Mấy ngày gần đây, trong thành Lâm Giang có một chuyện đại hỷ làm náo động toàn thành, công tử mắc bệnh lao của Bạch phủ và tiểu thư của Thẩm phủ đính hôn, hai gia tộc lớn kết làm thông gia tốt đẹp.*
Vốn là hoàn toàn không hi vọng kẻ bệnh lao cưới được vợ, trong một đêm có thể cùng Thẩm gia kết tình thông gia, dựa vào tin đồn trên phố, nguyên nhân là do vào ngày mùng ba đầu tháng, Thầm tiểu thư đang du thuyền dạo chơi trên hồ thì rơi xuống nước, là Bạch công tử cứu, cho nên mĩ nhân tình nguyện lấy thân báo đáp, đền ơn ân nhân cứu mạng là Bạch công tử.
Tất cả mọi người trong thành đều lắc đầu thở dài, bùi ngùi cho vị Thẩm tiểu thư này, chỉ sợ không qua được mấy ngày, lại là mệnh quả phụ rồi.
Bên trong Bạch phủ, liên tiếp mấy ngày bận tối tăm mặt mày, chỉ vì định ngày đại hôn quá gấp, mọi thứ vẫn chưa kịp chuẩn bị ổn thỏa, vì vậy ai ai cũng vội vàng đến nỗi chân không chạm đất, ngoại trừ vị Bạch công tử thân mang bệnh kia ra, lúc này đây vì mắc phải cảm sốt nên nằm trên giường nghỉ ngơi.
Bên dưới bậu cửa sổ nhỏ, tiểu Hoàn cúi đầu nhìn tấm vải gấm trên khung thêu, sợi chỉ màu trong tay cô thoắt lên thoắt xuống, đang chăm chú vì Bạch Ế thêu một tấm lụa dùng cho ngày đại hôn.
Trên đầu cành ngoài cửa sổ, chim khách bỗng nhiên kêu vang một tiếng, dọa tiểu Hoàn tay lệch một mũi kim, kim thêu đâm vào đầu ngón tay, rơi xuống một giọt máu, rơi ngay vào đóa sen tịnh đế trên chỏm lông đầu của con chim uyên ương mái nhuộm thành một màu đỏ.Tiểu Hoàn nhìn bức tranh thêu mà giật mình, đưa ngón tay giữa ngậm vào trong miệng, không biết sao, rõ ràng không quá đau như vậy, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được lại trào ra, rơi trên tấm lụa đỏ chói, trên chữ “Hỉ” ánh vàng rực rỡ.
Chỗ nào đó trong lồng ngực, giống như là bị người ta cầm con dao nhỏ, từng chút từng chút dần dần đâm vào.
“Công tử, từ nay về sao, em sẽ không thể đi theo bên cạnh công tử, cậu phải giữ gìn sức khỏe, cậu phải cố gắng sống lâu trăm tuổi.” Tiểu Hoàn thở dài, đối mặt dặn dò với không khí.
“Công tử, nhớ kỹ trời lạnh thì mặt thêm áo, trời nóng thì tìm một nơi non xanh nước biết mà nghỉ mát, còn lúc trời mưa…đừng nằm dưới mưa đọc sách, làm bộ phong nhã lắm.”
“Công từ, đối xử tử tế với tân nương tử, cô ấy mới là trời định nhân duyên của người đời này.”
“Công tử…”
Bên trong khung cửa sổ nhỏ, không biết là ai vừa rơi lệ, cùng nỗi lưu luyến cuối cùng, châm một đường kim vào đôi uyên ương đùa giỡn trong nước trên tấm lụa.
*Nguyên văn: 秦晋之好 Tần Tấn chi hảo
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện – Hi Công năm thứ 23”.
Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ hữu hảo với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Li Cơ, Li Cơ đã bức chết Thái tử Thân Sinh, lại còn muốn bức hại Công tử Di Ngô và Trọng Nhĩ, khiến hai người hoảng sợ phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Li Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành của công tử Di Ngô giết chết, sau đó cử người đi đón công tử Di Ngô đang lưu vong ở nước Lương về làm vua.
Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và dị nghị nước Tần, nhưng Tần Mục Công vẫn tỏ ra khoan dung độ lượng, một lòng giữ mối bang giao với nước Tấn.
Bấy giờ, công tử Trọng Nhĩ trên đường lưu vong đã lưu lạc đến nước Tần, được Tần Mục Công chọn làm phò mã. Công chúa Hoài Doanh thấy Trọng Nhĩ có phần coi thường mình mới hỏi rằng: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, cớ sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trọng Nhĩ biết mình sai bèn lập tức xin lỗi.
Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trọng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trọng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, con trai vua cũng cưới công chúa nước Tần làm vợ, hai cha con đều thông gia với nước Tần.
Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
~ Hết phần 4 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT