Quyên Tử ấn chuông cửa. Trong khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi, lòng cô thấp thỏm không yên, có những tích tắc cô chỉ muốn bỏ chạy giữa đường. Nhưng cửa mở rồi, gương mặt lạnh như tiền của tổng biên tập vẫn vắng bóng nụ cười như xưa: “À, là em à, vào đi.”

Quyên Tử cắn răng bước vào phòng khách, ngồi xuống, khẽ khàng đẩy chiếc túi nilon, lí nhí nói: “Em mang ít hoa quả cho bọn trẻ con, em rất xin lỗi…” Còn chưa dứt lời, gương mặt thanh tú đã đỏ phừng phừng.

Tổng biên tập đẩy gọng kính, không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi cô nói tiếp.

“Em… em…” Quyên Tử không tài nào thốt nổi câu nói đã luyện tập vô số lần trong đầu, nhưng cô biết mình không thể không nói. Cô nhắm mắt, giả vờ quên mất lời tuyên bố nước nhà kém xa nước ngoài hồi nghỉ việc, bứt rứt nói: “Tổng biên tập, em muốn… em muốn trở lại làm việc.” Vừa dứt lời, cô đã thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn, chỉ chờ quan tòa phán xét. Lòng cô đã quyết: Dù tổng biên tập có chế giễu, trách móc thế nào cô cũng sẽ vâng vâng dạ dạ, nếu chủ biên từ chối, cô sẽ nài nỉ, không chịu đi, cứ ngồi lì ở đây. Nếu cần cô sẽ khóc, sẽ van xin, bắt cô quỳ xuống cũng được.

Tổng biên tập vẫn không lên tiếng. Quyên Tử không dám nhìn vào mắt chị ta, chỉ cúi gằm mặt xuống, không hé miệng, nhớ khi xưa lúc ngồi trong phòng làm việc, cô từng giễu tổng biên tập đang đến thời kỳ mãn kinh, gia đình không hạnh phúc nên mặt mới khó đăm đăm, nào ngờ bị chị bắt ngay tại trận, cô chỉ thấy cổ họng mình căng vướng.

Thời gian như đóng băng. Cuối cùng tổng biên tập cũng đứng dậy, bước vào phòng rồi trở ra đưa cho cô một tờ giấy: “Chị chưa giao đơn xin thôi việc của em cho cấp trên. Em vẫn còn trong biên chế, ngày mai tới làm việc đi.”

Nước mắt Quyên Tử ứa ra, những giọt lệ thật lớn nối đuôi nhau, hồi lâu cô mới ngẩng đầu, nhìn tổng biên tập.

“Mấy tháng nay lúc chấm công chị ghi em nghỉ phép, không có tiền thưởng đâu, chỉ còn lương cơ bản thôi. Với lại tòa soạn chuẩn bị cho các nhân viên đã kết hôn mấy căn hộ một người ở, em phù hợp với điều kiện, nếu muốn thì ngày mai tới bộ phận hậu cần cầm chìa khóa.” Gương mặt lạnh tanh của tổng biên tập vẫn không có lấy một gợn cảm xúc, chị nói với vẻ dửng dưng.

Kể ra thì thật buồn cười, lúc này Quyên Tử đang lặp đi lặp lại lời thề trong bụng rằng: “Em sẽ không bao giờ bảo chị mắc hội chứng mãn kinh nữa! Em sẽ không bao giờ nói chị là bà phù thủy già.”

Trở lại cơ quan rồi Quyên Tử mới dần nhận ra mình làm mếch lòng rất nhiều người. Trong khoảng thời gian vẻ vang xưa, cô chỉ là một hiệu đính viên bé nhỏ mà lái xe Passat đi làm, chẳng biết khiêm tốn, ăn nói thì cay nghiệt, gây thù chuốc oán với biết bao nhiêu người. Giờ thì thất thế dọn về ở ký túc nhân viên, ngày ngày tiếp bao cuộc điện thoại đòi nợ, cả cơ quan xôn xao những lời chế giễu. Các đồng nghiệp nam khi xưa hay đùa vui cùng Quyên Tử giờ tránh cô như tránh tà.

Nói thật, trước kia Quyên Tử cũng khá tự tin vào sức hấp dẫn của mình, giờ thì cô hiểu rồi. Cái danh góa phụ không phải gánh nặng của cô, món nợ 200.000 đồng mới là thứ khiến đám đàn ông khiếp đảm. Thật ra với những người thật sự có năng lực, 200.000 chẳng xá là bao. Nhưng sao người có năng lực phải gồng gánh thay Quyên Tử? Giờ cô đã dần nhận ra tính tình mình thật sự chẳng đáng yêu chút nào. Mặt mũi cũng chỉ thường thường bậc trung, trước kia mọi người chiều chuộng vì thấy cô hào phóng rộng rãi, hoặc do cô là vợ của Triệu Minh. Cô không có ý bảo Triệu Minh là người đàn ông tài ba hô mưa gọi gió, mà muốn nói phụ nữ có người chăm chút, có người chịu trách nhiệm cho mọi lúc mọi nơi thật đáng kiêu ngạo.

Nghĩ thông rồi, Quyên Tử trầm tĩnh hơn nhiều, cá tính mạnh mẽ trước kia cũng dịu bớt. Dẫu vậy, những đôi chân trong văn phòng vẫn cứ giẫm đạp lên đầu cô. Quả thực hiệu đính viên chỉ là cái chức còm cõi, ai cũng có thể sai bảo, còn chẳng bằng nhân viên tạp vụ. Vì người ta rỉ tai nhau nhân viên tạp vụ chính là bà con xa dưới quê của giám đốc tòa soạn. Quyên Tử thuộc tầng lớp thấp nhất tại cơ quan, muốn nhìn ai cũng phải nghển cổ, nhưng cũng vì ở dưới vị trí này mà càng lúc mắt nhìn đời cô càng sáng suốt. Càng sáng suốt, tim cô càng lạnh, càng ám tro bụi. Sự bùi ngùi ấy chẳng khác nào thòng lọng thít cổ cô, vì không biết kiếp sinh nhai này bao giờ mới chấm dứt.

Minh Lệ giục giã cô trả tiền rất gấp, Quyên Tử còn sáng suốt, đương nhiên cô biết khoản tiền vay của bạn mình không phải tiền công quỹ, chỉ là với khả năng trả nợ của Quyên Tử, e phải mất mười năm mới xong. Quyên Tử cũng không sốt ruột, cô thong thả nói: “Giờ tiền lương của tớ chỉ hơn 1.000 đồng chút đỉnh, ít ra cũng phải để lại 400 đồng sinh hoạt phí, thôi thế này nhé, tớ sẽ trả góp cho cậu, mỗi tháng đưa cậu 600 đồng. Nếu vẫn không được thì chịu.” Dĩ nhiên Minh Lệ biết rõ tình cảnh hiện giờ của cô, bèn đồng ý ngay, còn kéo chồng đến, giục Quyên Tử viết giấy vay nợ. Lúc đầu bút bi của Quyên Tử chạm lên mặt giấy, cô bùi ngùi tới mức chỉ muốn nốc một chén rượu mạnh. Nếu không có cái sự cứng rắn từ trong xương cốt học được từ dì ngày còn nhỏ, e cô đã thắt cổ tự tử rồi.

Đương nhiên các chủ nợ còn lại cũng không kém cạnh, song tình cảnh của Quyên Tử ra sao ai cũng biết, mọi người đều chỉ đành tự nhận rằng mình xui xẻo, chậm rãi xếp hàng chờ Quyên Tử trả góp. Cá biệt có những người khá rộng lượng, sau cú sốc lúc mới đầu, họ nhớ ra Quyên Tử vừa mất hai người thân bèn thở dài, an ủi cô đôi lời.

Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã nửa năm trôi qua. Trong nửa năm nay, Quyên Tử sống trong ngột ngạt, cô lấy hết số tiền còn lại ra trả nợ, bán luôn cả ti vi, không có lấy một hoạt động giải trí. Do nhàm chán mà cô nhặt đống tài liệu ôn thi chẳng biết bị ai vứt trong góc phòng làm việc về đọc rồi tham gia kiểm tra. Không ngờ lại đỗ cấp 5. Vậy chắc là năm nay cô có thể lấy được văn bằng chính quy rồi. Hôm nhận kết quả, cô nở một nụ cười, thật lòng muốn chia sẻ với ai đó. Nghĩ mãi cuối cùng lại ấn chuông nhà tổng biên tập.

“Tốt lắm, lớp trẻ thích học hành, cầu tiến là rất tốt đấy.” Tổng biên tập đẩy gọng kính, nói, thái độ vẫn cứ dửng dưng. Nếu hai năm trước mà nghe được câu này, e rằng Quyên Tử sẽ “hừ” một tiếng rồi ngẩng đầu cười ha hả. Giờ nghe cô lại có cảm xúc khác, kìm lòng không đậu, cô nói với tổng biên tập suy nghĩ trong lòng mình: “Sau khi trải qua những chuyện này, em đã hiểu chẳng gì có thể đáng tin bằng bản thân.”

“Em không thể khẳng định dứt khoát như vậy được.” Tổng biên tập nói: “Em còn trẻ, nên có cách nghĩ riêng của mình. Nhưng nhân sinh quan không thể bi quan quá được.” Trầm ngâm một hồi, tổng biên tập kể cho cô nghe chuyện về một đàn em của mình, định giới thiệu cho hai người làm quen.

Do mang ơn tổng biên tập nên Quyên Tử không thể từ chối, song lòng cô vẫn lặng sóng, hồi lâu mới nói: “Giờ em còn đang đèo bồng một khoản nợ lớn, chẳng dám nghĩ tới chuyện gì hết.”

“Tùy em vậy.” Tổng biên tập không ép cô, “Nhưng em đừng buông bỏ sự đời chỉ vì một thất bại nhất thời, cuộc sống này còn đẹp lắm.”

Quyên Tử vâng vâng dạ dạ. Trở về ký túc, cô rửa mặt, nằm xuống, nghĩ, mình thật sự đã buông bỏ sự đời sao? Chắc không nặng nề đến thế đâu nhỉ? Nhưng trái tim này đã thật sự không thể tiếp nhận hay tin tưởng thêm điều gì khác rồi. Ban đầu cô và Triệu Minh yêu nhau say đắm là thế, anh cũng tìm đến người đàn bà khác đấy thôi, bảo là tiệc tùng xã giao, nhưng trong hôn nhân ít nhất phải có lòng trung thành chứ? Hơn nữa khi ấy cô còn đang mang thai. Giờ ngẫm lại, cô bỏ con là đúng, nếu không với hiện tại và tương lai đang rành rành trước mắt, có thêm một đứa con là chuyện không sao tưởng tượng nổi! Vả lại, sinh mạng con người yếu ớt quá, Quyên Tử thật sự không có đủ dũng khí để yêu thương một ai khác, bận tâm tới một ai khác. Ban đầu Triệu Minh cũng thề non hẹn biển, nói sẽ chăm sóc cho cô cả đời, rồi thì sao? Nếu giờ tái hôn e chỉ là do áp lực cuộc sống, muốn tìm người san sẻ… Song Quyên Tử không nghĩ hiện giờ mình cần đến thứ này. Cuộc sống giản đơn của cô chẳng cần ai phải gánh vác.

Cứ thế, lại thêm nửa năm trôi qua, Tết tới rồi. Thành tích năm nay của tòa soạn khá khả quan, cuối năm được thưởng lớn, Quyên Tử nhẩm tính, cộng cả tiền làm thêm giờ trực Tết, cô có thể trả sạch nợ cho Minh Lệ rồi. Dù chặng đường trả nợ mới lết được một bước nhỏ nhưng đây vẫn là chuyện đáng mừng. Hơn nữa từ giờ cô có thể cắt đứt mọi liên hệ với Minh Lệ, mới phấn chấn làm sao. Nghĩ đoạn, cô chuẩn bị ra chợ mua ít đồ ăn ngon về đón Tết.

Không ngờ cô lại gặp một trong những chủ nợ của mình cũng đang mua đồ Tết ngoài chợ. Quyên Tử bất giác chột dạ, ý nghĩ mua thịt cũng tắt ngóm, cô chỉ mua ít rau, nhưng dù sao cũng là năm mới, cô lại chọn thêm vài quả trứng.

“Quyên Tử, đừng tự làm khổ mình quá.” Chủ nợ nói, “Tết đến rồi…” Chủ nợ dúi một con gà đã làm sẵn vào tay cô rồi bỏ đi.

Quyên Tử sững sờ. Ban đầu chủ nợ này cũng rất ghê gớm, vả lại còn xếp hàng gần chót, chắc phải 5 năm nữa mới tới lượt bà. Có lẽ tổng biên tập nói đúng, cuộc sống vẫn còn rất đẹp… Hoặc đời Quyên Tử đã tồi tệ đến độ không thể tệ hơn được nữa, thể nào cũng phải có lúc tử tế hơn, nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play