Tô Thất Thất bị cảm giác hít thở không thông mãnh liệt làm bừng tỉnh, tốc độ tim đập vô cùng dữ dội, không khí bắt đầu trở nên mỏng manh, mỏng manh đến mức cảm giác đè nén vô cùng điên cuồng vọt tới, thứ cảm giác này, giống như có người trong chớp mắt ngăn cách không khí, tất cả đều bị niêm phong hoàn toàn.

Nàng cảm thấy thân thể bị một đợt sương mù dày đặc bao quanh, không thấy rõ con đường phía trước, bước chân đờ đẫn, làm thế nào cũng không thể bước đi được. Nàng cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng luôn có một luồng sức mạnh áp chế chặt chẽ, không có cách nào nhúc nhích.

Nàng bắt đầu giãy dụa bất lực trong cái cũi này, liều mạng muốn thoát khỏi ác mộng.

Nhưng mà, đây không phải ác mộng.

Ánh mắt Nguyễn Lương Ngọc lạnh như băng vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, mặt hắn không chút cảm xúc, Tô Thất Thất chưa bao giờ thấy gương mặt hắn lạnh lùng xa lạ như vậy, nhưng mà, nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, cảm giác không thể hít thở làm nàng không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, Nguyễn Lương Ngọc đứng bên giường, hơi nghiêng người, một bàn tay chống đầu giường, tay kia thì dùng sức bóp chặt cổ nàng, ngón tay thon dài ngầm đem sức lực hoàn toàn bày ra.

Ngọn lửa trong lòng điên cuồng thiêu đốt dần tích tụ, nóng đến bùng cháy, điên cuồng lan tràn, không thể ngăn cản, cảm giác không thể hô hấp nhanh chóng đè nén thân thể, mỗi chỗ đều điên cuồng kêu gào, hơi thở tuyệt vọng bắt đầu sinh sôi, nàng mở to hai mắt, dùng sức bắt lấy đôi tay thon dài trắng nõn ấy, nhưng lại không có tí lực nào, không thể ngăn cản, không thể mở miệng, càng không thể nào tin nổi.

Đêm qua, bọn họ vẫn còn nghe tiếng hít thở của nhau, vẫn còn tiếp xúc độ ấm của nhau. Chớp mắt, lại biến thành như vậy.

Nàng thậm chí, không cách nào phán đoán trong lúc này.

Chỉ dùng bản năng bắt lấy đôi tay kia, máu toàn thân như đông lại, không cách nào suy nghĩ chuyện gì, toàn bộ tất cả đều biến thành một đống lộn xộn, cái thứ gọi là hít thở không thông đến cực hạn là cảm giác thế nào, không có cách dùng sợ hãi để hình dung, có lẽ thật giống câu sống không bằng chết kia, chẳng qua là việc trong chớp mắt, tất cả đều là làm rõ cái gì gọi là tuyệt vọng, cái gì gọi là bi ai.

Nàng cảm thấy mình sắp chết, bởi vì đã không còn cảm giác được thân thể tồn tại, một thứ cảm giác trống rỗng mờ mịt bao phủ ý thức, thứ thống khổ đè nén cũng đã dần dần tản đi, nàng biết đây có thể là cảm giác sợ hãi cuối cùng, ngay sau đó, nàng sẽ có được giải thoát.

Nhưng mà một khắc cuối cùng, đôi tay đang bóp chặt cổ ấy bỗng nhiên buông lỏng ra.

Không khí tươi mát nồng đậm điên cuồng tiến vào, thân thể giống như xé ra một chỗ hở, dùng tất cả hấp thụ. Không khí bị xem nhẹ thường ngày bắt đầu biến thành mĩ vị xa xỉ nhất thế gian, toàn bộ thân thể Tô Thất Thất đều run nhẹ, linh hồn tựa như bị lôi từ hoàng tuyền trở về, nàng cố gắng thở.

Nguyễn Lương Ngọc đứng ở một bên, giờ phút này ánh mắt lạnh lùng bị sự mờ mịt vô tận che đi, hắn nhìn ngón tay mình, lại nhìn Tô Thất Thất vừa thoát chết trên giường.

Vì sao, một khắc cuối cùng, lại không hạ thủ được.

Vì sao, nhìn ánh mắt không thể tin của nàng, đáy lòng lại sinh ra đau đớn sâu sắc.

