quá thấp đi?
“Vì tạm thời không có hôn lễ, Úc lão gia tử cảm thấy rất có lỗi với cô, cho nên yêu cầu Úc tổng nhất, nhất định phải dẫn cô ra ngoài chơi một chuyến cho đã.”
Triệu Đào bỏ thêm trọng âm ở chữ nhất định, cường điệu việc này là Úc lão gia tử yêu cầu, đại khái là sợ Khương Tri Ngôn nghĩ nhiều.
Ai ngờ phản ứng của Khương Tri Ngôn không ấn theo kịch bản ra bài, cô đột nhiên giơ tay vui vẻ đầy mặt nói: “Tôi có thể tự mình đi chơi, không sao hết!”
Đi ra ngoài chơi với ông chủ không thú vị biết bao, đương nhiên là tự mình đi chơi sướng hơn nhiều!
Ai ngờ Úc Nam Diễn nhìn Khương Tri Ngôn, biểu tình rất là nghiêm túc.
“Có sao đó.”
Khương Tri Ngôn nghĩ lại nghĩ, hình như cũng đúng, nào có bà vợ nào mới vừa lãnh chứng kết hôn đã liền bỏ chồng lại ra ngoài chơi một mình, đây chả phải chắc cú khúc nhạc dạo ly hôn à?
Rất mau, cô đưa ra kiến nghị thứ hai: “Không sao hết, đến lúc đó tôi chơi của tôi, Nam Diễn anh ở khách sạn làm việc là được.”
Xem tôi tri kỷ ghê chưa ~
Úc Nam Diễn đọc được mấy chữ này từ trong ánh mắt Khương Tri Ngôn, cho nên hình tượng cuồng công tác của mình rốt cuộc đã nhập sâu lòng người bao nhiêu?
Có điều Úc Nam Diễn cũng không muốn phí nhiều lời trên việc này, anh ra hiệu một ánh mắt cho Triệu Đào.
Triệu Đào liền rất có ăn ý mà thay ông chủ thảo luận về việc đi đâu chơi với Khương Tri Ngôn.
*
Lãnh chứng phải nhanh hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
Trước đó cô cho rằng Triệu Đào nói chờ ở nhà là chờ đến lúc đó bọn họ tới đón cô đi cục dân chính, không ngờ người ta thật đúng là dùng ý như trên mặt chữ.
Ta khiêng cục dân chính tới cho mấy người nè.JPG
Gói cảm xúc được trình diễn ở hiện thực, Khương Tri Ngôn chả cần phải ra cửa, chụp một tấm hình, ký mấy chữ, một cuốn giấy hôn thú mới ra lò nóng hôi hổi liền vào tay.
Mở sổ ra, Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn sóng vai mà cười.
Ờm, hình dung như vậy không quá chuẩn xác, cười chỉ có cô, Úc Nam Diễn thì thật sự không nhìn ra ý cười, chỉ là vì soái quá nên chút vấn đề nhỏ này có thể xem nhẹ.
“Chúc hai vị tân hôn vui sướng!”
Nhân viên công tác vừa cười vừa thu dọn đồ, còn vừa chúc phúc họ, mà quản gia Lâm ở một bên thì càng là đi đầu vỗ tay.
Khương Tri Ngôn tựa hồ còn thấy vị lão quản gia này hơi hơi đỏ hốc mắt, có kích động đến vậy sao?
Làm một trong các đương sự, trên mặt Khương Tri Ngôn tuy mang theo ý cười, nhưng thực tế thì trong lòng bình tĩnh mười phần.
Một cuốn sổ mà thôi, căn bản là không đại biểu được cái gì.
“Thiếu gia, Khương, à, nên gọi thiếu phu nhân, lão Lâm tôi thật……” Quản gia Lâm tùy tay móc ra một chiếc khăn tay ấn ấn nơi khóe mắt, “Hai cô cậu nhất định phải hạnh phúc, nhất định!”
Bị cái xưng hô “thiếu phu nhân” này bổ cho, Khương Tri Ngôn nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Chú Lâm, bình tĩnh!”
Nói xong thì dùng khuỷu tay chạm chạm Úc Nam Diễn bên cạnh, ý bảo anh mở miệng nói hai câu, bằng không có vẻ mình xấu hổ.
Kết quả, Úc Nam Diễn không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng thật đúng là long trời lở đất!
Úc Nam Diễn: “Mọi người khen thưởng một tháng tiền lương.”
