Để đảm bảo hoàn toàn không xuất hiện bất kỳ tình huống xấu nào, Quý Kim Ngọc được khuyên ở lại bệnh viện một tuần để tiện theo dõi.

Cảnh Hạ Vũ thay phiên với Quý Ninh Hinh, hai người ra ra vào vào thay nhau chăm sóc người bệnh. Chỉ cần Cảnh Hạ Vũ không có tiết trên lớp hoặc đi dạy, cô sẽ nấu đồ ăn mang vào cho mẹ con hai người.

Quý Kim Ngọc ngồi trên giường ghim từng miếng táo đã gọt vỏ cẩn thận đưa lên miệng cắn từng miếng nhỏ, âm thầm quan sát con gái cưng ngồi trên cái ghế nhỏ đan từng sợi len. Chắc có lẽ nàng cũng không hề phát hiện nụ cười nhẹ như tia nắng len lỏi giữa trời đông luôn treo trên môi mình suốt từ nãy đến giờ.

Quý Kim Ngọc rảnh rỗi không có gì làm, nhìn cái mặt tươi cười kia không biết làm sao tự dưng lại không chịu nổi, dùng chân huýt nhẹ vào tay Quý Ninh Hinh, lôi kéo sự chú ý của nàng.

"Đan cho ai mà cười tươi dữ vậy"

"Con có cười hả"

"Cái miệng muốn tới mang tai rồi"

Quý Ninh Hinh bị chọc không khỏi đỏ mặt, vành tai có chút hồng.

"Cho người yêu sao"

"Con làm gì có người yêu mà đan?"

"Mẹ nghe nói hình như tiểu Dĩnh gần đây vừa về đó"

"Mẹ, đó đã là quá khứ rồi, mẹ đừng nhắc nữa. Con đang cho Hạ Vũ"

Thấy Quý Ninh Hinh không muốn nhắc tới, bà cũng thức thời không nói nữa. Chuyện của con gái bà không quyết được.

"Cũng đúng, mẹ thấy Hạ Vũ ăn mặc phong phanh quá, trời lại lạnh như vậy"

"Mẹ cũng thấy vậy đúng không. Thế mà những lúc con nói em ấy toàn tìm cớ cho qua, giờ con đan bắt em ấy đeo"

Quý Kim Ngọc gật gù đồng tình. Đứa bé Cảnh Hạ Vũ này bà tiếp xúc cũng đã được một thời gian, cảm thấy vô cùng hài lòng về cô.

Cảnh Hạ Vũ lớn lên làm người không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn cảnh khó khăn không ảnh hưởng đến khí chất của cô. Một đứa bé hiểu chuyện, ngoan ngoãn, lễ phép lại giỏi giang, đây chính là hình tượng mà mọi bậc cha mẹ đều muốn con mình trở thành.

Chính vì thế, vào một ngày thay ca, Cảnh Hạ Vũ nhận được khăn choàng len do Quý Ninh Hinh đưa, lại còn có thêm một đôi găng tay và đồ bịt tai.

Cảnh Hạ Vũ có chút cảm động, lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt sâu sắc trong mười tám năm cuộc đời.

Mặc dù nói lúc ở cô nhi viện các mẹ ai cũng đều yêu thương Cảnh Hạ Vũ, nhưng dù sao ở đó cũng có quá nhiều đứa trẻ, tình thương dành cho cô phải bị chia đều. Hơn nữa hoàn cảnh ở đó cũng không phải quá tốt, đồ dùng sinh hoạt đa số đều do các nhà hảo tâm thỉnh thoảng quyên tặng.

Hàng tháng nhà nước chỉ chu cấp một số tiền nhất định, miễn cưỡng có thể qua ngày. Thỉnh thoảng có những bữa ăn rau thịt đầy đủ cũng đều nhờ các mẹ nhận việc làm thêm, bán mấy món đồ thủ công tự tay mình làm.

Mấy tháng qua chung đụng với mẹ con Quý Ninh Hinh, Cảnh Hạ Vũ mới chân chính cảm nhận được cái gọi là tình yêu thương đặc biệt. Đáy lòng cô dâng lên một thứ tình cảm khác lạ.

Tựa như một đứa trẻ cô đơn lâu ngày, đột nhiên có người đưa tay đến trước mặt, cho nó một cái bánh ngọt thơm ngon, cho nó hơi ấm. Dĩ nhiên đứa bé đó sẽ nổi lên ham muốn, muốn giữ lấy những thứ đó làm của riêng.

Cảnh Hạ Vũ hiện tại chính là như vậy, nhưng vẫn có thứ gì đó khác biệt đang cuồn cuộn nổi lên. Tạm thời Cảnh Hạ Vũ vẫn chưa lý giải được điều này.

---

Quý Kim Ngọc xuất viện, Quý Ninh Hinh dành thêm hai ngày ở nhà với bà nhằm đảm bảo mọi thứ đều ổn rồi mới quay lại Nhất Niệm.

Lý Niệm Dao thấy chị chủ nhà mình xuất hiện sau bao ngày vắng mặt thì vui hết biết. Cô nàng trông chừng ở đây đã nhàm chán lắm rồi.

Quý Ninh Hinh cũng lười quản sự hưng phấn của Lý Niệm Dao, kệ nàng muốn làm gì thì làm. Chỉ đơn giản hỏi vài câu.

"Dạo này tình hình thế nào?"

"Mọi thứ đều ổn, chỉ có điều khách hàng luôn miệng hỏi em khi không thấy chị chủ quán xinh đẹp của họ đâu"

Quý Ninh Hinh phì cười, quả thật có một số khách hàng đến đây vì nàng. Lúc đầu, không ngừng có người tiến tới hỏi xin cách thức liên lạc của Quý Ninh Hinh nhưng đều bị nàng từ chối.

Dần dà riết cũng thành quen, thấy không lay chuyển được Quý Ninh Hinh, họ đành chọn cách đến đây làm khách quen, ôm cây đợi thỏ mong có ngày nàng sẽ đổi ý.

Quý Ninh Hinh cũng không quá để tâm, bấy lâu nay nàng nghĩ mình vẫn chưa thật sự sẵn sàng để bước vào một mối quan hệ mới. Tự nhủ nếu không cho họ bất kỳ hi vọng hay tín hiệu nào thì dần dà họ cũng sẽ dừng lại.

Đeo tạp dề vào bếp chuẩn bị nguyên liệu, không biết nghĩ gì mà bất giác Quý Ninh Hinh lại cười.

Gần đây nàng thấy hơi khác, cái suy nghĩ kia hình như bắt đầu bị lung lay. Cô đơn quá lâu cũng khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn lao vào một vòng tay.

Là một người lí trí, Quý Ninh Hinh dù muốn thế nào cũng sẽ không tuỳ tiện nhận lời bất cứ ai. Nhưng mà hình như, vòng tay ấm áp nàng cần đó đã xuất hiện rồi.

Bật bài nhạc vui tươi, Quý Ninh Hinh vừa làm vừa nhẩm theo giai điệu của bài hát. Giữa chừng có tiếng tin nhắn cắt ngang không khí.

Thấy cái tên hiện trên màn hình, ý cười trên môi Quý Ninh Hinh dần thu lại. Đôi chân mày nhẹ cau, ấn vào xem tin nhắn.

"Tiểu Hinh, mình về rồi"

Người gửi chính là, Trình Tinh Dĩnh...

**** 

Hì hì (❁'◡'❁)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play