Kỳ nghỉ hè, Từ Tư Nhiên cùng Thư Nhan tham gia chuyến giao lưu học tập tới Đài Bắc.

Trong lúc này đã xảy ra một chuyện.

Từ Tư Nhiên nghe nói sân vận động có một đội đang huấn luyện bóng rổ, muốn đi xem, Thư Nhan liền cung đi.

Đội bóng rổ của Đài Bắc rất nổi danh, tiêu chuẩn rất cao, Từ Tư Nhiên xem tới xuất thần.

Thư Nhân chợt nghe phía sau có người gọi anh.

Cô quay đầu, phát hiện là thầy hướng dẫn, không khỏi cười cười: "Thầy..."

Đột nhiên, một thứ mạnh mẽ đánh úp, cô bị Từ Tư Nhiên đẩy ra.

Cô lảo đảo hai bước, vất vả lắm mới đứng vững, liền nghe "Bịch" một tiếng.

Cô quay đầu nhìn, Từ Tư Nhiên ngồi xổm dưới đất, ôm đầu không chút phản ứng.

Quả bóng rổ lăn cách đó không xa.

Thư Nhan bị dọa ngốc.

Có mấy người chạy tới, thầy hướng dẫn cũng hoảng sợ, đứng cạnh anh không biết làm sao, chỉ hỏi: "Em... Em... Em... Em ổn chứ?"

Từ Tư Nhiên vẫn ngồi xổm một chỗ, đưa tay vẫy vẫy.

"Từ... Từ Tư Nhiên..." Thư Nhan tới gần ngồi bên cạnh anh, giọng nói run rẩy: "Anh... Anh có thể... Có thể đứng lên không..."

Từ Tư Nhan dựa theo tiếng nói mà xác định phương hướng của cô, tay vốn che trán chuẩn xác không lầm mà sờ đầu cô, xoa xoa.

"Không sao, chỉ hơi chóng mặt, để anh ngồi một lúc."

"Vâng, anh cứ ngồi đi, đừng vội đứng lên."

Từ Tư Nhan: "..."

Sau đó tuy anh nói mãi mình không sao nhưng Thư Nhan vẫn kiên trì muốn dắt anh đi kiểm tra. Phòng y tế không được, không đủ tin cậy.

Người gây họa cũng không yên tâm, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

Vì thế, Từ Tư Nhiên bị mấy người bên cạnh kéo tới bệnh viện gần đó.

Kết quả, đương nhiên là không sao.

Trên đường trở về, Thư Nhan vẫn rầu rĩ không vui, giống như thật bị dọa sợ.

Từ Tư Nhiên an ủi cô không có kết quả, chỉ có thể nói: "Trước kia anh cũng thường bị bóng đập trúng đầu, chỉ cần lực không lớn thì đều không sao."

"Em cũng từng bị, lúc ấy em còn khóc."

"Đó là phản ứng sinh lý. Em xem, hiện tại không phải chúng ta đều tốt sao?"

Lá gan của Thư Nhan hôm nay đột nhiên lớn lên, chất vấn một câu: "Nếu người bị bóng đập trúng là em, em không chịu kiểm tra, anh yên tâm sao?"

Từ Tư Nhiên: "... Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Phát hiện câu hỏi của mình có chút ái muội, mà câu trả lời của anh càng ái muội hơn, Thư Nhan đỏ mặt, che giấu mà nói: "Mặc kệ thế nào, sau này bị bóng đập trúng cũng phải đi kiểm tra, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?"

"Được được được, anh biết rồi."

Từ Tư Nhiên nghĩ, nếu người bị bóng đập trúng là Thư Nhan, anh nhất định sẽ lý luận với đối phương một hồi, thuận tiện đưa cô đi làm kiểm tra toàn diện.

Nghĩ như vậy, suy bụng ta ra bụng người, Từ Tư Nhiên lập tức có thể lý giải.

Cô ấy rốt cuộc cũng thể hiện sự quan tâm với anh, anh đương nhiên hạnh phúc.

Thư Nhan đi đằng trước, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Cô chưa nói, khoảnh khắc nhìn anh vô lực ngồi xổm dưới đất, hô hấp thiếu chút ngừng lại.

