Chu Thiên Như nhoài người, lười biếng vươn vai rồi lăn lộn hết bên này đến bên kia.

Cô khẽ nhíu mày, đôi mắt to tròn từ từ hé mở, nhìn ra ô cửa sổ to lớn kề sát giường.

Vươn tay kéo rèm cửa một cái, từ trên cao nhìn xuống, khung cảnh toàn thành phố đã trọn vẹn hiện lên trong tầm mắt.

Cô mở hé cửa kính ra, nhắm mắt lại, khoé môi mỉm cười, vươn vai hít vào một hơi sâu, tận hưởng không khí trong lòng của buổi sáng.
Vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện khi cô đã được tự do tự tại, không phải chịu sự giám sát của bất kỳ ai, cũng không bị người nào sai khiến.

Lâu lắm rồi cô mới có một giấc ngủ ngon như vậy, cũng lâu rồi cô chưa được ngủ nướng như thế này.
Đã mười một giờ trưa rồi, do hôm qua ôn bài quá khuya, sáng nay cô không có tiết học, cơ thể còn bị dồn nén bao nhiêu phiền muộn, mệt mỏi khi ở trong nước, cho nên cô mới say giấc như vậy.
Sau khi sửa soạn xong, vì có thêm Vu Dịch Dương nên cô không thể mặc đồ ngủ xuất hiện trước mặt anh được, cho nên cô chọn một bộ đồ kín đáo, vừa hay giữ ấm cơ thể trong thời tiết se lạnh, rồi mới ra khỏi phòng ngủ.
Mùi thơm của thức ăn nhanh chóng bay ngang qua cánh mũi, cô quay phắt về phía căn bếp sạch sẽ, sáng bong cô chưa một lần sử dụng đến.
Vu Dịch Dương mặc bộ đồ thể thao, đang chăm chú thái một vài nguyên liệu, thi thoảng quay ra xem xét nồi thức ăn đang sôi sục trên bếp, đảo qua đảo lại rồi tiếp tục cắt xẻ một vài thứ gì đó.

Cô nghiêng đầu nhìn, đại thiếu gia nhà họ Vu sớm tối chỉ biết đến kim tiêm, dao kéo, giờ còn biết cả nấu ăn nữa sao.

Trông từng cử chỉ, động tác của anh rất thuần thục, không khác đầu bếp chuyên nghiệp là mấy.
“Anh cũng biết nấu ăn cơ à?”
Cô mỉm cười, bước đến, mở tủ lạnh, thuần thục lấy ra một chai nước suối.

Nghe thấy giọng nói trong treo, Vu Dịch Dương hơi nhìn ra phía sau, đột nhiên anh bỏ dao xuống, vặn vòi, xả nước, rửa sạch bàn tay, rồi nhanh chóng lau khô, dáng người cao lớn lập tức bước đến trước mặt cô.

Không mạnh không nhẹ đóng tủ lạnh lại, giật lấy chai nước vừa được cô mở nắp, vẫn còn đang trên tay cô: “Mới thức dậy, không nên uống nước lạnh, như vậy sẽ không tốt cho sức khoẻ.”
Cô ngước lên nhìn anh, có hơi kinh ngạc trước hành động bất ngờ của anh: “Vậy sao?”
Vu Dịch Dương đóng nắp chai lại, bỏ hẳn chai nước lạnh qua một bên, đồng thời lấy một chiếc cốc sứ được đặt ngay ngắn trên kệ: “Cô vẫn luôn duy trì thói quen này trong suốt những năm qua sao?”
Đột nhiên cô do dự một chút, rồi mới gật đầu.
Anh lập tức nhíu mày, tiến đến trước máy lọc nước.

Lấy cho cô một ly nước ấm: “Vậy chiếc máy lọc này cô để làm cảnh à?”
Cô nhận lấy cốc nước, liếc nhìn máy lọc một cái, trong lòng không khỏi nghĩ đến một số chuyện liên quan.

Đúng là rất ít khi cô lấy nước ở đó để uống, nhưng lại thường xuyên cùng Alvin dùng nước nóng ở máy lọc để pha mì trong những đêm ôn thi bạt mạng.
“Cuộc sống của tôi, cơ bản gần như là tự lập, ngoài dựa dẫm vào kinh tế của gia đình thì tất cả mọi việc tôi đều tự mình làm hết, cho nên, có chút tuỳ tiện trong sinh hoạt cũng là lẽ đương nhiên.”
Vu Dịch Dương nhìn cô một cái, rồi quay trở lại căn bếp, tiếp tục với công việc nấu ăn của mình: “Như vậy không tốt đâu.”
Cô áp hẳn hai bàn tay lên chiếc cốc sứ, nước ấm đúng là dễ chịu hơn nước lạnh rất nhiều.

Xưa nay, chưa từng ai nhắc nhở cô về những điều nhỏ nhặt này.

