Sáu bóng người dần hiện ra rõ trước mặt của Thuần Chí Thanh và Thuần Cảnh Liên.
Ngoại trừ một thiếu niên lười biến cười cười dựa đầu vào vai một nam nhân anh tuấn đến tuyệt mỹ, thì sắc mặt bốn nam nhân khác cũng đều có một biểu cảm rất âm trầm đến có chút cảm giác đáng sợ.
" Các ngươi là ai...?".
Thuần Chí Thanh không nhìn thiếu niên lười biến đó, mà nhìn những người khác, theo ông thấy thì năm người này mới thật sự đem đến cho ông cảm giác nguy hiểm.
" Phụ thân, là tứ đệ ". Thuần Cảnh Liên lo lắng núp sau lưng Thuần Chí Thanh nhỏ giọng nói.
" Cái gì, là người nào? ".
Ông đảo mắt nhìn mặt từng người, nhưng trước sau mắt vẫn chưa từng liếc thiếu niên lười biến một chút kia
" Là người trong ngực của nam nhân đứng giữa đó phụ thân ".
Thuần Cảnh Liên nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cô rõ ràng cảm nhận được sát khí trần trụi của nam nhân bên cạnh Thuần Cảnh Nghi từ lúc bước vào cửa luôn nhìn cô.
" Đúng là loạn cả rồi, Thuần Cảnh Nghi, ngươi đúng là đứa con bất hiếu mà, còn ra thể thống gì nữa, ban ngày ban mặt ôm ấp một nam nhân lạ như vậy sao? "
Thuần Chí Thanh cuối cùng cũng nhìn tới Tống Nhiễm trong ngực của Tề Vũ Hiên, sắc mặt khó coi.
" Lâu quá không gặp quốc công đại nhân ".
Tống Nhiễm bĩu môi, rời khỏi bờ vai ấm áp của Tề Vũ Hiên rồi đứng nghiêm túc lại, trên người cũng tự nhiên thả ra một loại khí chất cao quý ôn hoà.
Thuần Chí Thanh cũng nhìn ra sự thay đổi này của cậu có một chút thất thần nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
" Ngươi trở về thì thôi đi, còn mang người về phá nhà nữa hay sao?".
Lúc này bên ngoài thủ vệ đã bao vây chặt chẽ không có một lối thoát, giơ vũ khí chuẩn bị lúc nào cũng có thể hành động.
Tề Vũ Hiên nhìn lướt qua đám thủ vệ với lực sát thương mèo ba chân của bọn họ thì làm được gì với thủ hạ được huấn luyện kỹ lưỡng bên cạnh của anh chứ.
" À thật có lỗi quốc công đại nhân, ta tưởng ngươi đang ở kinh thành Bích Lương chứ, sao lại có mặt ở nơi này vậy?".
Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của Thuần Chí Thanh mà rất ám chỉ nói một vòng, nhưng cậu biết lão hồ ly như ông sẽ nghe hiểu.
Đúng vậy, Thuần Chí Thanh nghe hiểu tức giận đến mặt cũng đỏ lên.
" Ngươi... ngươi đúng là nghịch tử, ngươi không biết mình nên gọi ta là phụ thân hay sao?.
Tống Nhiễm lắc đầu không đáp lời, ánh mắt nhìn về hướng Thuần Cảnh Liên khó hiểu nghiên đầu suy nghĩ, ( cậu có đắc tội với cô gái này sao nhỉ).
" Thuần gia được hoàng thượng ban ân điển đến Mộc Khả thành, cho phụ thân làm thành chủ cai quản nơi này ".
Tuy Thuần Cảnh Liên có chút sợ Tề Vũ Hiên, nhưng vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tống Nhiễm giải thích, tưởng cậu muốn biết vì sao Thuần gia lại ở nơi này, giống như đang ban cho cậu một cái nhân tình vậy.
" Ồ thì ra là bị gián chức mới đến đây làm thành chủ nhỏ nhoi, ban ân điển cái gì chứ, đúng là lừa người mà ".
Dịch Uy nghe vậy nhịn không được mà chăm chọc.
Rồi cả bọn cười rộ lên, thật sự không kiên nể gì ai, làm cho Thuần Chí Thanh và người họ Thuần ở xung quanh đều tức giận.
" Ngươi cười cái gì, thứ nam thê không giữ phụ đạo như ngươi lấy tư cách gì mà trở lại Thuần gia".
Một nam nhân đẩy đám người đi ra, đó là đại công tử Thuần Chí Dũng, là một tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường, và cũng là thân tính bên cạnh Lương Triệu.
Đam Mỹ Hiện ĐạiGóp mặt trong cuộc chiến cướp đoạt Tề Nguyệt quốc trước kia, trong lòng hắn cũng có oán khí đánh lâu như vậy cuối cùng tay trắng trở về.
Bụp... rầm... bịch...
Nhưng mà khi Thuần Chí Dũng vừa dứt câu cũng bước ra được khỏi đám người đã bị ăn vài chục cước của bọn người Dịch Uy.
Sao đó Tề Vũ Hiên bồi thêm một đạp trực tiếp bay ra ngoài rồi bị vùi lấp vào trong đống đổ nát, thể trạng còn thê thảm hơn cả Thuần Cảnh Trùng lúc trước.
Mọi người chứng kiến tận mắt, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, rồi nháo nhào đi cứu chữa cho đại công tử, còn chạy đi mời đại phu về xem cho Thuần Chí Dũng.
" Các ngươi muốn làm loạn phủ của ta tới bao giờ?".
Thuần Chí Thanh tay run run tức giận chỉ về hướng Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm lắc đầu thở dài.
" Thứ nhất, ta không đến để làm loạn, thứ hai, vì mắt của tam nhi tử ông nhìn ta bất thiện nên mới bị đánh, thứ ba, đại nhi tử ông bị đánh bởi vì hắn sỉ nhục ta".
" Đại ca cùng tam đệ ta nói có gì sai chứ, cái tên Tề Vũ Hiên đó đã chết rồi, ngươi lại không chết còn có nam nhân mới, không giữ phụ đạo thì là cái gì? ".
Thuần Cảnh Liên lấy hết can đảm mà nói thật lớn, cố ý để cho tất cả mọi người đều nghe được.
Trong mắt của Thuần Cảnh Liên hiên ra sự mê luyến với người nam nhân bên cạnh tứ đệ, cũng cố ý nói cho hắn nghe quá khứ của đệ đệ.
" Ngươi biết mặt của Tề Vũ Hiên hay sao, các ngươi có ai biết không?".
~•~