Rượu không say người, người tự say.

Tô Thất Thất say. Nàng chỉ uống một ly rượu nhưng lại say đến bất tỉnh nhân sự. Nguyễn Lương Ngọc cẩn thận đỡ nàng lên giường, dùng khăn ướt lau mặt cho nàng. Tô Thất Thất liên tục mê sảng, da thịt nàng tái nhợt khiến người ta có cảm giác chỉ cần dùng sức lau một cái sẽ khiến nàng vỡ mất. Nàng mở mắt, con ngươi đen nhánh tràn đầy hơi nước nhìn chằm chằm Nguyễn Lương Ngọc, một lúc nàng nở nụ cười ngu si, một lúc lại cau mày.

Nguyễn Lương Ngọc cẩn thận lau cho nàng. Vầng trăng ngoài cửa sổ đã nhô lên cao, ánh trăng sáng nhè nhẹ xuyên qua khung cửa, miễn cưỡng bao phủ khắp thân thể nửa tỉnh nửa say của nàng. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Lương Ngọc ngắm nhìn khuôn mặt nàng ở khoảng cách gần thế này, hắn có thể thấy rõ hàng lông mi của nàng. Đột nhiên hắn buông chiếc khăn ra, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ xuống mặt nàng, đầu óc nháy mắt trở nên trống rỗng, có một cảm giác mãnh liệt ập đến, mãnh liệt muốn……

Hắn chậm rãi cúi đầu nhàn nhạt hôn lên mắt nàng, Tô Thất Thất trừng mắt nhìn hắn rồi cười.

Nguyễn Lương Ngọc hơi chột dạ, nhưng lại nghĩ đến lúc nãy nàng còn hôn hắn, giờ hắn hôn nàng xem như là công bằng thôi.

Nàng đã say, ngày mai chắc chẳng nhớ cái gì đâu!

Hắn thả lỏng một chút, nhìn Tô Thất Thất không chút phòng bị nào rồi chẳng hiểu tại sao nở một nụ cười thỏa mãn.

“Thiếu gia…” Tô Thất Thất bỗng nhiên lật người nỉ non.

Nguyễn Lương Ngọc nháy mắt cứng đờ, ngay cả nụ cười vừa hé cũng đông cứng lại.

“Hách Liên.. Cung … Hách Liên…”

Nguyễn Lương Ngọc đứng dậy, một cỗ tức giận lan tỏa khắp lòng ngực. Hắn hung hăng nhìn Tô Thất Thất vẫn đang mê sảng, bàn tay thon dài nắm chặt lại, khí tức mờ mịt đó đủ khiến ánh trăng ảm đạm mấy phần.

Nàng.. đang gọi tên ai vậy?

Nàng… đang nghĩ đến ai thế?
“Thất Thất, nàng thích không?” Trên con phố náo nhiệt kẻ đi người đến, Nguyễn Lương Ngọc đứng trước một tiệm thuốc cười cười nhìn Tô Thất Thất.

Sáng sớm bị gọi dậy, Tô Thất Thất nghỉ ngơi một đêm nên nhìn không ra vẻ chán nản lúc say rượu nhưng cơn buồn ngủ là khó tránh khỏi.

“Ngươi dẫn ta tới tiệm thuốc làm chi?” Nàng nghi ngờ hỏi, bọn họ đang đứng trước một tiệm thuốc đây.

Nàng nhớ rõ nơi này là “Tiệm thuốc Vĩnh An” mà, lúc nào lại đổi thành “Tiệm thuốc Thất Thất” thế kia?

Thất Thất.. khoan đã! Tô Thất Thất giống như ý thức được điều gì, “Đây là món đồ hôm qua ngươi nói?” Nàng rất kinh ngạc, nàng thật sự không nghĩ đến Nguyễn Lương Ngọc sẽ trực tiếp tặng hiệu thuốc cho nàng.

“Y thuật của Thất Thất tốt như thế, ta nghĩ nàng nhất định sẽ thích nó.” Nguyễn Lương Ngọc mong đợi chờ Tô Thất Thất trả lời.

“Ta rất thích.” Tô Thất Thất phức tạp nhìn bảng hiệu, “Nhưng ta không thể nhận nó được.”

Nàng thật sự không thể nhận được, đối với một người luôn khiêm tốn như nàng, tấm bảng hiệu lớn thế này quả thật quá mức rêu rao. Như thế sẽ khiến nàng dễ dàng bại lộ, huống chi nàng cũng chẳng có lí do gì mà nhận nó.

Y thuật của nàng đúng là tốt thật nhưng chưa chắc khi bắt đầu làm ăn sẽ tốt.

“Tại sao? Ta nghĩ là nàng sẽ thích chứ?” Nguyễn Lương Ngọc ảm đạm cúi đầu, hắn nhớ đến mấy câu nàng lẩm bẩm hôm qua, “Nàng cứu ta, ta hồi đáp nàng là phải mà..”

Nếu là ngươi kia đưa, chắc nàng sẽ rất vui vẻ nhận lấy nhỉ?!

“Không phải do ngươi, mà nguyên nhân là ở chính ta. Ở Tô gia Ngư thôn này sẽ không có ai tin tưởng y thuật của ta.” Tô Thất Thất thẳng thắn, huống chi bệnh của nàng nàng còn trị không hết thì làm sao lại đi chữa trị cho người khác được chứ?!

Nói đến chuyện này, Nguyễn Lương Ngọc gần như cũng hiểu được đại khái, nghe được nguyên nhân không phải do hắn, trong lòng thở phào một hơi rồi cười nói, “Thất Thất, nàng yên tâm đi. Ta đã đi bái phỏng hết rồi, cũng đã thay nàng giải thích, bọn họ sẽ không có thành kiến với nàng nữa đâu.”

Hắn rất khó tưởng tượng được hắn sẽ làm những chuyện này. Đi viếng thăm từng nhà, giải thích từng chút một, người không nói lý lẽ có, người không thèm nghe giải thích cũng có. Nếu là trước đây hắn đã sớm mất kiên nhẫn rồi, nhất là hắn sẽ không hạ thấp mình đi giải thích, nhưng hắn thật sự làm được. Mấy ngày nay, hắn đi giải thích với người khác chỉ vì cho nàng một phần ngạc nhiên trong ngày đặc biệt này thôi.

“Ngươi….” Tô Thất Thất than thở, “Sao ngươi biết hôm nay là sinh thần ta?” Ngày này, đối với nàng mà nói, nhiều nhất cũng chỉ có thống khổ.

“Ta nhìn cuốn lịch kia, trên đó nàng có ký hiệu qua.”

Tô Thất Thất nhớ đến một ngày trước kia, Nguyễn Lương Ngọc tự nhiên nổi hứng đi xem lịch, thậm chí còn lật từng trang của cuốn lịch năm ngoái ra xem. Nàng không nghĩ tới, hắn kiên nhẫn như thế chỉ vì tìm ra ngày sinh của nàng.

“Ta không thể báo đáp ngươi.”

“Vậy nàng lấy thân báo đáp đi!” Nguyễn Lương Ngọc giả vờ đùa giỡn, nhưng sâu trong đáy mắt là một cỗ nghiêm túc khó tả.

Tô Thất Thất an tĩnh nhìn hắn, một lúc sau mới nói, “Chuyện này không đùa được.”

Nguyễn Lương Ngọc chỉ đành cười khổ, “Ta chỉ đùa chút thôi mà..”

Tiệm thuốc Thất Thất.

Tô Thất Thất không cách nào cự tuyệt được nên đành nhận nó. Chuyển nhượng tiệm thuốc tốn rất nhiều bạc, không biết tên Nguyễn Lương Ngọc kiếm đâu ra nữa, nàng cũng chẳng muốn đoán mò. Lúc sang lại tiệm thuốc, đống dược liệu và tiểu nhị được giữ lại, ông chủ cũ đi chỗ khác làm ăn nhưng vẫn không quên tiểu nhị theo mình nhiều năm. Lúc chuyển nhượng tiệm thuốc luôn nhấn mạnh phải giữ hai tên tiểu nhị lại. Tô Thất Thất lần đầu đến tiệm, chuyện đầu tiên phải làm đó là thanh lý dược liệu.

Nàng khá kĩ tính trong công đoạn thanh lý dược liệu. Chỉ cần là dược liệu vì để lâu mà mất tác dụng nàng đều lấy ra hết. Vì thế, ngày đầu tiên Tô Thất Thất đã sửa sang toàn bộ tiệm thuốc, tất cả dược liệu được chọn lựa tỉ mỉ, quét dọn tiệm thuốc một lượt cho sạch sẽ. Nguyễn Lương Ngọc cũng bắt tay làm cùng nàng, đến khi Tô Thất Thất hài lòng gật đầu thì trời đã tối, một ngày cứ như thế trôi qua.

Sau mấy ngày chăm chỉ, Nguyễn Lương Ngọc bắt đầu lười biếng trở lại. Lúc Tô Thất Thất tới tiệm thuốc, hắn đi theo hỗ trợ nhưng về đến nhà lại trực tiếp cuộn mình trong chăn.

