Người người đều nói Thanh Triều mệnh tốt.

Diệp thái sư một đời thăng trầm, từ một vị võ tướng nho nhỏ đến một vị quan chuyên quyền trong triều. Trong thời loạn thế từ nam ra bắc, trải qua nhiều lần không câu nệ chuyện sinh tử, mới có thể nắm lấy thiên hạ trong tay.

Cùng anh trai Thanh Thiệu từ nhỏ cùng phụ thân lang bạt bên ngoài không giống nhau, từ lúc nàng ra đời, Diệp thái sư phá phủ trầm châu (đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng, dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cư Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng), chiếm giữ miền bắc, do đó kiểm soát toàn bộ trung nguyên.

Đó là chiến thắng quan trọng nhất trong cuộc đời của Diệp thái sư, khiến cho sự ra đời của cô con gái nhỏ được ông coi là vận may, coi nàng như báu vật.

Làm đích nữ Diệp gia, Thanh Triều từ nhỏ đã theo các nữ quan trong cung học lễ nghi, ngay cả các bá tánh ở các quận huyện đều hiểu rõ, nữ nhi của Diệp gia sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Cho nên Thanh Triều chưa bao giờ nghĩ, cuộc đời này sẽ cùng với Lục Huống kết thành phu thê.

Vận mệnh thường là một cây bút vô căn cứ, lúc đó vị quân vương đang ngồi trên ngai vàng vẫn còn là Hoài đế, vị thiên tử hèn nhát đang run rẩy trước mặt nàng kia, cuối cùng bị một nhóm thái giám nhốt trong cung điện nho nhỏ tại hành cung Sóc Hà, lúc chết ngay cả y phục cũng không có để che thân, cả người bẩn thỉu, trông vô cùng thảm khốc.

Phu quân tương lai của nàng đã chết trong sự sỉ nhục như thế, khi phụ thân dẫn binh đi diệt trừ đám hoạn quan xấu xa từ Sóc Hà trở về thăm nàng, dỗ dành nói: "Thanh Nhi chớ sợ, vi phu sẽ lại tìm một phu quân tài mạo song toàn cho con".

Giờ đây giang sơn cần một vị quân vương mới, nàng cần một phu quân mới.

Phụ thân nói thật dễ nghe, nhưng nàng biết chẳng qua chỉ để dỗ dành làm nàng bình tâm lại mà thôi, bọn họ làm sao sẽ chọn người có tài mạo song toàn, Diệp gia làm sao có thể thừa nhận vị thiên tử mới có tài đức.

Lại qua vài ngày, trong triều mới có tin tức, quần thần thương định, chào đón Lâm Tri Vương Lục Huống vào kinh đăng cơ.

Nói là các quần thần thương định, thực chất chẳng qua đều là ý của Diệp thái sư.

Gia nhân trong nhà ở trước mặt nàng cư nhiên không biết mệt ca ngợi vị Lâm Tri vương này tài năng hơn người, nàng cũng cư nhiên biết chúng hạ nhân xu nịnh quen miệng sẽ có mấy phần thật giả, nghĩ đến Lâm Tri Vương, khẳng định không phải là người sẽ khiến cha và đại ca kiêng dè.

Vậy nào có thể có tài năng?

Nhưng ai cũng có lúc nhìn sai, kể cả Diệp thái sư có thể một tay che trời kia.

Chọn quân vương mới đối với Diệp thái sư cũng là chọn con rể mới, Lâm Tri vương Lục Huống lúc còn là hoàng tử, không hề nổi bật giữa các huynh đệ, ngay cả tên hoang dâm như tiên hoàng cũng đều đánh giá hắn là tầm thường không có đầu óc, không chịu sử dụng hắn, người ta nói điều duy nhất làm hắn nổi danh là dung mạo so với nữ nhân còn muốn tinh xảo đẹp đẽ hơn.

Không có tài năng chỉ có dung mạo, đối với Diệp thái sư xem ra cư nhiên sẽ là ứng cử viên phù hợp nhất.

Điều duy nhất khiến Diệp thái sư không vừa ý là Lục Huống thế nhưng đã có chính thất.

Trong hai năm đó, Thanh Triều chưa bao giờ gặp qua vị vua mới, đến tận đêm làm lễ đăng cơ, thì mới được diện kiến vị đã từng là vương phi của Lâm Tri, sau này trở thành hoàng hậu Ngụy Doanh.

Theo buổi lễ, buổi tối hôm đó các mệnh phụ phải đến Trường Thu cung để vấn an, nàng cùng mẫu thân nhập cung, vẫn chưa vào đến điện Tiêu Phòng, các vị phu thân triều thần nghênh đón chào hỏi nhau, so với vị chủ nhân mới của Trường Thu cung kia vẫn phải kính cẩn.

Chiếu chỉ phong hậu chưa hạ, Ngụy hoàng hậu lúc đó cũng chỉ là Ngụy quý nhân, các mệnh phụ trong lòng đều hiểu rõ, cái vị trí trung cung này sớm muộn gì cũng rơi đến trên đầu Thanh Triều, đều dựa theo nghi thức của quý nhân để hành lễ.

Thanh Triều thế nhưng là người duy nhất trong đêm đó, dựa theo lễ nghi của hoàng hậu đến trước mặt bái lạy.

Ngụy quý nhân hơi sững sờ, lại nhanh chóng giấu đi thần sắc kinh ngạc, hơn nữa còn tiến gần đến, đỡ nàng đứng dậy, chân mày cũng tràn ngập ý cười, chỉ đem nỗi e sợ giấu trong lòng.

Có điều Thanh Triều không biết, Ngụy quý nhân tối hôm đó đã đề cập đến mình với Lục Huống.

"Hôm nay thần thiếp có gặp qua Diệp phu nhân và vị tiểu thư Diệp gia kia" cung nhân trong điện dù đều bị đuổi ra ngoài, nàng vẫn là đè thấp thanh âm.

Chỉ có trước mặt nàng, Lục Huống mới mất cảnh giác, giống như các cặp vợ chồng bình thường, chầm chậm nắm lấy tay phu nhân, không để tâm hỏi: "Thế nào?"

"Không hổ là đích nữ của thái sư"

Chỉ một câu này, từ đó Lục Huống chưa bao giờ bỏ xuống sự cảnh giác đối với Diệp Thanh Triều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play