Khương Tri Ngôn: “……?”
“A a a! Cảm ơn thiếu gia!”
“Cảm ơn thiếu phu nhân!”
“Chúc thiếu gia thiếu phu nhân trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!”
Lập tức, toàn bộ biệt thự đều vang vọng tiếng chúc phúc, ôi lời hay kia tuôn ra cứ như không cần tiền vậy, Khương Tri Ngôn còn nhìn thấy trên mặt nhân viên công tác của cục dân chính chưa có đi kia cũng toát ra hâm mộ rõ ràng.
—— đây là ông chủ thần tiên gì vậy!
Trên mặt anh ta chính là có khắc những lời này.
Khương Tri Ngôn hít nhẹ một hơi, không biết nếu bây giờ mình khen vài câu, liệu có thể cũng phát cho cô nhiều thêm một tháng lương không.
Nếu không phải tự chủ mạnh, Khương Tri Ngôn rất hoài nghi trên mặt mình cũng sẽ lộ ra biểu tình giống anh nhân viên công tác kia như đúc.
—— Khương Tri Ngôn, bình tĩnh! Mày chính là người phụ nữ lương tháng 100.000!
Tiếp theo biểu hiện cho thật tốt, tranh thủ lúc ly hôn ông chủ lớn cũng vung tay lên, nói không chừng là có thể lấy thêm một căn hộ đâu!
Hôm nay, biệt thự Úc gia nghênh đón một ngày vui vẻ trước nay chưa từng có.
Thảm đỏ, bảng chữ mẫu hỉ, bong bóng……
Căn biệt thự vốn dĩ quạnh quẽ nháy mắt đại biến dạng, tươi cười trên mặt mỗi người đều chưa từng đi xuống, giống Úc Quân Sách còn trực tiếp ở một bên hát cái gì mà 《 Hôm nay là một ngày lành 》.
Có điều nói cũng lạ, việc lớn như lãnh chứng đây, cha Úc Nam Diễn thế mà từ đầu tới cuối đều chưa từng xuất hiện lần nào, Khương Tri Ngôn thậm chí còn rất hoài nghi cái vị kia có biết con trai mình kết hôn hay không nữa.
“Cơm chiều đi bổn gia ăn, em đi theo bọn họ chuẩn bị một chút.”
“Thiếu phu nhân, xin đi với chúng tôi.”
Ba vị nữ sĩ trang dung tinh xảo đi ra từ một bên, vừa mới sáng chính là các cô ấy trang điểm ăn mặc giúp Khương Tri Ngôn.
Thủ pháp nhất lưu, vừa thấy chính là máy bay chiến đấu trong đám chuyên nghiệp, không giống người thường.
Mà chờ chút tới chủ trạch Úc gia, là lần đầu lên sân khấu khi mình chính thức lên làm cháu dâu, chắc chắn phải đối đãi thận trọng.
Khương Tri Ngôn đi theo các mỹ nữ rồi, Úc Nam Diễn thì lại lưu Triệu Đào lại xử lý chuyện bên này, chính anh thì lên lầu không biết là làm cái gì rồi.
“Triệu Đào, anh nói có phải là anh của tôi trốn trong phòng mình mừng trộm không?”
Triệu Đào co giật khóe miệng, không biết sao vị tiểu thiếu gia này lại sẽ có ý tưởng khủng bố như vậy.
Dù cho có thật sự kết hôn, boss phỏng chừng cũng sẽ không có phản ứng gì, huống chi đây còn là cuộc kết hôn giả.
Anh ấy cược một tệ, chắc chắn boss đi làm việc rồi!
Mà Úc Nam Diễn về lại phòng mình cũng không giống như Triệu Đào đoán, anh ngồi trên sofa, nhìn giấy hôn thú trong tay tựa hồ đang trầm tư gì đó.
Thật lâu sau, Úc Nam Diễn móc di động ra click mở một đoạn video.
“Ha ha ha, Daniel!”
“Gâu gâu!”
Video này nghiễm nhiên là cái đoạn Khương Tri Ngôn chơi tuyết được quản gia Lâm quay lại kia.
Thật ra thì vì vấn đề góc độ, hơn nữa Khương Tri Ngôn còn bọc kín mít, mặt người cơ bản là không thấy rõ, chỉ có vài hình ảnh lóe qua ngẫu nhiên có thể nhìn ra người đang nghịch tuyết kia cười thành mắt trăng non.
Dù là giọng nói hay là biểu tình đều trông thấy vui sướng rõ ràng, không mang theo bất kỳ mục đích hay ý tưởng nào.
Úc Nam Diễn nhìn đoạn video này ba bốn lần xong liền tùy tay ném di động lên sofa, cả người hơi có chút mất hình tượng mà nằm ngửa nhìn đèn treo trên đỉnh đầu.
Ánh sáng có hơi chói mắt, Úc Nam Diễn lại như không có cảm giác mà trợn tròn mắt, thẳng đến khi thân thể bị ép sinh ra chút nước mắt sinh lý anh mới như là cảm thấy khó chịu.
“Khương, Tri, Ngôn.”
Trong miệng lặp lại ba chữ này một lần, Úc Nam Diễn rốt cuộc nhắm mắt lại, không biết là nghĩ gì.
Lúc Khương Tri Ngôn còn rất nhỏ đã từng xem một bộ phim truyền hình, nội dung cụ thể nói về cái gì cô đã quên mất, chỉ nhớ rõ nữ chính ngày thường là vịt con xấu xí kia thay đổi hình tượng dưới sự trợ giúp của nam chính, đột nhiên liền kinh diễm toàn trường.
Cảnh tượng đột nhiên biến hóa hình tượng lúc ấy ghi tạc thật sâu trong đầu tiểu Tri Ngôn, không phải vì diễn viên đóng nữ chính đẹp cỡ nào, mà là mẹ cô lúc còn chưa hoàn toàn điên cuồng đó cũng sẽ dùng ngữ khí bình thường nói với cô: “Loại người này có thay quần áo cũng không làm nổi công chúa, Liễu Liễu của chúng ta lại không giống vậy, con trời sinh chú định chính là tiểu công chúa.”
—— Mình là công chúa!
Khương Tri Ngôn nhớ kỹ những lời này, khi đó cô vẫn luôn lấy tiêu chuẩn công chúa yêu cầu chính mình, thẳng đến khi…… 12 tuổi.
Sau đó, làm một xã súc có thể tùy ý thấy được trên chức trường, bị ông chủ mắng, làm công việc không thích, Khương Tri Ngôn cũng không biết mình làm sao mà nhịn xuống được.
Khi đó vốn dĩ cho rằng nếu không phải mình không nhịn xuống được đi xào con mực ông chủ, thì chính là công ty đóng cửa đổi việc mới, không nghĩ tới ông trời sẽ còn cho cô một lựa chọn như vậy.
Nhìn chính mình với lớp trang điểm tinh xảo, biểu tình Khương Tri Ngôn có trong nháy mắt hoảng hốt, nhưng cô lập tức lấy lại tinh thần khen stylist đang làm phần điều chỉnh cuối cùng: “Cô cũng thật lợi hại, tôi thiếu chút nữa đều không nhận ra chính mình.”
Stylist chính cười, “Tôi chỉ là dệt hoa trên gấm, bản thân phu nhân đã xinh đẹp sẵn, mấu chốt là khí chất cũng tốt, váy này thật quá xứng với cô.”
Stylist cũng không phải vì khen Khương Tri Ngôn mới nói như vậy, thật ra thì ban đầu lúc bên Úc gia gửi tin tới bảo là cái váy này ấy, bên các cô còn có chút lo lắng.
Ảnh Khương Tri Ngôn thì các cô đã xem trước rồi, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng phân làm rất nhiều loại.
Cảm giác Khương Tri Ngôn cho người ta khi chợt nhìn chính là như tắm mình trong gió xuân, đẹp đến không có tính công kích, tựa như em gái nhà bên vậy đó.
Mà cái váy này, cũng xinh đẹp, nhưng mà không có chút khí tràng thì căn bản là không căng nổi nó, đại khái sẽ giống như đứa bé mặc trộm quần áo của người lớn ấy.
Bên stylist căn cứ theo đạo đức nghề nghiệp mà cũng uyển chuyển nhắc tới điểm này, quần áo đặt làm cao cấp đẹp đẽ nhiều lắm, cũng có không ít cái thích hợp với loại hình như Khương Tri Ngôn, không cần thiết chọn cái này.
Nhưng vị trợ lý Triệu kia rất chém đinh chặt sắt mà tỏ vẻ, đây là quần áo mà tự Úc tổng chọn và định ra, không cần lo.
—— Sao mà không lo được chứ hả? Đến lúc đó nếu hiệu quả không tốt thì chắc chắn sẽ không trách Úc tổng, cái nồi đó phải úp lên đầu bọn họ.
