Mười người lần lượt ngồi vào vị trí của mình, Cảnh Hạ Vũ và Trình Tinh Dĩnh một trái một phải ngồi cạnh Quý Ninh Hinh, kẹp nàng ở giữa.
"Nào, mọi người thử tay nghề của đầu bếp nhà mình đi"
Cảnh Hạ Vũ không khỏi ngượng ngùng khi nghe Quý Ninh Hinh nói như vậy.
Một bàn bạn bè vây quanh nhau vừa ăn vừa nói cười. Chủ nghĩa không rượu không vui cũng được thực hiện rất tốt, ly nâng lên không ngừng.
Cảnh Hạ Vũ trước giờ không uống những thứ có cồn, Quý Ninh Hinh biết điều đó nên ra mặt che chở, để cô uống nước ngọt.
Chủ nhà đã ra mặt, dĩ nhiên phải nể vài phần. Không ai làm khó dễ bắt cô phải uống nữa. Duy chỉ có Trình Tinh Dĩnh nhìn cô với ánh mắt chứa đầy địch ý từ đầu đến giờ là không phai.
Vốn dĩ nàng ta muốn hẹn Quý Ninh Hinh một buổi đi chơi riêng, nhưng nàng một mực từ chối. Hết cách nên Trình Tinh Dĩnh mới cất công đi hẹn từng người một trong nhóm bạn lúc trước, hòng thông qua họ tiếp cận nàng lần nữa.
Nào ngờ giữa đường xuất hiện một Cảnh Hạ Vũ làm cho kế hoạch của nàng ta có bước rẽ ngang. Nhìn cách Quý Ninh Hinh quan tâm cô, nàng ta cảm giác có mối đe doạ tìm ẩn đang ngày càng lớn dần.
Mọi người ở đây đều là những người ngày xưa thành tâm chúc phúc cho mối tình của họ. Khi nghe Trình Tinh Dĩnh nói muốn hợp lại với Quý Ninh Hinh, họ không ngần ngại cất công đến đây hỗ trợ.
Nhưng theo tình hình hiện tại, mọi chuyện dường như tiến triển có chút chệch khỏi quỹ đạo ban đầu họ vạch sẵn. Xem ra Quý Ninh Hinh có quyết định riêng của nàng rồi.
Đều là người trưởng thành biết cái gì nên làm và cái gì không. Đám bạn ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, bày tỏ lần này thật sự không giúp được. Mặc dù ủng hộ hai người, nhưng trên lập trường là bạn, họ cần phải tôn trọng Quý Ninh Hinh.
Thật ra Cảnh Hạ Vũ từ đầu đến cuối đều không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ im lặng ngồi kế bên Quý Ninh Hinh nghe mọi người nói chuyện, khi chủ đề hướng về mình sẽ đáp lại vài câu. Thỉnh thoảng sẽ gắp đồ ăn bỏ vào chén Quý Ninh Hinh, tiện tay sẽ lột tôm cho nàng.
Người khó chịu chung quy cũng chỉ có mình Trình Tinh Dĩnh. Thấy sự quan tâm vốn dĩ trước đây từng thuộc về mình nay thuộc về người khác, nàng ta cảm thấy không cam tâm.
Chỉ không chút ý một lát, mùi dấm toả ra từ người cô nàng ngày chua. Bàn tay nắm chặt chiếc ly, không ngừng chuốt chất lỏng chứa đầy cồn vào bụng.
"Hạ Vũ, tôm ngon quá"
Nàng ta loáng thoáng nghe Quý Ninh Hinh ghé vào tai Cảnh Hạ Vũ nói nhỏ như thế.
Nhìn con tôm cuối cùng trên đĩa, cả Cảnh Hạ Vũ lẫn Trình Tinh Dĩnh đều muốn lấy nó lột cho Quý Ninh Hinh.
Hai đôi đũa vươn ra cùng một lúc, chạm vào con trôm nằm trơ trọi trên bàn. Mùi thuốc súng thoáng chốc bay đầy quán, hai người không ai nhường ai, thế trận giằng co quyết liệt.
Quý Ninh Hinh ngồi giữa không muốn ai phải khó xử, lên tiếng can ngăn.
"Đều lớn cả rồi còn tranh nhau con tôm hả"
Đoạn, nàng vươn tay gắp con tôm còn lại bỏ vào chén của Trình Tinh Dĩnh. Không để cô nàng kịp đắt ý, đã thấy Quý Ninh Hinh đưa con tôm đã lột vỏ trong chén mình cho Cảnh Hạ Vũ.
"Hạ Vũ, nếu không chê thì em ăn của chị đi"
Người nào đó được sủng sinh kiêu ngạo, lần đầu tiên trong ngày chân chính dùng mặt khiêu khích Trình Tinh Dĩnh.
Ý định lột tôm cho Quý Ninh Hinh cũng không còn. Hôm nào lại làm phần khác cho nàng sau vậy.
Ăn uống no say, tiệc tàn người tan, đám bạn sau khi giúp Quý Ninh Hinh dọn dẹp liền lục tục kéo nhau ra về. Trình Tinh Dĩnh muốn ở lại phụ bị nàng một mực từ chối.
"Cậu về cùng mọi người đi, ở đây có Hạ Vũ giúp mình rồi"
Nói thế nào cũng không lay động, nàng ta chỉ có thể cầm áo khoác ấm ức ra về. Có chút không cam lòng.
Cảnh Hạ Vũ rửa chén, Quý Ninh Hinh giúp cô đem chén đã rửa để ngăn nắp lên kệ. Cả quá trình không ai nói chuyện, chỉ có tiếng nước chảy cùng bát đũa va vào nhau, vậy mà lại có chút ấm áp.
10h tối, tắt đèn Nhất Niệm, cả hai thông thả đi về. Cô đưa nàng đến dưới chân tiểu khu, lưu luyến hồi lâu mới nói lời tạm biệt. Đợi nàng lên đến nhà mới bước theo hướng ngược lại quay về.
"Lại về với Hạ Vũ sao"
Quý Kim Ngọc đứng trên ban công nhìn một màn biệt ly dưới lầu, đợi con gái vừa vào nhà liền trêu.
"Mẹ này, không phải em ấy thì còn ai nữa"
"Mẹ cứ tưởng..."
"Không có đâu"
Không để mẹ già nói hết câu, Quý Ninh Hinh đã cắt lời.
"Không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ đi. Con đi tắm rồi cũng lên giường luôn đây"
Nhìn bóng con gái đi như trốn chạy về phòng, Quý Kim Ngọc bất đắc dĩ cười. Chuyện tình cảm của đám trẻ bà quả thật không biết nên nói thế nào.
Tắm rửa xong xuôi, làm hết các bước dưỡng da trước khi ngủ, Quý Ninh Hinh leo lên giường trùm chăn, lấy điện thoại ra nhắn tin tán gẫu với Cảnh Hạ Vũ.
[Có đó không, em về chưa]
[Em về rồi, vừa tắm xong]
[A, chị cũng vậy nè]
Chị qua em lại mỗi người một câu, trò chuyện đến quên mất thời gian, nhìn lại cũng đã gần nữa đêm. Bỗng dưng Cảnh Hạ Vũ nhận được tin thế này.
[Hạ Vũ, tự nhiên chị muốn ăn bingfen quá, thêm một phần vằn thắn, một lồng tiểu long bao nữa]
[...]
Nhìn những dấu chấm bất lực của đối phương, không hiểu sao nàng lại muốn cười. Bên kia lại gửi thêm một dòng.
[Ăn khuya không sợ béo hay sao]
[Nhưng chị muốn ăn mà, với lại chị đâu phải minh tinh hay gì đâu mà cần giữ dáng]
Tin nhắn gửi đi vậy mà lại không nhận được lời hồi đáp. Quý Ninh Hinh nhìn chằm chằm vào màn hình, 15 phút trôi qua cũng không thấy cô trả lời.
Tưởng cô vì mệt mỏi cả ngày nên ngủ quên, nàng ngậm ngùi gửi đi mấy chữ chúc ngủ ngon rồi tắt điện thoại, nhắm mắt định ngủ.
Nào ngờ mới nằm được một lúc không lâu, điện thoại vốn yên lặng nằm trên tủ đầu giường đổ chuông.
Nghe được âm thanh đặc biệt được cài cho Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh bật dậy ngay lập tức, sợ cô có chuyện gì mới gọi nàng vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Bấm nút tiếp nhận rồi đưa lên tai, chưa kịp chào hỏi, chỉ nghe cô nói
"Chị, ra ban công đi"
Vỏn vẹn năm chữ. Nàng tức tốc xỏ dép bông, hai ba bước chạy đến mở cửa sổ, nhìn ra ban công.
Trời khuya heo hút, tiểu khu cũ không một bóng người qua lại, chỉ có tiếng vài chiếc lá khô bị gió cuốn bay cọ sát xuống mặt đường.
Cảnh Hạ Vũ đứng dưới ánh đèn, ánh sáng chiếu xuống kéo chiếc bóng của cô ra thật dài.
Một tay xách túi lớn túi nhỏ không biết bên trong đựng cái gì đưa lên cao, hướng về phía Quý Ninh Hinh nhiệt tình vẫy.
"Em mang đồ ăn đến, là những thứ chị muốn ăn đó"
Nàng nghe chiếc điện thoại chưa tắt bên tai phát ra tiếng như vậy. Đáy lòng cảm động mềm một mảnh, chỉ vì một lời nói bâng quơ mà cô bất chấp cái lạnh của đêm đông đi mua đồ mang đến cho nàng.
Sắt đá cũng phải tan chảy, huống gì trái tim đã sớm đập loạn nhịp vì cô từ lâu.
"Chị có tiện xuống đây không"
"Có, đợi chị một chút"
"Khoan đã, nếu chị xuống sẽ ảnh hưởng đến cô đó. Ở yên đó đợi em đi"
Vừa định quay người xuống chỗ Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh nghe cô nói vậy lại lần nữa quay về phía ban công. Thắc mắc không biết cô định bày ra cái trò gì nữa.
Cảnh Hạ Vũ tắt điện thoại, cho vào túi. Cột các quai túi ni lông lại vào với nhau thành một, sau đó đưa chúng lên miệng, dùng răng cắn chặt.
Xắn tay áo lên, ôm gốc cây đại thụ cặp bên tiểu khu từng bước leo lên.
Cây đại thụ không biết đã ở đây bao lâu, chỉ biết nó rất to, cành lá xum xuê. Một cành to vươn dài ra tới ban công nhà nàng.
Quý Ninh Hinh nhìn cô liều lĩnh mà thót tim, nhà nàng ở tận tầng bốn, leo cao vậy nguy hiểm biết bao.
"Hạ Vũ leo xuống, nguy hiểm lắm, chị xuống đó được mà"
"Có nghe chị nói không"
"Này.."
Nháy mắt Cảnh Hạ Vũ đã ôm cành cây đối diện phòng nhìn nàng, nhe hàm răng còn cắn chặt đồ hướng nàng cười.
Thở dài bất lực, Quý Ninh Hinh né sang một bên để cô đi vào.
"Em đó, có biết.."
"Được rồi em biết rồi, chị ăn đi nè"
Cảnh Hạ Vũ một tay đẩy nàng vào trong, một tay vươn ra đóng lại cửa sổ, ngăn gió lạnh lùa vào trong.
"Em mua đến cho chị làm gì, khuya như vậy rồi"
"Vì chị muốn ăn mà"
Chỉ vài chữ đơn giản mà đã chặn được miệng nàng, biết vậy không nói ra cho rồi.
Cảnh Hạ Vũ thấy trong góc phòng có cái bàn nhỏ, đi đến kéo nó ra, bày đồ ăn lên bàn.
Đầy đủ những món Quý Ninh Hinh vừa nói, tâm nàng nhũn thành một đống bột nhão, bị cô làm cho cảm động đến rối tinh rối mù.
"Em ăn với chị đi, chị nói thế chứ làm sao ăn hết được"
Cảnh Hạ Vũ cũng không từ chối, ngồi xuống đối diện giúp nàng chia sẻ thức ăn.
Vì không dám nói lớn làm kinh động Quý Kim Ngọc đang ngủ, hai người vừa ăn vừa thỏ thẻ tâm sự, những âm thanh chỉ đủ người trong cuộc nghe.
Gió lạnh bị ngăn bên ngoài, căn phòng ngập tràn hương vị ấm áp, thanh âm trong trẻo hoà với trầm thấp thỉnh thoảng vang lên. Thêm mùi đồ ăn ngon khó cưỡng lan toả trong không khí.
Dường như mùa đông cũng không lạnh lắm.
****
*Bingfen (hay còn gọi là thạch đá) là một loại thạch trong suốt, có thể ăn không hoặc ăn kèm với các loại topping khác nhau tuỳ theo sở thích. Có một loại gọi là Bingfen đường đỏ, chỉ có thạch trong suốt ăn kèm với nước đường nâu.
*Tiểu Long Bao (Xiao Long Bao) có nghĩa là bánh bao trong cái lồng nhỏ hay còn được gọi là bánh bao súp. Bắt nguồn từ một vùng ngoại ô ở Thượng Hải. Món Tiểu long bao truyền thống là nhân thịt lợn, sau này nó còn có nhân tôm, hải sản, nhân rau phổ biến. Điểm nổi bật của món bánh bao này là lớp vỏ mỏng gần như trong suốt nhưng dẻo và dai, mềm tan trong miệng và có thể giữ được phần nước súp thịt bên trong.
* Vỏ vằn thắn được làm từ bột mì, nhân được làm từ thịt heo, hải sản, rau nấm băm nhỏ. Phần nhân được gói trong vỏ bột mì mang hấp chín chuyển màu trong vắt thấy nhân bên trong. Viên vằn thắn được được gọi là sủi cảo , vằn thắn tôm còn được gọi hay gần giống há cảo quen thuộc. Vằn thắn thường dùng để hấp hoặc chiên ăn kèm sốt gia vị.