Sau ngày mười lăm, thành Tây Phong lại đón tiếp một đợt tuyết, cho dù đã mặc thêm áo bông nhưng tay chân vẫn lạnh ngắt.

Tiệm thuốc Thất Thất có hai tiểu nhị, hai người nọ là chị em ruột được mướn vào làm cùng lúc. Lần đầu gặp Tô Thất Thất, hai người có chút lo lắng, sợ nàng sẽ gây khó khăn. Ở Tô gia Ngư thôn này tìm được một công việc cũng chả dễ dàng gì, hơn nữa, tiền công ở chỗ này cũng không tệ lắm.

Tô Thất Thất nói năng rất thận trọng, ít nhất nàng không để ai trong hai người họ có một nụ cười thả lỏng. Thế nhưng bầu không khí này rất nhanh được hóa giải, bởi vì bên cạnh Tô Thất Thất còn có Nguyễn Lương Ngọc. Có hắn, trước tiên là màn giới thiệu quen thuộc sau đó hắn trở thành bằng hữu với hai người nọ một cách nhanh chóng. Cơ hồ là trong khoảng thời gian Tô Thất Thất nhìn quanh tiệm thuốc một vòng, Nguyễn Lương Ngọc và hai chị em kia đã trò chuyện rất vui vẻ, ít nhất, bầu không khí ngột ngạt ban đầu đã thay đổi rồi.

Sau đó, Nguyễn Lương Ngọc nói, “Bà chủ của hai người là một người lương thiện tốt tính.”

Nhất thời hai người bỗng chuyển ánh nhìn qua Tô Thất Thất, đặt cho nàng một ánh mắt tín nhiệm. Tô Thất Thất không được tự nhiên ho khan một tiếng, không biết Nguyễn Lương Ngọc nói gì với hai chị em mà thỉnh thoảng lại cong khóe môi khiến hai người tò mò chăm chú nhìn.

Tô Thất Thất biết hai chị em nọ là con nhà nghèo, phụ thân mất sớm, mẫu thân lại bệnh nặng liệt giường, sinh hoạt hằng ngày đành dựa vào chút bạc hai người kiếm được. Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng cũng miễn cưỡng sống qua ngày.

Mà nàng, từ trước đến nay luôn rất thích những đứa trẻ vừa cần cù vừa hiểu chuyện.

Ngày hôm sau, bầu trời xám xịt đổ mưa phùn, chân trời mờ mịt như bị bao phủ trong lớp sương mù. Trên con đường đá xanh, người qua lại ít hẳn, Tô Thất Thất mặc bộ y phục làm từ vải thô, khoác thêm chiếc áo bông bên ngoài, tay cầm một chiếc dù tối màu, trên mặt đường dính đầy nước mưa, nàng cẩn thận đi từng bước, vẻ mặt bình tĩnh đi đến tiệm thuốc.

Nguyễn Lương Ngọc vẫn cuộn mình trong chăn, lúc Tô Thất Thất đi cũng không đánh thức hắn, nàng để lại chút thức ăn. Nếu hắn dậy muộn thì có thể hâm nóng rồi ăn.

Bây giờ có tiệm thuốc rồi, nàng sẽ không ở trong nhà cả ngày như trước nữa. Cứ thỉnh thoảng lên núi hái thuốc rồi mua thêm một ít dược liệu phổ thông, như vậy chắc là đủ để buôn bán rồi nhỉ?!

Lúc Tô Thất Thất đến tiệm thuốc, cửa tiệm đã mở, dưới hiên lưu lại nước mưa nhưng đã được quét dọn sách sẽ, hai đứa bé kia quả thật rất chăm chỉ.

Bé trai mặc chiếc áo bông cũ nát nghe thấy tiếng bước chân, cậu vội vàng buông cây chổi trong tay xuống, cúi đầu nhận lấy chiếc dù trong tay Tô Thất Thất, đặt nó ở sau cửa. Cậu vẫn luôn cúi đầu, lúc tiếp xúc với ánh mắt của Tô Thất Thất cũng chỉ ngốc nghếch cười một cái.

“Sao hôm nay đến sớm thế?” Tô Thất Thất hiếu kỳ hỏi.

“Ta và tỷ tỷ thay phiên nhau chăm sóc mẫu thân, hôm nay đến phiên tỷ tỷ.” Cậu bé cười một tiếng, ánh mắt hết sức trong suốt không nhiễm chút bụi nào.

Tô Thất Thất bị ánh mắt kia nhìn đến ngẩn người, nàng rất thích loại cặp mắt thuần khiết sạch sẽ này, nhưng đã lâu không thấy được.

Khi lớn lên rồi, con người sẽ có dục vọng của bản thân, có càng nhiều, hi vọng sẽ càng nhiều, sẽ không thể nào dừng lại được.