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tô Thất Thất một lần, lại một lần đụng đến điểm mấu chốt của hắn. Đêm qua, lại thừa dịp chính mình chưa chuẩn bị, thi châm đối với tay chân mình, cái loại cảm giác bất lực này vây khốn hắn chặt chẽ, hắn sao lại dễ dàng tha thứ người bên mình không kiêng dè gì như vậy.

Hắn cần phải giết người này. Hắn không phải người dễ dàng tha thứ cho một người nguy hiểm như vậy sống trên đời, chỉ có giết nàng, mới có thể tẩy sạch nỗi khuất nhục tối hôm qua.

Nhưng mà, vì sao không xuống tay được. Vì sao không xuống tay được.

Qua hồi lâu Tô Thất Thất mới chậm chạp lấy lại tinh thần, nàng tựa vào gối mềm, thần sắc uể oải hỏi, “Tại sao?”

Nguyễn Lương Ngọc thu liễm cảm xúc không nên tồn tại trong mắt, “Ta không nên để mặc cho một người có khả năng giết ta tồn tại.” Ngữ khí kiên định.

Thì ra là thế. Chuyện đêm qua làm hắn đề phòng mình sao? Tô Thất Thất đứng dậy, động tác bình tĩnh mặc quần áo, trên cổ nàng còn ứ máu bầm, nàng mặc xong quần áo, sau khi đi lấy lược gỗ mới hỏi, “Vậy vì sao không giết ta?”

Nếu có thể, đương nhiên sẽ giết. Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy bực mình, nhưng tất nhiên loại lý do này sẽ không nói ra từ trong miệng hắn, “Bởi vì ta đột nhiên phát hiện, so với giết ngươi thì giữ ngươi lại càng thú vị.”

“Ta đã nhắc nhở chàng, ta sẽ không đảm bảo hậu quả, chàng cũng nói, dù hậu quả có ra sao, đều không liên quan đến ta.” Nàng nhàn nhạt kể sự thật, ngôn từ cử chỉ nhìn không ra là một kẻ không lâu mới tuyệt vọng như người chết đuối, nếu không phải vết máu bầm kia còn tồn tại, Nguyễn Lương Ngọc chắc hẳn sẽ cho rằng chuyện mới nãy chẳng qua là ảo giác của mình.

Nhắc tới, Nguyễn Lương Ngọc liền cảm thấy tức giận khó nhịn, mặc hắn như thế nào nhanh nhạy, cũng không có khả năng đoán được Tô Thất Thất sẽ làm chuyện này, huống chi, thời điểm đó, làm sao hắn có thể tỏ vẻ cự tuyệt.

“Câu nói này đúng là ta đã nói, nhưng việc ngươi làm không nằm trong phạm vi hứa hẹn của ta.”

“Xem ra, chàng thật sự rất ghét người vi phạm ý nguyện của chàng, hoặc là chàng căm hận tất cả mọi thứ có khả năng tạo thành uy hiếp đối với chàng.” Tô Thất Thất phân tích như thế.

Nguyễn Lương Ngọc vỗ tay, “Không tệ, đáng tiếc là bây giờ ngươi mới hiểu được.”

Tô Thất Thất đem lược gỗ đặt ở trên bàn, ngón tay đan vào tóc, vén lên đơn giản, lại dùng trâm gỗ cắm cố định, nàng nhìn qua gương đồng, thấy vết bầm rõ ràng trên cổ, ngón tay không khỏi khẽ vuốt, ánh mắt xẹt qua một tia quái dị.

Đúng là Nguyễn Lương Ngọc đã ba lần bốn lượt cảnh cáo, nhưng Tô Thất Thất vẫn chưa để trong lòng, nàng chưa từng nghĩ Nguyễn Lương Ngọc sẽ suy nghĩ như vậy, ít nhất trước đây, trên người hắn nhìn không ra, cũng ít nhất, trước mặt mình, hắn đều thu liễm mọi thứ.

Căm ghét mọi thứ có khả năng tạo thành nguy hiểm đối với mình sao… Vậy, Nguyễn Lương Ngọc, trong lòng ngươi rốt cuột vẫn không có thứ muốn quý trọng, chỉ có không cầu, không yêu, mới có thể làm được như vậy.

Một khi yêu một người, chuyện này vốn trở thành nguy hiểm nhất.

“Chàng muốn như thế nào?” Tô Thất Thất không tiếp tục suy đoán, quay đầu nhìn hắn.