Làm cái nghề của bọn họ, ảnh hưởng mà một lần sai lầm mang đến quả thực không thể dùng tiền tài mà tính.
Còn tốt, còn tốt!
Không hổ là vợ chồng, ánh mắt Úc tổng nhìn bà xã vẫn là rất chuẩn.
Khương Tri Ngôn xem thời gian, đã 3 giờ chiều rồi, làm tạo hình một phen đã tốn mất hơn 2 tiếng, quả nhiên đẹp là phải trả giá đắt.
Cô lấy di động ra, click vào một group nhỏ 4 người.
[Khương Bính Ngư: Mấy giờ xuất phát, tôi xong rồi.]
[Quân Lâm Thiên Hạ: Oa nga, em tới rồi, em muốn là người đầu tiên nhìn thấy chị Tri Ngôn!]
[Khương Bính Ngư: Cậu chậm rồi, người thứ 2, thứ ba đều không tới lượt cậu.]
[Quân Lâm Thiên Hạ: Miêu miêu rơi lệ.JPG]
[A Triệu Đào: 4 giờ xuất phát, Khương tiểu thư nghỉ ngơi trước một lát đi.]
[Quân Lâm Thiên Hạ: Ha ha ha, Triệu ca, sao anh còn gọi là Khương tiểu thư chứ!]
Đây là một cái group tên là “Tương thân tương ái người một nhà”, không biết còn tưởng là group gia đình gì đó, thật ra thì trong group chỉ có Khương Tri Ngôn, hai anh em Úc gia với Triệu Đào, group này là Úc Quân Sách tạo ngày hôm qua, nói là như này thì giao lưu thuận tiện hơn.
Nhưng ngẫm lại là biết, nhìn như là nhóm chat 4 người, thật ra thì nói chuyện cũng chỉ có 3 người.
Từ lần Khương Tri Ngôn add thêm bong bóng xanh của Úc Nam Diễn trước đó, này đây đều đã qua hơn 1 tháng, giao diện tán gẫu của hai người vẫn là trống rỗng, chỉ có câu “Mau bắt đầu tán gẫu đi” mặc định của bên phần mềm ở trên cùng thôi.
Thịch thịch thịch ——
Úc Quân Sách nói đến là đến, hơn nữa anh ta vừa tới, phòng hóa trang lâm thời vốn dĩ an tĩnh chỉ có tiếng giao lưu nhỏ giọng lập tức náo nhiệt lên, đầu tiên là 360 độ không góc chết mà khen Khương Tri Ngôn một hồi, sau đó lại hàn huyên với mấy tiểu tỷ tỷ stylist, ôi ghẹo cho cả đám tiểu tỷ tỷ kia thoải mái cười to, có thể nói là xã giao ngưu bức chứng* bản tiến giai, ai thấy mà không nói một chữ trâu.
*Penallral (Xu): thiệt sự là không nhớ lắm mình chú thích cái này chưa, nên thôi cứ chú thích nữa đi. Đây là một cụm từ trên ngôn ngữ mạng bên trung, nó chỉ những người cực giỏi xã giao (trước đó có cái cụm từ ‘xã ngưu’ là để chỉ cho cái tính chất này, không rõ bây giờ đã thay đổi từ khác chưa). [các bạn nhớ tìm đến trang wattpad với wordpress của mình nha, đừng vô mấy trang ăn cắp khác, buồn lắm, nhưng mà nếu ai muốn bình luận gì không được hay ho và có tính chất gây war, vậy thì cứ ở bên đó mà cãi đi, vì tim mình hơi bị pha lê. Chỉ cần đánh tên truyện với tên penallral xu của mình với các hậu tố wattpad hay wordpress là ra à.]
Còn hên rất mau là tới 4 giờ, bằng không còn tám tiếp nữa thì Khương Tri Ngôn sợ là bọn họ đều phải tư định chung thân mất.
Tay Triệu Đào bất tiện, hơn nữa lại là gia yến của Úc gia, nên xuất phát chỉ có 3 người.
[Chị Tri Ngôn, có khẩn trương không? Sợ hãi không? Có muốn em kể chuyện cười cho chị nghe không?]
Lúc mới vừa lên xe Úc Quân Sách còn thoáng trầm ổn, nhìn thấy Úc Nam Diễn nhắm mắt dưỡng thần thì cũng không nói lời nào mà chơi di động, nhưng một lát sau anh ta liền không nín được, không thể lên tiếng vậy thì đánh chữ đi.
