Chart Lee đã đến nhà hàng trước cô, anh ta ngồi ngay bàn ăn phía sau lưng cô, nhưng căn bản, cô không hề để ý, sau khi cố gắng bình tĩnh nghe cuộc trò chuyện giữa cô và Vu Dịch Dương, khiến anh ta không thể kiềm chế nổi mà đứng bật dậy, chất vấn cô.
Chu Thiên Như nhếch mép, thong thả đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt Chart Lee: "Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à?"
Rõ ràng người thật, chuyện thật đang xuất hiện trước mắt, mà Chart Lee vẫn còn ngờ ngợ, không tin nổi con người thật của cô: "Du Du, uổng công tôi tin tưởng cô, uổng công Hàn Phong tin tưởng cô, vậy mà cô...vậy mà cô lại phản bội cậu ấy."
Khoé miệng của cô kéo dài hơn, chậm dãi đứng dậy để Chart Lee thấy rõ phong thái quyền quý của cô lúc này, cô cất cao giọng: "Giới thiệu với anh thêm một lần nữa, tôi tên là Chu Thiên Như, con gái út của cố chủ tịch Chu thị."
Sắc mặt Chart Lee lập tức ngắn lại, ánh mắt kinh hoàng phóng thẳng về phía cô: "Cô nói gì cơ?"
Cô thu lại nụ cười, ánh mắt loé lên tia tàn độc: "Nếu như anh không hiểu, có thể nói với Bạch Hàn Phong về thông tin của tôi, anh ta nghe xong sẽ hiểu lý do vì sao tôi lại làm như vậy với Bạch thị."
Chart Lee đơ người, anh ta vẫn không thể tin nổi, cô giúp việc ngây thơ, chân thật ngày nào lại chính là con gái của kẻ đã bị Bạch thị cướp đi sự nghiệp.

Cố tình nguỵ trang thành giúp việc để lấy lòng Bạch Hàn Phong.

Là quá khứ tiếp diễn thêm một lần nữa hay sao.

Nhưng nhân vật lần này, lại có lý do vô cùng chính đáng để lật đổ Bạch thị.

Cô biết quá khứ của Bạch Hàn Phong cơ mà, nhưng vẫn cố tình lên kế hoạch hãm hạii hắn, năm xưa, sự phản bội đó từng khiến hắn mắc bệnh trầm cảm, khiến hắn không tỉnh táo mà gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Khiến đôi chân của hắn mất khả năng đi lại suốt từng đó năm.
Ngày hôm nay, chân của hắn vừa mới bình phục thì con người thật của cô được lộ diện, chẳng khác nào trao thêm một cú sốc vào cuộc đời của hắn.
"Hàn Phong nhất định sẽ không tha cho cô, cô nhất định sẽ phải trả giá đắt." Chart Lee lùi ra sau vài bước, lúc này anh ta không còn tâm trạng ở lại dùng bữa nữa, liền cầm theo áo khoác rồi dứt khoát rời đi.
Ánh mắt Chu Thiên Như ánh lên tia tà ác, nhìn theo bóng lưng Chart Lee đang khuất dần.

Trả giá ư? Đừng hòng! Là cô đang trả thù bọn họ, bọn họ làm gì có tư cách trả đũa cô.
Vu Dịch Dương chăm chú nhìn lên khuôn mặt cùng với ánh mắt yêu mị của cô, anh âm thầm đánh giá, cô gái này quả thực rất có khí chất: "Anh ta...không làm hỏng tâm trạng của cô đấy chứ?"
Mắt cô bỗng hồng lên, nhìn những ánh đèn neon đã được thắp sáng bên ngoài cửa kính: "Nếu như bọn họ phải chịu sự mất mát như anh em tôi, có lẽ, tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
Vu Dịch Dương vẫn không rời mắt khỏi cô, nhưng ánh mắt anh đã xuất hiện vài tia ôn nhu, anh biết cô đang nghĩ gì, chắc chắn là đang buồn vì chuyện ba cô qua đời: "Thiên Như, có một vài chuyện, chúng ta nhất định phải buông bỏ thì mới có thể cảm thấy hạnh phúc với những gì chúng ta đang có, vấn đề về ba cô chắc cô cũng biết, ông ấy đã có bệnh từ trước đó, chỉ là không vượt qua nổi sự đả kích nên mới..."
Cô lập tức quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt của Vu Dịch Dương: "Anh đang bênh vực cho bọn họ sao?"
Vu Dịch Dương thoáng giật mình, định lên tiếng phản bác thì cô đã kích động cướp lời: "Phải, ba tôi đã có bệnh từ trước, nhưng sức khoẻ của ông ấy vẫn có thể duy trì, nếu như không có đả kích đó thì ông ấy sao có thể qua đời sớm như vậy, nếu như không phải do Bạch thị mưu tính cướp đi Chu thị thì ông ấy có đổ bệnh không, đó là sự nghiệp cả đời của ba tôi, sao có thể nói mất là mất, cho nên, chính Bạch thị là kẻ giết người không dao, hại chết ba của tôi, hại chúng không còn nhà để về, hại chúng tôi mất ba, anh là bác sĩ của ba tôi, anh phải là người hiểu rõ chuyện đó chứ."
Giọt lệ trong veo ngay lập tức rơi xuống, cô lớn tiếng không thèm nể nang đến những bàn ăn bên cạnh, nhưng Vu Dịch Dương cũng không cảm thấy ái ngại, anh không ngăn cản cô, ngồi im đó để nghe cô nói ra hết những ấm ức trong lòng.

"Thiên Như, tôi không bênh vực họ, tôi chỉ lo cô sẽ vì hận thù mù quáng mà đi sai đường." Thanh âm của Vu Dịch Dương lúc này trở nên nhẹ nhàng vô cùng, vừa như đang khuyên nhủ, vừa như đang trấn an sự kích động của cô.
Chu Thiên Như lau ngang nước mắt, cô cười trừ, với lấy áo khoác vắt ngay bên cạnh, dứt khoát đứng lên: "Xin lỗi, để khi khác tôi mời anh."
Vu Dịch Dương cũng vội đứng lên, nắm cánh tay cô, giữ lại: "Thiên Như, cô biết là tôi không hề có ý đó mà."
Cô không đáp lại, hất tay anh ra, cầm theo áo khoác đi một mạch ra khỏi nhà hàng.

Tâm can bất giác dấy lên đau đớn, môi cô bặm chặt, nước mắt không tự chủ rơi lã chã.
Vu Dịch Dương vội thanh toán tiền, rồi đuổi theo phía sau.

Lúc này, cô chẳng biết bản thân đang đi đâu, con đường phía trước là đường nào, nhưng cô vẫn cứ bước đi như thiêu thân, dần dần, bước đi trở nên nhanh như chạy.
Được một lúc thì cô đến trước một chiếc ghế đá bên đường, bất lực ngồi thụp xuống.

Vu Dịch Dương cảm thấy áy náy vô cùng, không dám ngăn cô lại, chỉ có thể âm thầm đi phía sau cô.

Anh chậm rãi bước đến, ngồi kế bên cô: "Thiên Như, tôi xin lỗi."
Đôi môi cô bỗng run rẩy, ngước khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên nhìn Vu Dịch Dương, cô bỗng nắm lấy cánh tay anh, rồi gục đầu xuống lồng ngực của anh mà khóc nức nở: "Tại sao vậy, họ cướp sự nghiệp của ba tôi được, tại sao tôi lại không thể trả thù họ được, tôi chỉ đang cố gắng lấy lại công bằng cho bản thân, lấy lại sự nghiệp cho ba tôi thôi mà, như vậy là sai sao?"
"Đúng, đúng, đúng, cô không hề sai, là tôi sai, là tôi sai, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Vu Dịch Dương vào tay đón lấy cơ thể mảnh mai của cô vào lòng, anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, rồi đan tay vào mái tóc đen mượt, nhẹ nhàng an ủi cô.
Phần áo trước ngực của Vu Dịch Dương cứ thế bị cô làm ướt một khoảng, anh cũng không có ý định đẩy cô ra.

Dòng xe cộ ngoài được vẫn nườm nượp, bóng tối ngày càng đậm hơn, ánh đèn ngày càng chói loá.

Cô vẫn vùi đầu vào lồng ngực của anh mà nức nở.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, cô ngưng khóc, từ từ rời khỏi người của Vu Dịch Dương, thần người ra nhìn về phía trước.

Rồi lại ngậm ngùi cúi đầu xuống, đan hai bàn tay vào nhau, không biết nghĩ vu vơ điều gì.

Hồi lâu không thấy cô lên tiếng, Vu Dịch Dương liền nắm lấy hai bàn tay đang không ngừng đan vào nhau của cô: "Muộn rồi, chúng ta về nhà thôi."
Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt vẫn còn dưng dưng ửng hồng, như mội lại mím chặt, một lời cũng không nói.
"Sao vậy?" Vu Dịch Dương nghiêng đầu nhìn cô.
Cô liền nhìn xuống cổ chân đã sưng đỏ.

Anh lập tức hiểu ra, ngồi thụp xuống, cởi bỏ giày cao gót: "Có đau không?"
Cô gật gật đầu.
"Sao lại thành ra thế này rồi?"
Vì vừa khóc xong nên có vẫn có chút mếu máo: "Lúc nãy tôi chạy nhanh quá, không chú ý đến bản thân đang đeo giày cao gót, giờ mới thấy đau."
Vu Dịch Dương ngước lên nhìn cô, nhẹ nhàng mỉm cười: "Không sao, để tôi cõng cô về."
Mắt cô mở lớn, ra sức lắc đầu, xua tay: "Không cần đâu, bỏ giày ra là có thể đi được, không cần phiền phức như vậy."
Khoé miệng anh hơi nhếch lên, bỏ mặc lời từ chối của cô, cầm lấy giày cao gót rồi hướng lưng về phía cô, anh vừa kéo tay cô một cái, cả người cô đã đổ hẳn lên lưng anh.
Anh cứ thế đứng dậy để cô không còn cơ hội từ chối.

Chu Thiên Như ngoài bối rối, chới với ra thì không làm được gì.
"Cảm ơn anh." Ở trên lưng của Vu Dịch Dương, cô gục đầu lên vai của anh, khẽ nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi lấy lại Chu thị."
Dòng xe cộ vẫn lạnh lùng lướt qua, những ánh đèn vẫn đua nhau chiếu sáng, Vu Dịch Dương đưa cô băng qua những nẻo đường, tưởng chừng anh sẽ im lặng cho đến khi về chung cư, nhưng một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Vậy, cô định báo đáp tôi như thế nào đây?"
Thấy cô im lặng, anh cứ nghĩ rằng cô đang suy nghĩ, anh liền bồi thêm một câu: "Chi bằng, lấy thân báo đáp đi."
Cô vẫn im lặng, anh mới quay ra phía sau, cô đã gục hẳn đầu lên vai anh, cả người cô khôn còn nhúc nhích, cô ngủ rồi sao? Anh bỗng bật cười, vậy là cô không hề nghe thấy lời gợi ý ngọt ngào của anh rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play