Mộng Uyển Linh không cam tâm liền dùng hết sức bò về phía Bách Tư Nại đang đứng. Cô ta cố hết sức nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu ôm lấy chân của Bách Tư Nại thều thào tố cáo Tống Nhiễm.

" Tư Nại ca ca mau gọi cảnh sát bắt cái tên điên này lại đi. Hắn ta đánh em đau lắm, Tư Nại ca ca cứu muội!"

Tống Nhiễm chỉ lặng lặng đứng quan sát mọi hành động của Bách Tư Nại. Nếu như hắn có thể bị dăm ba cái con trà xanh này đùa bỡn thì nam nhân này Tống Nhiễm cậu không cần.

Bách Tư Nại khom lưng cúi xuống gỡ bàn tay Mục Uyển Linh đang ôm lấy chân mình ra. Tống Nhiễm không mặn không nhạt nhìn về khuôn mặt lấm lem do lớp trang điểm bị nước mắt phá hủy nụ cười trên mặt càng thêm sâu, có chút mong chờ hành động tiếp theo của Bách Tư Nại.

Quả nhiên hành động tiếp theo của Bách Tư Nại không hề làm cho Tống Nhiễm thất vọng. Bách Tư Nại hất mạnh tay Mục Uyển Linh ra, rồi từ trong bao áo lấy ra một cái khăn lau lên chân của mình. Chỗ hắn lau chính là chỗ lúc nãy bị Mục Uyển Linh nắm lấy, lau xong hắn mặt lạnh như tiền ném cái khăn kia xuống đất. Biểu hiện hệt như cái khăn kia hệt như một tà vật dơ bẩn và ô uế vậy.

Khuông mặt của Mục Uyển Linh cô ta lúc này hệt như đèn giao thông liên tục thay đổi. Từ vẻ đắc ý lúc nãy bây giờ đã được thay thế bằng khuôn mặt tái mét như tàu lá chuối.

Tống Nhiễm trong mắt cũng hiện lên một tia thương hại đối với Mục Uyển Linh. Nhưng suy cho cùng người không vì mình trời tru đất diệt do cô ta tự tìm khổ nên chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi.

Bách Tư Nại tiến tới ôm cậu vào lòng không chút thương hoa tiếc ngọc hạ lệnh cho vệ sĩ kéo Mục Uyển Linh ra ngoài. Thấy Tống Nhiễm cứ mải nhìn theo bóng lưng của đám vệ sĩ và Mục Uyển Linh mà không để ý đến mình, Bách Tư Nại có chút khó chịu lên tiếng:

" Tống Nhiễm đừng nói với tôi là cậu thích cái loại ngực to không não kia đó? Cậu là vị hôn thê của tôi, hơn nữa cái loại hoa si đó phiền phức lắm cậu đừng dây dưa vào!"

Tống Nhiễm nghe xong thì xoay người ném về phía về phía Bách Tư Nại một ánh mắt khinh bỉnh. Cậu khoang tay trước ngực nhàn nhạt lên tiếng. Tìm‎ đọc‎ 𝙩hêm‎ 𝙩ại‎ #‎ T‎ 𝖱‎ u‎ 𝙈‎ T‎ 𝖱‎ U‎ Y‎ 𝐞‎ N.Vn‎ ‎ #

"Cũng không xem lại xem đóa hoa si không não kia vì ai mà đến. Người nên thủ thân như ngọc là anh không phải là tôi! Mau dẫn đường đi tôi muốn ngủ một lát, vừa rồi có chút quá sức."

Bách Tư Nại nghe cậu nói vậy cũng không nói hai lời lập tức bế bổng cậu lên ôm về phòng. Vừa ngả lưng xuống giường thì đã chìm vào giấc ngủ.

Bách Tư Nại ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn khuôn mặt của Tống Nhiễm một lúc lâu thì đi tới thư phòng bắt đầu xử lý công việc.

Bách Tư Nại là chủ tịch của tập đoàn xuyên quốc gia Hồng Viễn. Mỗi ngày hai tư tiếng có thức trắng đêm thì công việc cũng xử lý không xuể. Mà hôm nay vì hắn bị trúng tiếng sét ái tình của Tống Nhiễm ngay từ ánh mắt đầu tiên mà đã không ngại bỏ ra một buổi sáng ở chung với cậu. Đồng nghĩa với việc có nhiều công việc và hồ sơ cần Bách Tư Nại xử lý.

Vừa ngồi vào bàn làm việc thì Bách Tư Nại đã bận rộn xử lý công việc. Lúc ngẩng đầu lên thì bầu trời phía bên ngoài cửa sổ đã chuyển thành một màu đen thăm thẳm rồi. Hắn ngẩn người suy nghĩ về Tống Nhiễm một lúc rồi rời thư phòng bước nhanh vào trong phòng thấy cậu vẫn còn ngủ say hắn chỉ có thể cười sủng nịnh rồi dịu dàng hôn nhẹ lên má của cậu.

Nhưng Bách Tư Nại chờ mãi cũng không thấy Tống Nhiễm có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn liền vội vàng gọi quản gia kêu bác sĩ tư nhân tới khám cho cậu.

Nhưng bác sĩ khám xong cũng có chút chấn kinh về tình trạng của cậu. Chỉ có thể cười trấn an rồi có chút ấp úng khi nói về tình trạng của Tống Nhiễm.

"Cậu ấy chỉ là ngủ.... Chính là mệt mỏi quá độ dẫn tới lao lực nên giấc ngủ có chút sâu thôi. Tốt nhất là đừng cố gắng đánh thức sẽ gây ra một số chuyện không thể nào dự đoán được, nên hãy để cậu ấy tự tỉnh thì hơn!"

Bác sĩ thấy cái khuôn mặt âm trầm cộng thêm cái khuôn mặt lạnh như tiền của Bá Tư Nại không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh. Thế là ông bác sĩ dùng tốc độ ánh sáng cuốn gói đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi ngay lập tức. Vì nếu ở lại thêm một giây phút nào nữa thì bác sĩ sợ sẽ bị cái khí chất hung tuấn ác sát của Bách Tư Nại giết chết mất.

Bách Tư Nại nghe chuẩn đoán từ bác sĩ xong cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm. Anh phất tay ra hiệu cho quản gia ra ngoài, còn không quên dăn giò quản gia chuẩn bị một số thứ:

"Ông bảo đồ bếp chuẩn bị nguyên liệu cho một số món ăn thanh đạm nhưng đầy đủ dinh dưỡng tùy thời cơ đợi lệnh chế biến. Còn nữa quản gia ông sai người đem máy tính tất cả tài liệu cần xử lý và mang luôn cả máy tính chuyển tới phòng này đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play