Khương Tri Ngôn rất bất hạnh trở thành mục tiêu tán gẫu của anh ta, từng đoạn chữ xem mà cô nháy mắt liền hoa mắt.
Thân thể này của cô giống với chính cô, đều là thể chất dễ say xe, chẳng sợ sau khi lớn lên hơi đỡ hơn, chỉ cần không phải cái kiểu cứ hay dừng xe hoài thì ngồi một hai tiếng không có vấn đề lớn, nhưng tuyệt đối không thể nhìn thứ nào có chữ, vừa thấy là choáng.
Đang muốn chịu đựng không khỏe nhắn tin bảo Úc Quân Sách rằng cô say xe, không nghĩ tới Úc Nam Diễn vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở miệng, “Cậu lại nhắn tin nữa thì về đi.”
Là tiếng Úc Quân Sách đánh chữ quá lớn ầm ĩ đến Úc Nam Diễn?
Khương Tri Ngôn không biết, có điều anh vừa lên tiếng ít nhất là làm Khương Tri Ngôn không cần đánh chữ, cô cất điện thoại vào túi, học bộ dáng Úc Nam Diễn khẽ nhắm mắt, đương nhiên, cũng không có ngủ mất đâu.
Một thân tạo hình này của mình phiền toái lắm à, phải che chở cho tốt.
Đây là lần thứ 3 Khương Tri Ngôn tới bổn trạch Úc gia, nhìn xe chậm rãi lái vào, Khương Tri Ngôn hơi hơi giật giật khóe môi, thế tất để tí nữa độ cong của nó sẽ không có vẻ quá cứng nhắc.
“Tới rồi tới rồi ~”
Cả nhà Úc nhị gia thêm cả cả nhà bên bà nội ba và cô út Úc, Úc gia rốt cuộc lại tề tụ lần nữa.
Có thể nói là trừ bỏ Úc Quân Sách có quan hệ thoáng xa tí, đứng nơi này đều là thân nhân huyết mạch gần với Úc Nam Diễn nhất, chỉ có cha anh, lão đại Úc gia, Úc Minh Chí, là trước sau đều không xuất hiện.
“Hôm nay Tri Ngôn cũng thật xinh quá!”
“Đúng vậy, tuổi trẻ chính là tốt, nhìn làn da này này, non mịn đến có thể nhéo ra nước nè ~”
Bà nội ba và cô út Úc là hai người nhiệt tình nhất, kẻ xướng người họa, nháy mắt đã xào nóng bầu không khí.
Trên khuôn mặt hàng năm đều nghiêm túc của Úc lão gia tử cũng có vẻ ôn hòa hơn nhiều, hơn nữa hẳn là vì hôm nay là ngày lành nên ông cụ còn cố ý thay một bộ đường trang đỏ sậm, mặc trông còn vui mừng hơn đón tết.
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay Nam Diễn trông cũng không có lạnh lùng đến vậy, cưới vợ vui đúng không?” Con cả của Úc nhị gia, cũng chính là anh cả họ của Úc Nam Diễn sớm đã kết hôn, làm đứa cháu nội đầu tiên của Úc lão gia tử, vị này cũng dám trêu chọc Úc Nam Diễn vài câu.
Chỉ là theo những gì Khương Tri Ngôn biết, làm con trai vợ trước, vị này cũng không được Úc nhị gia thích, sớm đã dọn ra ngoài tự mình mở công ty nhỏ, có Úc gia làm hậu thuẫn nên ngược lại cũng là ăn uống không lo.
Nói đến Úc nhị gia, ông ta hẳn là người duy nhất trong toàn trường trắng trợn táo bạo mà lộ ra vẻ mặt không vui, xem chừng bị nhốt hơn mười ngày cũng chả làm vị này tỉnh ngộ ra được cái gì, thậm chí ánh mắt ông ta nhìn Khương Tri Ngôn còn chói lọi mang theo vẻ khinh thường và xem nhẹ.
Không biết có phải là cảm thấy thân phận Khương Tri Ngôn “Không xứng với” Úc gia không nữa.
Nhưng còn hên những người khác vẫn là có mang theo não, Khương Tri Ngôn dâng cho Úc lão gia tử và bà nội ba mỗi người một ly trà, lấy được 2 bao lì xì to, tươi cười trên mặt cũng chân thật vài phần.