Sống từng đó năm, mặc dù đã trưởng thành mà bây giờ cô mới biết đến những điều cơ bản ấy.
“Anh chị tôi rất bận công việc, ngay cả ba của tôi cũng vậy, rất ít khi họ hỏi tôi về cung cách sinh hoạt trong cuộc sống, đa phần đều hỏi về việc học tập, không ai dạy tôi cách chăm sóc bản thân cả, bởi vì tôi có giúp việc lo toan hết tất cả, nhưng năm tôi mười lăm tuổi, tôi đã bảo giúp việc rời đi rồi, từ đó, cuộc sống của tôi trở nên tuỳ tiện, chỉ nghiêm túc trong việc học.” Dừng một chút, cô siết chặt chiếc cốc hơn rồi nói tiếp: “Tôi biết họ luôn muốn dành những điều tốt nhất cho tôi, nhưng do quá bận rộn nên mới không chú ý nhắc nhở tôi những điều nhỏ nhặt đó.”
Thao tác của Vu Dịch Dương có chút chậm lại, có vẻ chú ý lắng nghe cô tâm sự: “Tôi chưa từng được ai chăm sóc, một mình du học nơi đất khách mười lăm năm.”

Chu Thiên Như bỗng đơ người, quay lại nhìn Vu Dịch Dương một giây rồi nhanh chóng né tránh khi bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn về phía cô.

Lời nói của anh chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô.

Người ta còn không được ai chăm sóc mà ưu tú cả về đời tư lẫn nghề nghiệp, còn cô được người thân quan tâm, có giúp việc riêng chăm sóc mà cuộc sống vẫn tuỳ tiện tới mức này, đúng là đáng chê cười.
Mắt cô chao đảo, rồi làm bộ uống liên tiếp vài ngụm nước, loay hoay mãi cô mới tìm ra thêm được một cái cớ để thanh minh: “Là…bởi vì tôi bận học, với cả cũng không thích cầu kỳ, cho nên mọi thứ trong cuộc sống của tôi, qua loa thôi cũng là đủ rồi.”
Vu Dịch Dương khẽ nhếch mép cười thầm.

Cô không cầu kỳ ư, từ nhan sắc đến trang phục, anh đều thấy rõ được sự tỉ mĩ từ cô.

Vậy mà cô còn nói là không cầu kỳ, có mà cô nghĩ tác phong sinh hoạt là một thứ vô nghĩa thì có, cho nên cô không muốn đầu tư thời gian để học cách sinh hoạt lành mạnh hơn.
Nhưng anh cũng không nhẫn tâm bóc trần cái cớ vô lý đó của cô.

Dọn nốt những món còn lại lên bàn ăn, Vu Dịch Dương hài lòng tuyên bố: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Cô tròn mắt nhìn một bàn đầy ắp thức ăn.

Lần đầu tiên cô được ăn một bữa thịnh soạn như thế này ngay chính trong căn hộ của cô đấy.
“Sao vậy? Những món này…đều là những món cô không thích à?”

“Không, không, không.” Cô vội vàng xua tay: “Tôi không kén chọn, tôi cũng rất dễ nuôi, chỉ cần là đồ ăn ngon tôi đều ăn được hết, có điều, chưa bao giờ tôi nấu cơm ăn ở nhà như thế này, đều là ra ngoài hoặc đặt đồ ăn sẵn.”
Vu Dịch Dương nhíu mày, nét mặt lộ rõ vẻ không đồng tình, anh nhún vai nhìn cô: “Ở nhà cô có nhiều cái dùng làm cảnh thật đấy.”
Ví dụ như khi nãy, cô hoàn toàn có thể lấy nước ấm để uống nhưng cô lại chọn nước lạnh.

Còn căn bếp mới tinh kia, căn bếp sạch sẽ quá thể, sạch tới mức không có thứ gì gọi là dụng cụ nấu ăn ngoài bếp từ.
Trong tủ lạnh thì toàn đồ ăn vặt, nước giải khát và nước lọc, ngoài ra không còn thứ gì để nấu cơm được.

Cô cười ái ngại, lát sau liền gượng gạo đổi chủ đề: “Nhưng sao anh biết tôi dậy giờ này mà nấu ăn vậy? Lỡ như tôi ngủ đến chiều thì chỗ đồ ăn này phải làm sao?”
Vu Dịch Dương cho cô một ánh nhìn thần bí, vài giây sau mới lên tiếng: “Là thần giao cách cảm đó.”
Anh đáp ngắn gọn rồi im lặng ăn cơm.

Cô nào có biết, anh đã dậy từ sáu rưỡi sáng để chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, nào ngờ sáng nay cô không đi học, thế là anh lại đợi cô thức dậy, hâm nóng lại đồ ăn không biết bao nhiêu lần rồi lại đặt thêm nguyên liệu để làm thêm món, cuối cùng thì cô cũng chịu dậy.

Còn nếu cô ngủ đến chiều, có lẽ anh sẽ kiên trì làm đồ ăn nhiều tới mức có thể bày ra khắp căn hộ của cô..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play