Nếu anh xảy ra chuyện, cô sẽ ân hận cả đời.

Thư Nhan cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Từ Tư Nhiên đã chôn một hạt giống sâu trong lòng cô đến vậy.

OoOoO

Cứ thế, Thư Nhan bước vào học kỳ một năm hai ở đại học A.

Tiệc tối Trung thu hôm đó, Thư Nhan không được thoải mái, không tham gia.

Mỗi lần đại học A tổ chức hoạt động đều được khen ngợi, năm trước Thư Nhan đã tự trải nghiệm.

Từ Tư Nhiên gửi tin nhắn hỏi cô sao không đi.

Cô vốn không để bản thân bị cảm, tuy rằng hơi đau đầu, nhưng nhẹ nhàng bâng quơ vẫn có thể vượt qua.

Ký túc xá không một bóng người, Thư Nhan nằm trên giường, nói không cô đơn là giả dối.

Cô đứng dậy, đi tới ban công, mở cửa sổ nhìn xuống dưới.

Sân trường thưa thớt bóng người, hẳn đều đang ở tiệc tối.

Trời đêm sâu như biển, lấm tấm mấy ngôi sao, trăng non sáng tỏ mà trong suốt.

Vào thu, gió lạnh hiu hiu thổi vào cổ áo, cô liền co rúm người lại.

Gió thu buổi tối nhẹ nhàng dễ nghe, cô không muốn trở về, thà bị cảm lạnh cũng không muốn một mình nằm trong phòng.

Nhìn xuống lầu, đột nhiên có một bóng người vội vàng chạy tới.

Cô kinh ngạc trợn lớn hai mắt, cứ tưởng bản thân nhìn lầm.

Cô chạy đến dưới ký túc xá, cô nhìn không thấy.

Lẳng lặng chờ, trong chốc lát người nọ liền rời đi, lần nữa xuất hiện ở tầm nhìn.

Cô nhìn theo bóng lưng của anh, xác định, đó là anh.

Đang suy nghĩ vì sao anh lại qua đây, Từ Tư Nhiên như cảm nhận được gì đó, đột nhiên dừng bước.

Xoay người, ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau.

Thư Nhan: "..."

Từ Tư Nhiên: "..."

Thư Nhan không nhìn rõ mặt anh, nhưng mơ hồ cảm thấy, anh hình như đang không vui nhíu mày.

Bàn tay đưa về phía trước, anh vẫy vẫy, ý bảo cô mau vào trong.

Thư Nhan lắc đầu.

Chẳng còn cách nào khác, Từ Tư Nhiên liền lấy di động gọi cho cô.

"Vào trong! Bị cảm còn trúng gió, em nghĩ gì thế hả?"

"... Ở trong ký túc xá buồn lắm."

Từ Tư Nhiên im lặng một hồi.

"Anh không tiện vào phòng các em." Anh nhẹ giọng, "Cố ngủ một giấc, ngày mai là cuối tuần, nếu em khỏe anh dẫn em đi chơi."

Thư Nhan ngoan ngoãn đi vào.

Có người gõ cửa ký túc xá, cô mở cửa, phát hiện là dì quản lý dưới lầu.

"Nè, đồ bạn trai em đưa tới." Dì đưa một cái túi nilon cho cô.

Thư Nhan theo bản năng nhận lấy, sau đó giải thích: "Không, không phải bạn trai..."

"Thôi đi, nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu ta, còn nói không phải bạn trai." Dì quản trêu ghẹo, tiện đà duỗi tay sờ trán cô, "Giọng mũi hơi nặng, mặt sao lại đỏ như vậy, có phải sốt rồi không?"

"... Không sao đâu dì." Thư Nhan lùi một bước, "Cháu uống thuốc ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

Tiễn quản lý đi, Thư Nhan ngồi trên giường, lấy từng món trong túi ra.

Thuốc trị cảm, thuốc hạ sốt, vitamin, các loại thuốc đều mua đủ.

Còn cả chén cháo nóng hổi.

Thư Nhan ngồi một lúc lâu mới chậm chạp ăn.

Điều cô không biết chính là, Từ Tư Nhiên lặng lẽ đứng dưới lầu rất lâu mới chịu rời đi.

OoOoO

Từ Tư Nhiên năm ba, Thư Nhan năm hai, sau khai giảng một tháng lại tới tuyển cử cho nhiệm kỳ mới.

Sự kiện cuối cùng Từ Tư Nhiên phụ trách nhiệm trước chính là tổ chức buổi giao lưu với đại học C cùng thành phố.

Là đương nhiệm trưởng câu lạc bộ thể thao, được chủ tịch đoàn nhiệm kỳ trước đề cử, chuyện này giao cho anh làm là chuyện đương nhiên.

Thư Nhan đi theo anh, sáng sớm đã chạy đến hội nghị sinh viên đại học C, gặp bọn họ là phó chủ tịch Hội Sinh Viên C.

Phó chủ tịch, hình dung thế nào nhỉ, ánh mắt đầu tiên Thư Nhan nhìn thấy hắn, trong đầu chỉ nhảy ra một từ.

Khôn khéo.

Mang kính đen, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mày dày đậm, đáy mắt sâu như cái ao.

Câu đầu tiên hắn nói chuyện, trong đầu Thư Nhan lại nhảy ra một từ khác.

Ngả ngớn.

"Hoan nghênh hoan nghênh." Hắn cười như không cười, "A, nhiều soái ca mỹ nữ vậy sao? Thật vinh hạnh. Xin hỏi, hai bạn là một đôi đúng không?"

Thư Nhan đứng sau Từ Tư Nhiên: "... Không, không phải."

Từ Tư Nhiên hoài nghi nhìn nam sinh kia.

"Vậy sao?" Phó chủ tịch cười tủm tỉm thay đổi chủ đề, nhưng lại không nói quá nhiều.

Cách nói chuyện của hắn không khách khí lắm nhưng lại khó bắt được lỗi sai. Cả quá trình, Thư Nhan nghe hắn và Từ Tư Nhiên mặt không cảm xúc đối đầu nhau trong âm thầm, một câu cũng không xin vô.

Rõ ràng chỉ là xã giao, sau lại như một trận đấu thế.

Vẫn là có anh bên cạnh thật tốt, Thư Nhan nghĩ.

OoOoO

Kỳ thật Từ Tư Nhiên vẫn thờ ơ với phó chủ tịch thành phố C này, dù sao anh cũng không định để hắn chiếm được chỗ tốt.

Hai bên giao lưu, đều là bình đẳng, thu hoạch nên chia đôi.

Nhưng với ánh mắt hắn nhìn Thư Nhan kia...

Thư Nhan cũng rất xấu hổ.

Sau khi vào đại học, cô chưa từng được theo đuổi, nguyên nhân chủ yếu chính là vì người đứng cạnh cô luôn là Từ Tư Nhiên, mấy kẻ theo đuổi đều phải chùn bước.

Hiển nhiên, phó chủ tịch đại học C này không phải loại người đó.

Từ Tư Nhiên sau lần thứ N bắt tay, cuộc thương thảo này cuối cùng cũng kết thục.

Kết quả khiến người ta vô cùng hài lòng.

Nhưng bản thân Từ Tư Nhiên lại không vừa ý.

Nếu còn tiếp tục, anh không chắc mình đủ khả năng không chế không cho đối phương một quyền.

Nửa ngày nay, anh cứ như ngâm mình trong nước nóng.

Chuẩn bị rời đi, phó chủ tịch đại học C đột nhiên lớn tiếng gọi: "Thư Nhan."

Thư Nhan máy móc xoay người.

Phó chủ tịch gợi lên ý cười khiến trời đất hoảng sợ, nheo mắt: "Mỹ nữ, hẹn gặp lại sự kiện này năm sau, tạm biệt..."

Thư Nhan: "Tạm..."

Từ Tư Nhiên không thể nhịn được nữa, xoay người ôm lấy bả vai Thư Nhan, ấn đầu cô vào lòng mình, trầm giọng nói: "Đừng trêu chọc bạn gái tôi."

Thư Nhan: "???"

Thư Nhan: "!!!"

Cô trợn mắt há hốc mồm, một chữ cũng không thể nói.

Phó chủ tịch: "... Vừa rồi Thư Nhan còn nói không phải."

Sắc mặt Từ Tư Nhiên lại đen thêm mấy phần: "Hiện tại thì đúng rồi."