Lúc ăn tết Khương Tri Ngôn cũng nhận được lì xì, lúc ấy cô hỏi Úc Nam Diễn, được đến lì xì tất nhiên không cần cho anh, tự mình xài là được, cho nên bây giờ lại có thêm tài lộc thêm vào có thể không cao hứng sao.
Về phần các trưởng bối khác, cũng chính là Úc nhị gia và cô út Úc, Úc Nam Diễn đã nói rõ không cần kính trà, thật ra thì Khương Tri Ngôn còn rất chờ mong thấy được bộ dáng Úc nhị gia vẻ mặt không vui nhưng không thể không cho cô tiền.
Không thích cô chả sao cả, cô thích tiền là được!
Làm gia yến, thật ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là ăn uống tán gẫu, đương nhiên còn có vấn đề mà các cặp vợ chồng mới cưới đều không trốn thoát được: Con cái.
Một chi của Úc Nam Diễn chỉ có mình anh, anh lại là người thừa kế của Úc gia mà Úc lão gia tử khâm định, con của anh có liên quan đến truyền thừa của Úc gia, hơn nữa qua tết là Úc Nam Diễn đã 29 rồi, tuy không tính quá muộn, nhưng nếu đã kết hôn thì tất nhiên phải đưa lên nhật trình.
“Nhân lúc Tri Ngôn còn trẻ, sinh con khôi phục cũng mau, Tri Ngôn con cũng không cần lo lắng chuyện gì hết, bà bảo đảm trước lúc con sinh con trông như thế nào, sinh xong vẫn là trông như thế đó!”
Bà nội ba cười, vẻ mặt hiền từ, lời này của bà ngược lại cũng chưa nói sai.
Lấy tài lực nhà họ Úc, Khương Tri Ngôn xác thật không cần nhọc lòng cái gì, dù sao cũng có nhân sĩ chuyên nghiệp giải quyết hết.
Đáng tiếc……
“Hai ba năm này là thời kỳ mấu chốt của Nam Hằng, con không tính có con.”
Úc Nam Diễn trực tiếp trả lời thay Khương Tri Ngôn, anh vừa lên tiếng, bà nội ba rõ ràng không dám nói thêm gì, chỉ là qua loa nói một câu người trẻ tuổi tự có chủ ý của mình là được.
Ở cái nhà này, địa vị của Úc Nam Diễn chỉ thua Úc lão gia tử, mà anh lại là cái kiểu người sẽ không dễ thay đổi quyết định, cho nên sau khi lời này vừa ra, những người khác lập tức đổi đề tài.
Chỉ có Úc nhị gia phảng phất đã tìm được điểm đả kích gì đó, vẻ mặt hưng phấn lắm.
“Vẫn là chuẩn bị sớm một chút cho hay, đừng để tới sau này muốn sinh lại sinh không được!”
Làm một người đàn ông có 3 trai 1 gái, ở phương diện này Úc nhị gia có mười phần tự tin.
Nhưng ông ta cũng thật sự như mất não, ở trước công chúng mà nói với một vãn bối như vầy, không thấy được sắc mặt Úc lão gia tử đã vèo cái đen thùi rồi sao?
Nếu hôm nay không phải là ngày lành của Úc Nam Diễn, phỏng chừng quải trượng trong tay ông ấy đã nện tới, nện cho người nào đó kêu ngao ngao như lần trước ấy.
Phản ứng của Úc Nam Diễn rất đơn giản, anh trực tiếp lơ đi những lời đó, ngay cả tầm mắt cũng chẳng dịch đến chỗ Úc nhị gia dù chỉ một phân.
Tốt lắm, thuyết minh rõ câu “Làm lơ là khinh bỉ lớn nhất”.
Úc nhị gia tất nhiên là bị tức chết được, cố tình vào lúc này Khương Tri Ngôn hoàn toàn cùng một chiến tuyến với Úc Nam Diễn, trực tiếp chuyện trò những đề tài khác với lão gia tử, lại lần nữa làm lơ ông ta.
Ngay cả một tiểu nha đầu không quyền không thế cũng dám đối xử ông ta như vậy?
Chắc chắn là Úc Nam Diễn cho cô ta lá gan!
Một con quái vật cũng dám…… Nếu không phải lão gia tử.
Từ từ, lão gia tử!
Úc nhị gia đột nhiên giật nảy, cũng không dám nhìn về phía lão gia tử nữa, cơn tức vốn đang nghẹn ứ lại sinh sôi mà bị ông ta nghẹn trở về, nghẹn đến cả mặt đỏ bừng, làm người hoài nghi liệu có phải giây tiếp theo ông ta sẽ té xỉu không.
