Chợt mặt nước có chút gợn sóng một bóng dáng ngôi lên từ trong hồ, tóc dài xoã rộng chập chờn trong nước, Tống Nhiễm vuốt nước trên mặt xuống.

Rất ưu nhã mà đi lên bờ dùng khăn lông lau khô người rồi mặc cái áo ngủ rộng rãi vào, mới dùng một cái khăn khác để lau tóc, vừa lau vừa đi về phòng ngủ.

Tống Nhiễm đã tỉnh lại từ lâu, cơ thể cậu bị tan rã rồi lại hợp nhất một lần nữa, giống như một giấc mơ hoang đường vậy đó.

Nhưng cậu lại đã trải qua còn đứng bên cạnh mà nhìn cơ thể từng chút được tái tạo lại.

Khi cơ thể hoàn chỉnh được tạo lại, linh hồn cậu như được triệu hoán mà nhanh chóng nhập vào cơ thể đang nổi trong hồ nước.

Sau đó Tống Nhiễm chậm rãi mở mắt ra, không có cảm giác xa lạ nào, cơ thể không có gì khác thường nhưng cậu nhạy bén phát hiện ra, bên ngoài da cậu có cái gì đó đang chậm rãi chảy vào cơ thể cậu rồi chạy tới linh hồn khiến cậu rất thoải mái.

Tống Nhiễm trở về phòng, cậu đã nhìn mình mấy lần trong gương rồi, trên trán cậu vẫn là một con bướm đỏ yêu diễm đó nhưng vết sẹo đã biến mất rồi.

Khuôn mặt cậu bây giờ lại trở nên non nớt và đáng yêu hơn trước, làn da trắng nhưng lại hồng hào đầy sức sống.

" Đây gọi là khuôn mặt baby sao hả?". Tống Nhiễm sờ sờ hai má phấn nộn của mình có chút buồn phiền.

Tống Nhiễm nhìn ngực trái của mình, bông hoa thược dược này đã đổi màu rồi, bây giờ màu tím chiếm hết một vòng tròn bên ngoài, cảm thấy nó đã đậm hơn trước rất nhiều.

Cậu nhắm mắt cảm nhận không gian, rất ổn không có gì khác thường cậu liền yên tâm hơn rồi.

Tóc cậu cũng từ màu đen tuyền nhiễm một chút màu tím rồi, tóc thì dài xuống gần thắt lưng rất vướng bận luôn.

Cậu lấy kéo cắt ngang dài khoảng hai gang tay rồi chỉnh lại cho ngay ngắn, túm toàn bộ lên cao rồi lấy dây cột lại.

Cảm giác thoải mái hơn, cậu lấy bộ y phục màu tím mặc vào, buột dây vải che trán lại, rồi cậu mới đi tìm thức ăn lót bụng đói.

Ăn no, Tống Nhiễm liền ra không gian, cậu cũng không biết mình đã ở trong đó bao lâu rồi, không biết bên ngoài như thế nào.

Vừa ra khỏi không gian, xung quanh vẫn như vậy một đống phế tích la liệt trên mặt đất. Tống Nhiễm nhìn xung quanh rồi đi tới thư phòng.

Tề Vũ Hiên cùng năm người thân tính đang bàn chuyện trong thư phòng.

" Chủ tử mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, chừng nào chúng ta hành động? ". Bạch Trạch hào hứng.

" Đợi Cảnh Nghi trở lại rồi làm ". Tề Vũ Hiên nhàn nhạt đáp lời. Truyện Đoản Văn

Mọi người trầm mặt, đã hơn một tháng rồi không thấy bóng dáng của công tử ở đâu, họ đã sắp chết tâm rồi.

Két...

Tiếng cửa thư phòng bị người mở ra, tất cả mọi người đều nhìn lại, đang muốn mở miệng mắn thì một bóng người lướt ngang bọn họ.

" Cảnh Nghi ". Tề Vũ Hiên nhìn thấy cậu đầu tiên, đến gần ôm cậu trong lòng không có một khe hở nào.

Tống Nhiễm vỗ nhẹ vai anh, thì thào bên tai thổi hơi ấm, cười tà mị," Em rất nhớ anh ".

" Các ngươi bận việc thì đi làm, vài ngày nữa hãy tới tìm ta ".

Tề Vũ Hiên trong lòng ngứa ngáy, buông cậu ra rồi thuận thế bế bổng cậu lên bỏ lại một câu mới rời khỏi thư phòng.

Năm người ngơ ngác nhìn bóng lưng chủ tử dần khuất xa, sao đó quay lại nhìn nhau cười khổ lắc đầu.

Chỉ có Nhậm tổng quản rời đi làm việc khác còn bốn người Dịch Uy, Lục Chấn và Bạch Trạch cùng Hắc Diệu là ngồi lại tám chuyện.

" Công tử trở lại cũng thật đúng lúc á ". Dịch Uy uống ngụm trà mà người nào đó vừa đưa qua.

" Không biết mấy ngày qua công tử ở đâu nhỉ, chúng ta cũng đã cho người tìm kiếm vậy mà không có tin tức". Lục Chấn kéo tay Dịch Uy hết bóp lại xoa.

Dịch Uy nhìn mà thật phiền.

" Công tử có rất nhiều bí mật chúng ta không nên quản quá nhiều, chỉ cần biết công tử đối với chủ tử thật tâm là được rồi ".

Bạch Trạch ôm Hắc Diệu đang lười biến ngồi lên đùi mình, vuốt ve.

" Nói cũng đúng ".

Dịch Uy không có ý kiến, Lục Chấn bên cạnh gật đầu phụ hoạ.

Mười ngày trước hai người vừa làm xong nhiệm vụ, mới tìm mấy người khác uống rượu, nào ngờ không ai rãnh, cuối cùng chỉ có hai người tự uống, uống trong phòng của Dịch Uy trong phủ thái tử.

Tửu lượng cả hai cũng tàm tạm, uống một lúc mặt ai cũng đỏ, hai người nhìn nhau cười, rồi Lục Chấn đến gần kéo Dịch Uy đi lên giường âu yếm yêu thương cả một đêm thật dài.

" Đừng nghịch".

Dịch Uy đập cái tay đang nắm tay mình, Lục Chấn ủy khuất nhìn y rồi vẫn thành thật mà thu tay về.

" Tiểu Uy Uy, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi mà, ngươi cho ta cơ hội đi được không? ".

" Cái tên đầu gỗ nhà ngươi, ta mặt kệ ngươi ".

Dịch Uy thật sự không còn lời gì để nói, chịu trách nhiệm cái gì chứ.

Lục Chấn thấy Dịch Uy thật sự nổi giận rồi, không dám lên tiếng nữa đành ủ rũ ngồi một bên cúi đầu suy nghĩ xem mình làm gì cho Dịch Uy giận, nhưng nghĩ mãi không ra.

~•~•~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play