Bọn họ mới quen biết nửa ngày đã gọi tên thuần thục như vậy?

Chúng ta quen nhau hai năm, một năm sau đó không phải anh mới biết tên em sao?

Thư Nhan: "... Hả?"

"Đi về." Từ Tư Nhiên ôm Thư Nhan vào lòng, không hề quay đầu mà rời đi.

OoOoO

Mãi tới khi ra khỏi đại học C, Từ Tư Nhiên vẫn không buông cô ra, hai người tựa như một đôi mà đi trên đường, thân mật khăng khít.

"Học... Học trưởng..."

"Hả?" Tâm tình Từ Tư Nhiên đã khá lên nhiều.

Anh thề sau này không bao giờ tới nơi này nữa, chủ tình tài chính C kia vừa nhìn đã thấy chán ghét.

"Chúng ta rời khỏi C rồi."

Cho nên anh có thể buông em ra.

"Ừ."

Anh nghe không hiểu, nghe không hiểu.

"..."

Thư Nhan không thể không thừa nhận cô hiện tại đỏ mặt thì chẳng còn cảm giác nào khác, có điều vẫn cố ý giãy giụa: "Cảm ơn anh đã giúp em giải vây..."

Từ Tư Nhiên dừng bước.

Thư Nhan nhân cơ hội thoát khỏi cánh tay của anh, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

"Lỗi của anh." Từ Tư Nhiên đột nhiên nói, "Không ngờ em lại cảm thấy ngột ngạt như vậy."

"... Dạ?"

Từ Tư Nhiên bất đắc dĩ thở dài.

"Em không thấy anh đang truy đuổi em sao?"

Thư Nhan cùng anh yên lặng nhìn đối phương, đều choáng váng.

Qua một lúc lâu, cô ngơ ngác nhìn anh, tìm về giọng nói của mình: "Có sao?"

Từ Tư Nhiên che mặt.

Thư Nhan cũng che mặt: "Anh không nói rõ..."

Trong lòng cô lặng lẽ kêu oan: Nếu anh sớm tỏ tình với em một chút, em khẳng định không nói hai lời mà đồng ý với anh.

"Em còn tưởng anh không thích em..." Thư Nhan ủy khuất lẩm bẩm, nói xong mặt liền nóng lên.

Từ Tư Nhiên giật mình.

"Anh thích em."

Thư Nhan ngẩng đầu.

"Ở cạnh anh, Thư Nhan." Ánh mắt Từ Tư Nhiên tràn đầy dịu dàng, anh mỉm cười, "Bây giờ bổ sung, còn kịp không?"

Thư Nhan nghe được thanh âm run rẩy từ tận đáy lòng mình dâng lên.

"Kịp."

Đương nhiên kịp, hơn nữa một chút cũng không chậm.

OoOoO

Tin tức Thư Nhan và Từ Tư Nhiên đến với nhau nhanh chóng truyền khắp trường.

Rốt cuộc là ai truyền, không ai rõ.

Lúc này Thư Nhan không muốn làm lớn cũng đã không kịp.

Kẻ hóng chuyện chia làm hai loại.

Loại thứ nhất: "Bọn họ không phải sớm đã ở bên nhau rồi sao? Tin tức cũng quá chậm rồi đây!"

Loại thứ hai: "Bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau! Trời ạ, tôi sắp lo lắng tới chết rồi này!"

Hai đương sự đều tỏ vẻ vô tội, Thư Nhan thường thì thầm với Từ Tư Nhiên rằng: "Rốt cuộc là ai đi nói ra ngoài chứ? Em chẳng kể với ai cả, anh có kể cho ai nghe không?"

"Không có." Từ Tư Nhiên nghiêm túc mà nói hươu nói vượn, "Có thể là phó chủ tịch đại học C kia, theo đuổi em không được liền tìm phiền toái cho chúng ta."

Thư Nhan nhíu mày: "Đúng là không thể thích hắn."

"Ừ, hắn không phải người tốt, chúng ta phải tránh xa một chút." Từ Tư Nhiên cùng chung kẻ địch.

OoOoO

Rất nhanh, năm mới lại đến.

Nghỉ đông năm nay, bọn họ như đã hẹn trước, đều ở nhà ăn Tết, không ra ngoài chơi.