Ngươi từng nói, dù như thế nào cũng sẽ không quên ta. Vì sao, bây giờ ta đứng ở trước mặt ngươi, ngươi lại không nhớ rõ.
  1. Thật đúng là tàn nhẫn!
“Người đâu!” Nguyễn Lương Ngọc không trả lời nàng, mà cùng lúc hắn gọi, vài hắc y nhân đồng thời đẩy cửa vào, hiển nhiên đã sớm hầu ở cạnh cửa và đợi mệnh lệnh của Nguyễn Lương Ngọc.

Vừa vào cửa, mấy người lập tức cung kính khom mình hành lễ.

“Cung chủ.” Trong đó tên nam tử dẫn đầu mở miệng.

“Đem nàng giải vào đại lao, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được thăm.” Nguyễn Lương Ngọc nói.

Tô Thất Thất vẫn chưa cảm thấy quái dị, lúc nàng thoát chết sau khi thần chí thanh tỉnh, thì biết Nguyễn Lương Ngọc đã phong bế nội lực của, ít nhất trong thời gian ngắn, không thể động thủ phản kháng lần nữa.

Mấy người kia nghe vậy lập tức muốn chụp tới bả vai Tô Thất Thất, Tô Thất Thất dời bước chân, bình tĩnh nói, “Tự ta có thể đi.” Nàng nói xong thì tự giác đi ra ngoài cửa.

Lúc lướt qua người Nguyễn Lương Ngọc, nàng ngước mắt nhìn, phát hiện đối phương cũng không có thần sắc gì khác thường, nói một câu, “Còn nhiều thời gian.”

Còn nhiều thời gian? Nguyễn Lương Ngọc tinh tế thưởng thức Tô Thất Thất, theo như bốn chữ, rất kỳ quái, câu nói gần như khiêu khích này vẫn chưa làm hắn cảm thấy phản cảm, ngược lại, gợi lên hứng thú nồng hậu.

Sau đó, hắn mới nhớ, người mình mang về, ném một bên Đỗ Tố Tố, không biết nàng chết chưa. Lúc nghĩ vậy lại nhớ Tô Thất Thất đã đáp ứng mình giải độc cho Đỗ Tố Tố, mình vì sao không vì nàng tìm phiền toái nhiều một chút.

Vì thế, lại phân phó thị vệ đem Đỗ Tố Tố mang đến đại lao, sinh tử do mệnh.

Thị vệ áp giải Tô Thất Thất một đường tới đại lao Vô Hoa thập nhị cung, nhưng bên ngoài đại lao gặp một vị cố nhân, Hoa Như.

Nàng vẫn mặc thanh y như lúc mới gặp, trên người lại rút bỏ ngây ngô và xúc động rất lâu trước đây, nàng đứng ở một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Thất Thất, tựa hồ muốn nói chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng không nhúc nhích.

Tô Thất Thất cảm thấy, Hoa Như cũng không hy vọng thấy mình xuất hiện.

Có lẽ, trong Vô Hoa thập nhị cung, không có người muốn thấy mình xuất hiện, như năm năm trước, Tô Cơ ngăn trở mình vô số lần, nói cho mình vô số lần, ngươi phải rời khỏi Nguyễn Lương Ngọc, nàng còn nói, ngươi sẽ hại chết hắn.

Nếu giờ Tô Cơ gặp mình, không biết sẽ nói gì.

Mua dây buộc mình? Hay là oan oan tương báo.
Thủ vệ Vô Hoa thập nhị cung vẫn rất sâm nghiêm, nơi này như một tòa thành nghiêm túc, tất cả mọi thứ đều tiến hành ngăn nắp có thứ tự. Không có người vượt quyền, cũng không có tiếng nói tiếng cười, cẩn thận tỉ mỉ, đôi khi sẽ làm tâm tình người ta cảm thấy đè nén, nhìn như kết nối tất cả mọi người lại với nhau, nhưng thật ra mà nói, người và người không có quan hệ.

Nguyễn Lương Ngọc tâm tình khó chịu, tâm tình mọi người ở Vô Hoa thập nhị cung tất nhiên cũng phải đè nén vài phần, mọi việc đều dè dặt cẩn trọng.

Gặp qua Tô Thất Thất… Ừm, là Thất Thất… Sau, hắn bắt đầu không có hứng thú nhìn bất cứ cô gái nào, xinh đẹp yêu mị chủ động đưa lên cửa, cũng bị hắn lãnh đạm tiễn bước. Về phần Đỗ Tố Tố, càng là nhìn cũng không muốn nhìn, không biết vì sao, những người đó, chính là một cái liếc mắt, liền đem dối trá, giả tạo trong lòng các nàng nhìn thấu, hơn nữa, mỗi khi tới gần những người đó, trong đầu sẽ không tự chủ hiện ra bóng dáng một người.