“Sau này không cần đến sớm như thế.. Ta… Nếu trong nhà gặp khó khăn có thể tìm ta, ta sẽ cố gắng giúp.”

Cậu bé xấu hổ cười cười, cảm kích nói, “Đa tạ bà chủ.”

Tô Thất Thất đến trước tủ thuốc, nhìn cuốn sổ ghi chép lúc trước ngẩng đầu hỏi, “Đúng rồi, ngươi tên gì?” Hình như hôm qua Nguyễn Lương Ngọc có nói qua nhưng nàng không để ý lắm.

“Dư Long, tỷ tỷ là Dư Phượng.”

“Long, Phượng…phụ thân các ngươi kì vọng rất lớn ở hai ngươi đấy.”

“Phụ thân nói rằng, chỉ cần hai chúng tôi bình an hạnh phúc là đủ rồi.”

“Cũng đúng.” Tô Thất Thất tự giễu cười, “Có càng nhiều, mất đi cũng càng nhiều.”

Dư Long tiếp tục quét dọn, Tô Thất Thất cúi đầu xem sổ sách mới phát hiện, mấy tháng nay tiệm thuốc Vĩnh An này đều bị lỗ vốn, thảo nào ông chủ cũ lại muốn đến nơi khác mưu sinh. Có điều chuyện này cũng đúng thôi, tiệm thuốc Thất Thất chỉ là một tiệm thuốc nho nhỏ, đại phu cố định cũng không có, buôn bán bình thường cũng chỉ là bốc thuốc cho người khác, người ta bị bệnh đều tìm đến tiệm thuốc có tiếng chứ ai sẽ đến một tiệm thuốc nho nhỏ chứ!

Tô Thất Thất liếc nhìn, thỉnh thoảng lại cúi đầu trầm tư nhưng tâm tình cũng chẳng biến đổi nhiều, ngay từ đầu nàng cũng không tính đến chuyện sẽ kiếm tiền nhờ cửa tiệm này.

Đây là món quà Nguyễn Lương Ngọc tặng nàng, nàng không thể khước từ, hơn nữa cuộc sống của nàng quả thật quá nhàm chán.

Buổi sáng yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, đi đôi với nó là tiếng giẫm lên vũng nước đọng sau cơn mưa, Tô Thất Thất cũng không ngẩng đầu, Dư Long tò mò thò đầu ra nhìn, chỉ thấy một nam tử anh tuấn khí khái vận bộ y phục màu xanh cưỡi ngựa đi xa xa. Cơn gió tung bay góc áo hấp dẫn tầm mất Dư Long, hắn hâm mộ nhìn một hồi, đang chuẩn bị quét dọn tiếp lại phát hiện nam tử kia cưỡi ngựa quay lại.

Chớp mắt một cái, thanh y nam tử đã xuất hiện trước mắt hắn.

“Khách quan, ngài…” Dư Long còn chưa kịp nói xong, nam tử nọ đã ngắt lời.

“Sao tiệm thuốc này có tên là tiệm thuốc Thất Thất?”

Hắn giống như rất gấp gáp vậy, cặp mắt dịu dàng kia không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu, Dư Long lo lắng trả lời, “Tên là công tử lấy, ta, ta cũng không biết lí do tại sao..”

Nghe vậy, thanh y nam tử âm thầm buồn cười. Chẳng qua là một cái tên thôi, cho dù có tương tự tên người kia thì thế nào chứ?! Hắn thấy hắn có lẽ ngang ngạnh quá rồi, chuyện cấp bách như thế lại chỉ vì một cái tên mà dừng lại.

Hắn nở một nụ cười giễu cợt, ngay lúc muốn xoay người lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Dư Long, ai ở bên ngoài vậy?”

Dư Long rướn cổ trả lời, “Không có gì, người này chỉ hỏi đường thôi.”

Lúc Dư Long nhìn lên, nam tử nọ đã đi thẳng vào tiệm thuốc, hắn thấy bước chân của người này rất nhẹ, một cỗ khí tức hiệp sĩ giang hồ khiến Dư Long chỉ lo nhìn chằm chằm bóng lưng nam tử.

Tô Thất Thất phát hiện tầm mắt bị che kín, nàng không vui ngẩng đầu, vừa vặn thấy được nụ cười dịu dàng của thanh y nam tử.

“Ta đến đòi món nợ ngày đó ngươi thiếu ta.” Cặp mắt dịu dàng, nụ cười dịu dàng, lời nói cũng dịu dàng nốt.

Tô Thất Thất khẽ mỉm cười.

Ngoài kia, mưa càng ngày càng to..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play