Bữa cơm này ăn thật không có mùi vị, dù sao thì Khương Tri Ngôn ở bổn gia chính là ăn không quá thỏa mãn, chỉ xem như mình là một công nhân, đi ra ngoài “Công tác” thì liền tùy tiện ăn chút là được.
Trước lúc rời đi, lão gia tử lại lần nữa gọi hai người vào thư phòng, dặn dò kỹ càng vài câu sau đó mới thả 2 người rời đi.
Từ nay trở đi, Khương Tri Ngôn chính thức trở thành nhân sĩ đã kết hôn, mở ra cuộc sống của “Quý phụ nhân”!
Triệu Đào gửi tới bảng biểu an bài hành trình tuần trăng mặt 3 ngày sau, vì Úc Nam Diễn là chả sao cả, cho nên hành trình và địa điểm đều là Khương Tri Ngôn và Triệu Đào chọn.
Thủ đô vào tháng 3 vẫn rất lạnh, Khương Tri Ngôn muốn đi chỗ nào ấm áp chút, hơn nữa tốt nhất vẫn là ven biển.
Triệu Đào vạn năng lập tức cho biết Úc gia có một hòn đảo tư nhân nhỏ ở vị trí gần xích đạo, năm Úc Nam Diễn được 18 tuổi đó được Úc lão gia tử lấy làm quà thành niên tặng anh.
Rất phù hợp yêu cầu của Khương Tri Ngôn, mấu chốt là cũng rất thích hợp Úc Nam Diễn, ít người và an tĩnh.
Chỉ là từ sau khi Úc Nam Diễn lấy được đảo nhỏ vẫn luôn chưa từng qua, chỉ phái người xử lý, ngẫu nhiên những người khác trong Úc gia sẽ qua đó chơi mấy ngày, tình huống cụ thể còn cần Triệu Đào đi xác minh một chút.
Đảo, nhỏ, tư, nhân?
Mới nghe được lần đầu, Khương Tri Ngôn kiệt lực khống chế chính mình, miễn cho lộ ra sắc mặt ghen ghét đáng ghê tởm, thời buổi này kẻ có tiền thật biết chơi!
Xác minh trở về, rất mau, Triệu Đào mang về N tấm ảnh phong cảnh đẹp của đảo nhỏ, bao gồm 3 phần cần có cho bãi biển: Bờ cát, biệt thự và cây dừa.
Làm Khương Tri Ngôn vỗ bàn quyết định ngay tại chỗ —— chính là nó!
Hôm xuất phát, Khương Tri Ngôn lại lần nữa trầm mặc mà đứng trước mặt máy bay tư nhân của Úc Nam Diễn, cáo biệt với quản gia Lâm và đám Úc Quân Sách.
Lần này ra ngoài là muốn đi hưởng tuần trăng mật, cho nên dù Úc Quân Sách rất muốn đi cùng cũng phải khắc chế, còn lặng lẽ đề cử không ít trang bị cho Khương Tri Ngôn, bảo cô nhất định chơi vui vẻ.
Về phần Triệu Đào, thứ nhất là tay anh ấy còn chưa khỏi hẳn, thứ hai là bên công ty cũng cần một người tọa trấn.
Nói cách khác, lần này qua đó chỉ có Úc Nam Diễn và Khương Tri Ngôn.
Đương nhiên, còn có thêm 5 vị bảo vệ và 2 người hầu, vì đều không thân và cái nữa là người ta đều vâng chịu nguyên tắc “trầm mặc là vàng”, nên làm Khương Tri Ngôn theo bản năng xem nhẹ họ.
Cô thì thật là có nghĩ tới dẫn Daniel theo cùng, nhưng suy xét đến đường xá xa xôi sợ Daniel không thích ứng, nên cuối cùng từ bỏ.
Tốn mất 3 tiếng, đoàn người rốt cuộc xuống máy bay, sau đó lại ngồi thuyền lên đảo, quản gia trên đảo sớm đã dẫn người đón tiếp bọn họ.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, buổi chiều tốt lành!”
“Mời hai vị đi theo tôi, bên chúng tôi đã……”
Nghe quản gia ân cần giới thiệu, cũng không cần tự mình cầm hành lý, Khương Tri Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua biển rộng mênh mông vô bờ.
Chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn, đầu đội mũ che nắng, cô lại hít sâu một hơi.
