Tay hắn ấm áp cực kỳ, giữ lấy bàn tay mềm mại lành lạnh của Hứa Linh, nhưng ánh mắt như có vẻ chưa thỏa mãn.
Hứa Linh lặng lẽ cụp mắt xuống, gò má trắng như sứ, không nhìn rõ biểu cảm, cậu mặc áo khoác mỏng, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cậu lạnh.
Phía sau truyền đến xúc cảm ấm áp, giữa hàng lang, Hứa Linh cảm nhận được hắn ôm lấy mình từ đằng sau, hơi thở ấm nóng phả bên tai, bỗng dưng có chút mập mờ khác thường.
"Cậu làm gì vậy?"
Hứa Linh khựng người, vành tai trắng như tuyết đỏ bừng lên.
"Ôm cậu đó."
Giọng nói bên tai trầm thấp, ngậm ý cười: "Cậu nói làm gì cũng được mà."
Hứa Linh ngẩn ra, trên tầng bỗng vang lên tiếng ho khan.
Cậu tránh ra theo bản năng, liếc nhìn lên một cái rồi lại nhìn sang Tạ Trạch Duyệt: "Bố cậu ở trên tầng. Đừng như vậy."
Tạ Trạch Duyệt mỉm cười, tiếp tục ngoắc ngón tay Hứa Linh: "Có gì đâu. Nhìn thấy thì cứ nhìn thôi."
Hứa Linh không đáp lại.
Tạ Trạch Duyệt nhìn góc nghiêng của cậu, hơi nhướng mày lên, nhìn cậu nói: "Tôi cảm thấy cậu có chuyện giấu tôi."
Hứa Linh vô thức ngước mắt lên, chạm phải mắt hắn, hơi chột dạ: "Chuyện gì?"
Tạ Trạch Duyệt dừng lại, nhớ lại lúc Hứa Linh xuất hiện ở phòng sách của bố mình, lắc đầu: "Không nói ra được."
Hứa Linh nhéo đầu ngón tay hắn, có chút thấp thỏm, nói: "Vậy, cậu có giận không?"
Tạ Trạch Duyệt thong dong cúi xuống nhìn cậu, khóe môi cong lên lắc đầu một cái: "Không, vì tôi cảm thấy không phải chuyện xấu."
Hứa Linh ngẩn ra, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đi qua hành lang nửa sáng nửa tối, tay cầm sách giáo khoa, đi vào phòng Tạ Trạch Duyệt, cười nói: "Linh cảm của cậu hơi đúng chút xíu."
Cậu thầm nói chúng ta đã gặp nhau ở kiếp trước rồi, không phải chuyện xấu đâu nhỉ?
Tạ Trạch Duyệt ở đằng sau, tựa vào cạnh cửa nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, hỏi: "Thế đó là chuyện gì?"
Hứa Linh hơi khựng lại, ngoài đầu nhìn hắn nói: "Đến lúc cậu sẽ biết thôi."
Hai người không làm thêm được mấy bài thì đến giờ cơm.
Nhà ăn ở dưới tầng, trên bàn đã dọn bữa tối ra xong xuôi, bố mẹ hắn ngồi ở đó chờ, Hứa Linh được Tạ Trạch Duyệt dắt tay xuống, dường như hắn không kiêng dè gì cả, vẫn nắm tay cậu không buông.
Lòng bàn tay hơi nóng, có chút mồ hôi.
"Bình thường Linh Linh thích ăn gì?" Mẹ hắn ngồi trước bàn, dịu dàng hỏi: "Không biết có hợp khẩu vị không."
Hứa Linh hơi cúi đầu, nếm thử một miếng cá, nói: "Cảm ơn cô, rất ngon ạ."
"Vậy thì tốt." Bà ấy mỉm cười, chống cằm nhìn hai người, nhỏ nhẹ nói: "Khẩu vị của cháu và Duyệt Duyệt giống nhau lắm đó."
Hứa Linh cong môi, khẽ cười.
Bên cạnh, bố Tạ Trạch Duyệt lẳng lặng nhìn hai người họ, cứ cảm thấy con trai mình đang có ý đồ gì với Hứa Linh.
Ông ấy cũng sầu lo không thôi, không biết bố mẹ người khác thấy thế nào chứ thằng nhóc Tạ Trạch Duyệt lừa đứa con người ta nuôi dạy bao nhiêu năm về, có vẻ bố mẹ người ta cũng không hay biết gì.
Tạ Trạch Duyệt gắp một con tôm, đeo bao tay bóc vỏ tôm, bỏ tôm nõn vào bát Hứa Linh, trong mắt đong đầy sự chờ mong: "Cậu ăn thử đi."
Hứa Linh cụp mắt nói: "Cảm ơn cậu."
Cậu nói xong thì cắn một miếng, cụp mi xuống, khóe môi cong cong.
Cậu ăn cơm cắn từng miếng nhỏ, rất lịch sự.
Tạ Trạch Duyệt cảm thấy mình như đang đút cho một chú mèo nhỏ ăn vậy.
Hắn nhìn thôi cũng rất thỏa mãn.
Hứa Linh ngẩng mặt lên, nhìn hắn một cái, đôi mắt đen nhánh trong veo lẳng lặng đối diện với hắn: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Dưới ánh đèn, trông cậu vừa mong manh vừa vô hại.
Tạ Trạch Duyệt hơi ngừng thở.