Vì thế Tết Âm Lịch, họ cứ thế mà ra đường ngắm pháo hoa.

Phụ huynh hai nhà đều đã biết chuyện, tuy rằng chưa công khai gặp mặt nhưng đều rất yên tâm.

"Đây là cỏ đuôi chó." Từ Tư Nhiên đưa một bó cho Thư Nhan, "Lúc nhỏ có chơi không?"

"Có, lúc nhỏ em thường xuyên chơi cái này." Thư Nhan cầm lấy, nhìn Từ Tư Nhiên giúp mình đốt lửa.

Tiếng kêu lách tách, phía cuối cỏ đuôi chó vẽ ra một đường ánh sáng màu hồng trong bóng đêm.

Ngọn lửa bắn tung tóe xuống đất, Thư Nhan và Từ Tư Nhiên dùng cỏ đuôi ngựa nhẹ nhàng chiến đấu, để nó chạm vào nhau.

OoOoO

Tiếng chuông báo 0h vang lên.

Từ Tư Nhiên đốt một quả pháo hoa lớn.

"Bang..."

"Bụp..."

Pháo hoa đủ màu sắc bay thẳng lên trời, nở rộ trong không trung.

Thư Nhan ngưỡng cao đầu, Từ Tư Nhiên kéo khăn quàng cổ của cô ra trước, che kín mít cô.

Trên tay truyền đến xúc cảm, cô cúi đầu, Từ Tư Nhiên đang giúp cô mang bao tay.

Chăm chú nhìn động tác của anh, Thư Nhan nhịn không được mà nở nụ cười.

"Anh thật giống bảo mẫu chăm sóc em bé." Cô nói.

Từ Tư Nhiên hoàn thành chức trách, thẳng eo, ôm đầu hôn lên trán cô một cái.

"Đương nhiên, hơn nữa còn là bảo mẫu muốn gọi bất cứ lúc nào cũng đến, không thu tiền lương."

Thư Nhan bật cười, anh ôm bả vai cô, để cả người cô tựa vào lồng ngực mình.

Hai người đứng bên đường, ngẩng đầu ngắm pháo hoa, xung quanh có nhóm bạn tốp ba tốp năm còn cả tiếng cười của mấy đứa trẻ.

Cuộc sống mấy năm nay như thước phim điện ảnh lùi lại trước mắt.

Lần đầu tiên gặp, lần đầu tiên chạm mắt, lần đầu tiên mỉm cười, lần đầu tiên nói chuyện...

Thư Nhan an tĩnh ở trong lòng anh xem pháo hoa, nhịn không được mà cảm thán: "Thật đẹp."

Từ Tư Nhiên hít sâu, ngực hơi lên xuống phập phồng.

"Sao vậy?" Thư Nhan hỏi.

Từ Tư Nhiên mỉm cười: "Nghĩ tới ngày tháng trước kia của chúng ta, cảm thấy thời gian trôi thật nhanh."

Năm trước, bọn họ còn cách xa nhau, thông qua điện thoại mà nói câu chúc phúc với tư cách bạn bè bình thường.

Cả hai đều không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.

Năm nay, bọn họ cuối cùng có thể dựa sát vào nhau, bước qua năm mới.

"Em cũng nghĩ vậy." Thư Nhan nói, "Thật giống trong phim."

"Chúng ta là thật, phim là giả."

"Vâng, anh nói thế nào thì chính là thế đó."

Thư Nhan xoay người, hai tay ôm lấy eo chàng trai, đầu chôn vào lòng anh, cọ cọ.

Từ Tư Nhiên xoa đầu cô.

Bọn họ còn con đường rất dài phải đi, có lẽ sẽ có nhấp nhô, sẽ có bóng tối, kết quả không biết.

Nhưng hiện tại, bọn họ đang thật sự nắm lấy tay nhau.

Sao sáng lộng lẫy, pháo hoa tươi đẹp.

Cho dù hai người tới cuối cùng có thể đi được tới đâu, ít nhất giờ phút tốt đẹp này sẽ mãi mãi tồn tại.

Đó là một năm định mệnh anh và cô từng không nói gì.

Hoàn ngày 08/02/2020.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play