Ôi gió biển có hơi mằn mặn kia lúc này đều phá lệ dễ ngửi.
Nghỉ phép ở hải đảo!
Tôi tới đây!
Vì là vợ chồng, cho nên khi thấy quản gia sắp xếp bọn họ chung một phòng Khương Tri Ngôn cũng không kinh ngạc.
Cô tất nhiên là không có muốn ngủ cùng một cái giường với Úc Nam Diễn, cho dù giường trong phòng ngủ chính rất lớn.
Nơi này chính là đảo nhỏ tư nhân của Úc gia!
Nói cách khác, không lấy lợi nhuận làm mục đích, tới đây lại là chủ nhân chân chính của nó, Úc Nam Diễn, nhà của bọn họ so với nói nó là nhà, không bằng nói nó là quán thể nghiệm xa hoa bên bờ biển.
Đầu tiên, phòng ngủ chính rất xa hoa, giường vừa lớn mà trông cũng mềm, cửa sổ sát đất vừa mở ra chính là đối mặt với biển rộng.
Ngắm bình minh hay là hoàng hôn gì đó đều tuyệt đối là vị trí ngắm tốt nhất, đương nhiên, đây là phải cho ông chủ.
Nhưng nó còn có phòng ngủ phụ, cũng là suy xét đến tình huống người một nhà, phòng này tuy nhỏ hơn phòng ngủ chính chút, có điều ở trong mắt Khương Tri Ngôn nó đã dư dả, giường lớn 1m8, nằm 3 đứa như cô cũng không thành vấn đề, hướng cũng rất OK, nó là phòng liền ban công với phòng Úc Nam Diễn.
Trên đó thả ghế nằm, có thể tùy thời hóng gió ngắm biển.
Chẳng qua mấy cái đó đều chỉ là dệt hoa trên gấm, ở trong mắt Khương Tri Ngôn, lần du lịch này quan trọng nhất không phải cảnh mà cũng chả phải ăn chơi, mà là……
Đây là một lần du lịch chân chính, có thể toàn thân toàn tâm chui đầu vào chơi đùa!
Thử hỏi có đứa xã súc nào không có tình huống thật vất vả moi ra được kỳ nghỉ mấy ngày, chỉ mong được du lịch thả lỏng tâm tình, kết quả ông chủ y như không có mi là công ty phải đóng cửa vậy đó, thường thường cho một đoạn voice 60 giây, thường thường bắt mi làm thứ gì đó.
Mi nói mi không mang máy tính cũng không được, còn bắt mi hỏi mượn khách sạn nữa!
Thế nào hả, tao thật vất vả ra chơi một chuyến còn phải tự trả tiền đi làm à?!
Hơn nữa, đây là đảo nhỏ tư nhân của Úc Nam Diễn, cũng đại biểu cho mi làm cái gì cũng Không! Cần! Tiêu! Tiền!
Làm một đứa công nhân bình thường, mỗi một phân tiền đều là mồ hôi nước mắt, ngẫm lại xem, một đĩa thức ăn bình thường ở điểm du lịch có khả năng cần mi tăng ca một buổi tối, có phải rất rối rắm hay không?
Mà dù có gọi món cũng đang tính toán liệu có vượt quá dự toán hay không, không thể muốn ăn gì thì ăn đó, còn phải nắm chặt thời gian dạo các điểm ngắm cảnh, rốt cuộc tới cũng tới rồi, thế nào cũng phải check-in đi?
Cứ như vậy một hồi, ôi nó thiệt còn mệt hơn cả đi làm.
Nhưng mà hôm nay!
Ở chỗ này!
Tất cả đều không cần Khương Tri Ngôn lo lắng.
Cô có thể tận tình mà hưởng thụ bờ cát, lướt sóng, có thể ăn một con tôm hùm ném một con cũng không đau lòng!
Ế, cái này hổng được, lãng phí không phải phong cách của cô.
Nhưng mà hổng sao hết, cô hoàn toàn có thể ăn 2 con!
Lời editor: Má ơi, chương này tác giả quá chăm, 10.736 chữ!!! Chuyển ngữ với đánh chữ muốn hộc máu! Phải lết hơn 2 ngày (vì dù sao mình cũng còn có những việc khác phải làm, đang tuần thi, đây chỉ là làm vì thấy vui). Mong mọi người đọc vui vẻ và thông cảm vì thời gian chờ đợi hơi lâu nha (o^-^o)!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT