Xe chạy không lâu thì đến chân núi, vì để du khách được chiêm ngưỡng hoàn toàn phong cảnh tuyệt vời ở nơi này nên hướng dẫn viên đề nghị tất cả xuống xe, đi bộ lên núi.
Khách sạn mọi người sẽ ở trong 3 ngày tới nằm gần đỉnh núi, đường bộ đi lên đã được làm thành những bậc thang bằng đá. Cũng may đây là sườn núi thoải, không quá dốc nên đi sẽ thoải mái hơn, có điều bù lại sẽ phải đi nhiều bậc thang.
Lý Niệm Dao nhìn con đường dài thăm thẳm không thấy điểm đích mà miệng không ngừng la ó, phàn nàn không biết đây là du lịch hưởng thụ hay là đi hành xác người ta nữa
Quý Ninh Hinh thấy cô nàng như vậy thì cười trêu một trận, chê Quý Niệm Dao sao mà yếu đuối.
Để không trễ nãi thời gian, lên đến khách sạn kịp giờ nên Cảnh Hạ Vũ cùng nhóm người tự xách hành lý trên tay, bắt đầu leo núi.
Quý Ninh Hinh lúc đầu còn vô cùng hăng hái, đi 3 bước chạy 2 bước, còn ồn ào vui vẻ. Nhưng chỉ không lâu sao đó, Cảnh Hạ Vũ đã thấy nàng yểu xìu, vừa đi vừa bò leo lên từng chút một, miệng không ngừng than thở hỏi bao giờ sẽ tới nơi.
Mọi người bị nàng chọc cho cười không ngừng. Cảnh Hạ Vũ nhìn không nổi nữa, nhanh chóng đi đến chỗ Quý Ninh Hinh đang ngồi, nửa kéo nửa đỡ nàng đứng dậy.
"Cố thêm một tí, phía trước có mõm đá để nghỉ ngơi đó"
Lời của hướng dẫn viên giúp Quý Ninh Hinh có thêm động lực. Nàng thuận theo đà đỡ của Cảnh Hạ Vũ, không khách sáo mà dựa cả nửa thân người vào người ta.
Cảnh Hạ Vũ không nói gì, xem như dung túng Quý Ninh Hinh làm loạn, dìu nàng tiến lên từng chút.
"Đi chậm thôi"
"Được rồi, cảm ơn em"
Lý Niệm Dao đi phía sau nhìn cảnh này cảm thấy ngọt như đường rồi, hành lý xách trên tay cũng không còn cảm giác nặng nề nữa.
Đỡ Quý Ninh Hinh ngồi xuống tảng đá ven đường, Cảnh Hạ Vũ đợi nàng ngồi vững mới lấy bình giữ nhiệt trong ba lô ra đưa cho nàng.
"Leo núi mà cho chị uống nước nóng, không chịu nổi đâu, không uống"
"Uống thử đi, ngon lắm á"
Quý Ninh Hinh bán tín bán nghi nhìn Cảnh Hạ Vũ, cuối cùng cũng nhận lấy uống một ngụm.
Vặn mở nắp bình, một mùi hương xộc ra thơm nức, thu hút cả sự chú ý của những người đang ngồi bên cạnh. Khách tham quan đi ngang cũng không nhịn được dừng lại vài giây.
Lại một thức uống mới lạ, mang theo từng tầng hương vị khác nhau. Vừa uống vào sẽ có cảm giác ngọt như đường, sau đó là vị chua đối lập cực lớn với vị ban đầu. Cuối cùng lưu lại một vị thanh nhẹ nơi cổ họng.
Quý Ninh Hinh trợn tròn mắt, hào phóng cho Cảnh Hạ Vũ một cái like.
"Hạ Vũ, ngon quá, món gì vậy?"
"Món bí mật số 2 trong thực đơn đặc biệt của em đó, vẫn chưa biết đặt tên là gì. Hay chị đặt giúp em đi"
Quý Ninh Hinh ra chiều đăm chiêu, gãi gãi cái cằm suy nghĩ.
"Hay là lấy tên 'Sinh tố hoa quả đi'"
"Sao lại đặt như vậy, em đâu dùng loại quả nào đâu?"
"Ừm..vì khi uống chị cảm nhận được nhiều vị lắm, có vị giống dâu, giống trà, còn có độ ngọt như của trái cây nữa"
Cảnh Hạ Vũ nghe nàng nói cũng thấy có lý, quyết định chọn cái tên nàng đặt cho món này.
Những người xung quanh nghe đoạn đối thoại của hai người, tò mò muốn thử một ngụm.
"À..có thể cho tôi thử được không?"
Không biết là ai đã lên tiếng, nhóm người còn lại thuận đà theo đó mà hùa theo. Quý Ninh Hinh cũng không keo kiệt, đem đi rót cho mỗi người một ít.
Cảnh Hạ Vũ bất lực nhìn Quý Ninh Hinh, cũng lười quản người kia, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm. Dù sao thì cô cũng mang theo nhiều nguyên liệu để làm chúng lắm.
Không ngoài mong đợi, tất cả đều bị đồ uống của Cảnh Hạ Vũ thu phục. Không ngừng tấm tắc khen ngon. Lý Niệm Dao cũng vô cùng hào hứng.
"Chị, món này ngon thật. Phải chi có thể đưa vào thực đơn của quán mình thì hay ha"
"Nói nhăng nói cuội gì không biết nữa, sao lại lấy công sức của người ta ra làm của riêng cho mình được hả"
Quý Ninh Hinh âm thầm liếc nhìn Cảnh Hạ Vũ, cũng may đoạn đối thoại của hai người không lớn, chỉ vừa đủ cho người trong cuộc nghe, nếu không thì cũng không biết nói với cô thế nào nữa.
Thấy nghỉ đã đủ, đoàn người lại tiếp tục đi lên. Lần này đi liền một mạch không nghỉ, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Điều kiện của khách sạn không tệ, được làm theo phong cách cổ xưa. Phòng ăn được chia thành các gian riêng biệt, đủ để đáp ứng cho từng tốp khách khác nhau.
Vì là chuyến đi miễn phí, để tiết kiệm chi phí nên phía công ty du lịch sắp xếp cho 10 người ở 5 phòng. Quý Ninh Hinh lần này bị Lý Niệm Dao sống chết bám chặt, không dễ dàng chạy theo người khác nữa. Cuối cùng Cảnh Hạ Vũ được phân ở cùng một vị khách khác trong đoàn.
Trước giờ ăn trưa, 10 người khách được trả tự do, họ có thể đi đâu tuỳ thích, chỉ cần trở về đúng giờ dùng cơm là được.
Hai người phòng Quý Ninh Hinh bày tỏ tất cả sức lực của mình đều đã tiêu hao cho việc leo núi cả rồi, không muốn vận động thêm nữa, ôm nhau nằm lì ở trong phòng.
Cảnh Hạ Vũ trái lại vẫn còn khoẻ lắm, quyết định đi vòng quanh xem thử. Không gian quanh khách sạn vô cùng yên tĩnh, vì vị trí nằm ở trên cao nên không ngừng đó gió.
Phía sau khách sạn được trồng một rừng trúc, cây nào cây nấy vô cùng thẳng hàng. Cảnh Hạ Vũ liên tưởng chúng với những bộ phim cổ trang trên ti vi, có lẽ đây sẽ là nơi lý tưởng để quay phim đó.
Trong đầu Cảnh Hạ Vũ đã dần phát thảo được đề tài bài tập của mình rồi. Nghĩ là làm liền, cô tìm một chỗ có thể ngồi, lấy sổ tay ra vẽ sơ bộ.
Khi tập trung người ta thường quên mất thời gian. Thẳng đến khi Quý Ninh Hinh gọi điện thoại đến nhắc cô đã đến giờ ăn cơm thì Cảnh Hạ Vũ mới biết mình đã trầm ngâm bao lâu rồi.
Cất dụng cụ vào túi, Cảnh Hạ Vũ thong dong đi về. Không biết trưa nay sẽ được ăn gì nhỉ?