Chợt có bóng dáng màu hồng, gầy yếu mà cố chấp nhìn mình, ánh mắt trong trẻo, mặt không biểu lộ tình cảm.

Hắn cũng thầm mắng mình, ai không nhớ thương, cố tình nhớ thương người như vậy. Bình thường biểu tình lãnh đạm, mặt không biểu cảm, chỉ thỉnh thoảng lộ nụ cười, mang theo một luồng không thích sủng ái thân thiết.

Hắn là ai? Là người trên giang hồ người người kiêng kị Vô Hoa thập nhị cung Cung chủ, ai không úy kỵ (sợ hãi) vài phần, ở trước mặt mình, nữ tử nào không phải là ngoan ngoãn khéo léo cười, mình chỉ cần vẫy tay một cái, các nàng cái gì đều nguyện ý làm.

Thế mà người kia lại hoàn toàn không quan tâm giang hồ đồn đại, nào là giết người như ma, nào là tàn nhẫn hung ác, nàng tựa như đều để ra sau đầu. Lúc nhìn mình, lúc cùng nói chuyện với mình, đều là dáng điệu quan tâm chiếu cố, như mình mới là thế yếu, lúc nào cũng cần người ta chăm sóc.

Buồn cười! Khi nào thì hắn cần người khác quan tâm chiếu cố! Hắn muốn cái gì mà không được!

Nguyễn Lương Ngọc ngồi trong phòng ngủ một mình, ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn mờ mờ, gió nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, làm ánh nến hơi lay động, lặng yên không tiếng động. Bỗng nhiên có chút cảm giác cô đơn khó hiểu, hắn vươn ngón tay ra, nhìn bóng cái ngược dưới ánh nến, nhàm chán đổi tư thế.

Sao, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống trãi.

Người kia là mình tự tay nhốt vào lao, hơn nữa, bất quá mới giam có một ngày, mình đi thăm lúc này… Hay là đem nàng mang ra ngoài… Dù là cách nào, đều làm trong lòng nàng có cảm giác thắng lợi đúng không.

Hắn suy nghĩ thiệt hơn từng cái, có thể nghĩ một chút, thật sự không biết phải làm sao bây giờ.Bóng đêm dày đặc, mọi thứ đều đắm chìm trong bóng tối, cũng vì vậy, cho dù một tiếng vang rất nhỏ cũng có thể bị phóng đại vô hạn, âm thanh mở cửa rất nhẹ, nếu lơ đãng chỉ sẽ cho rằng đó là gió thổi cành lay.

Nguyễn Lương Ngọc vô cùng hứng thú đem ánh mắt dán lên cánh cửa, đầu tiên là thấy một cái tay nhỏ thoạt nhìn rất mập mạp, có chút cố sức bắt một bên cửa, sau đó một cái chân nhỏ lộ ra, dường như hắn cũng có thể cảm nhận được tiểu hài tử vất vả dùng toàn lực đẩy cửa. Có lẽ là cắn môi, ánh mắt mở to, cẩn thận tỉ mỉ như làm một chuyện quan trọng.

Rốt cuộc lúc thấy đứa nhỏ, Nguyễn Lương Ngọc không khỏi lấy ánh nến để sát vào chút, da thịt phấn nộn của tiểu cô nương bởi vì gió lạnh thổi qua mà trở nên đỏ ửng, tỏa ra ánh sáng mê người, tóc mái chải chỉnh tề, đôi mắt đen bóng như hai khỏa trân châu đen trân quý, lông mi chớp động, nghi hoặc chớp mắt nhìn nam tử trước mặt.

Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy tiểu cô nương này quả thực là mỹ nhân trời sinh, lúc cặp mắt xinh đẹp đến cực điểm kia nhìn mình, dường như tim cũng ngừng đập, hắn không khỏi dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt hồng hồng của tiểu hài tử, xúc cảm giống như trong tưởng tượng vô, cùng mềm mại.

“Tiểu cô nương, con tên là gì?” Hắn ngồi xổm xuống. Thân thể lộ ra nụ cười hiền lành ấm áp.

Tiểu cô nương không chút lo lắng, hơi nghiêng đầu đánh giá Nguyễn Lương Ngọc, sau đó tay nhỏ lôi kéo tóc của hắn. Cũng nở nụ cười ngoan ngoãn, âm thanh êm ái mềm mại, vô cùng dễ nghe, “Con tên Duệ Nhi.”

Nguyễn Lương Ngọc bị động tác của Duệ Nhi làm nở nụ cười, “Duệ Nhi, sao con lại ở chỗ này?” Vô Hoa thập nhị cung cũng không có đứa trẻ như vậy, cho nên hắn thật sự rất tò mò.

Quan trọng hơn là, sau khi đứa trẻ này xuất hiện tâm tình vốn buồn bực rối rắm của hắn đã tiêu tán.

Nghe vậy, Duệ Nhi cuối cùng lộ ra thần sắc sốt ruột, nàng đánh giá xung quanh nơi xa lạ, trong con ngươi mơ hồ xuất hiện nước mắt, “Mỹ nhân ca ca không thấy, con không tìm thấy ca ca…” Nàng nói xong, nước mắt đã ào ào tuôn.

Nguyễn Lương Ngọc phát hoảng, hắn không có khăn tay, cũng chỉ hoảng hốt dùng tay lau nước mắt cho bé, cho dù vậy, cũng không dừng được nước mắt như dòng suối kia.

“Tiểu cô nương sao có thể khóc như vậy, không phải là di truyền từ cha mẹ chứ.” Nguyễn Lương Ngọc ủ rũ oán giận.

“Thúc giúp con tìm mỹ nhân ca ca, con muốn mỹ nhân ca ca.” Duệ Nhi bắt lấy ống tay áo Nguyễn Lương Ngọc, nũng nịu đung đưa, nhất quyết không tha.

Nguyễn Lương Ngọc không chịu nổi nhất chính là nước mắt tấn công, huống chi là đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp thế này, lập tức một tay ôm Duệ Nhi vào ngực, dịu dàng an ủi, “Duệ Nhi ngoan! Không khóc, ta giúp con tìm mỹ nhân ca ca, nhất định có thể tìm được.”

“Thúc có thể tìm được sao?” Duệ nhi cuối cùng cũng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, vừa thấy đã thương, giọng nói trẻ con mang theo ủy khuất, “Mỹ nhân ca ca nói không thể để cho người khác thấy con, bọn họ sẽ đem con bắt lại …”

Nguyễn Lương Ngọc còn chưa kịp đi nghiên cứu vì sao lại xuất hiện một đứa bé như vậy, còn mỹ nhân ca ca trong miệng bé rốt cuộc là ai đã bị bộ dáng Duệ nhi nhu thuận tủi thân làm mờ mắt. Ngón tay bóp khuôn mặt béo mập của bé, cảm thấy vô cùng thú vị, “Không sao, không bắt con. Nhưng mà bây giờ đã tối, ngày mai sẽ tìm mỹ nhân ca ca được không?” Hắn dùng khẩu khí thương lượng nói.

“Nhưng lỡ có người xấu bắt mỹ nhân ca ca thì sao?” Duệ nhi vẫn lo lắng.

Nguyễn Lương Ngọc thật sự là cực kỳ thích đứa nhỏ này, giờ nói gì cũng sẽ không buông tay, vì thế dịu dàng nói, “Duệ Nhi, mỹ nhân ca ca có lợi hại không?”

Duệ Nhi ngẩng đầu lên, lập tức lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, mắt đôi mắt như trân châu đen lóe ra vô tận ánh sáng, “Đương nhiên là lợi hại, người xấu đều sợ mỹ nhân ca ca.”

Nguyễn Lương Ngọc thấy thế liền trực tiếp ôm lấy Duệ Nhi, cảm thấy đứa nhỏ này nhìn chỗ nào cũng đều vô cùng thích, có một chút yêu thích thiên vị khó có thể buông tay.

Về phần Duệ Nhi, nàng chỉ cảm thấy người này thoạt nhìn rất tối, rất thân thiết, hắn còn đồng ý giúp mình tìm mỹ nhân ca ca, hơn nữa, tóc của hắn sờ lên thật là thoải mái.

Nàng không khỏi vặn ngón tay, là mỹ nhân ca ca đẹp mắt, hay là trước mắt người này đẹp mắt.

Nàng bẻ ngón tay đếm mấy lần, cuối cùng không khỏi bĩu môi, hừ! Rõ ràng mỹ nhân ca ca mới đẹp mắt nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play