Đột nhiên tim đập mạnh một cái.
Ông bà Tạ ngồi cạnh im lặng quan sát: "..."
Nếu trước đó chỉ cảm thấy hai đứa chỉ có chút mập mờ không rõ, đến giờ thì chắc chắn luôn rồi.
Linh cảm của bố Tạ Trạch Duyệt về chuyện rất có thể Hứa Linh và Tạ Trạch Duyệt sẽ ở bên nhau càng thêm mãnh liệt.
Ông ấy nhìn dáng vẻ say đắm của con trai mình thì vừa sầu vừa buồn cười.
Sao hắn lại là gay cơ chứ?
Nhưng mà cũng chẳng sao.
Chỉ cần hắn thật lòng, không yêu đương bừa bãi, công khai, ổn định thì chẳng sao. Hứa Linh cũng rất tốt, gặp được nhau là may mắn, cậu là nam hay nữ cũng không quan trọng.
Mặc dù không có con cháu... Nhưng không có thì thôi, dù sao có nhiều người như thế, cũng đâu phải nhà bọn họ ít sinh môt đứa là tuyệt chủng luôn.
Ông ấy nghĩ thế, hình như thấy đúng là chẳng sao hết.
Cũng phải, nuôi một đứa con vất vả như thế.
Không có con thì thôi, sao cứ nhất quyết phải gánh vác sứ mệnh nối dõi tông đường chứ?
Nhưng ông ấy không biết bố mẹ cậu nghĩ thế nào, nếu trước kia hai người họ từng yêu đương thật thì chắc là giấu bố mẹ đến với nhau.
Ông ấy bắt đầu tò mò suy nghĩ của Hứa Linh đối với Tạ Trạch Duyệt, ông bèn gắp cho Hứa Linh một miếng cua, thử thăm dò nói:
"Tiểu Hứa, ở cạnh thằng nhóc này có mệt không cháu?"
"Sao thế được ạ?" Hứa Linh hơi dừng lại, hơi lắc đầu: "Ở bên cậu ấy rất vui ạ."
Tạ Trạch Duyệt nghiêng đầu nhìn bố, buông đũa xuống, cau mày nói: "Cậu ấy và con ở bên nhau, tại sao cậu ấy lại mệt?"
Bố hắn cau mày, nhìn hắn không hiểu gì bèn nói: "Vì con quá nhỏ."
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Hứa Linh: "..."
Cậu bật cười, không nhịn được nói: "Liên quan gì tới tuổi tác đâu ạ? Ở cạnh cậu ấy rất vui."
Người trong nhà yên tâm rồi.
Mẹ hắn không nhịn được cong môi cười, dịu dàng nói: "Có lẽ hai đứa trời sinh đã hợp tính nhau, có thể nói chuyện với nhau vui vẻ."
Không lâu sau, Hứa Linh ăn xong, người giúp việc dọn dẹp bát đũa, Tạ Trạch Duyệt dẫn Hứa Linh lên tầng.
Mẹ hắn ở phía sau dịu giọng nói: "Duyệt Duyệt, bạn con tới đây chơi, đừng kéo người ta đi làm bài tập mãi, dẫn thằng bé đi chơi đi."
Tạ Trạch Duyệt đáp lời, ôm Hứa Linh lên tầng.
Chơi gì đây? Tạ Trạch Duyệt mở sổ ghi chép ra, cùng nhau chơi game. Tạ Trạch Duyệt dẫn cậu vào game, Hứa Linh hay đi đường chết, đám người bên kia điên cuồng hỏi hắn có phải dẫn bạn gái theo không.
"Nick kia của ai thế?"
"Bạn gái bạn Tạ thật à? Không thể nào, cậu ấy chiếm hời của em nào rồi?"
"Bạn gái cậu ấy? Thật sao? Bao giờ giới thiệu cái nha."
"@Tạ, cậu dẫn bạn gái theo thật à?"
Hứa Linh nhìn khung chat nhảy tin nhắn lên không ngừng, co người vào ghế, không biết phải làm sao.
Cậu chơi game rất tệ... Nhưng không khoa trương đến mức đấy chứ.
Cậu thấy thiếu niên bên cạnh mỉm cười, ngón tay gõ mấy cái trên bàn phím, thong dong trả lời:
Tạ:
[Đúng vậy đó.]
[Mọi người bao dung chút nhé, bạn nhà tôi ngoan quá, không biết chơi game.]
Hứa Linh: "..."
Tạ Trạch Duyệt thoát game.
Hắn nghiêng người nhìn Hứa Linh, duỗi thẳng đôi chân dài ra, chậm rãi nói: "Tôi không hại bọn họ nữa."
Hứa Linh lúng túng không trả lời, hỏi đỏ mặt.
Sau đó.
Hứa Linh nhìn thấy Tạ Trạch Duyệt ấn mở một biểu tượng vuông.
Nửa phút sau.
Hai người họ ngồi đó chơi trò chơi cổ điển... Đào vàng đôi, Fireboy và Watergirl.
Hứa Linh: "..."
Hai người thong thả đào vàng được mấy phút thì cảm thấy hơi chán, đổi sang game khác.
Chưa được mấy phút sau, người tí hon màu xanh lam nhảy vào trong hầm, màn hình hiển thị "Game over" – Hứa Linh lại teo.
Hứa Linh dựa vào ghế, mặt lạnh tanh nhìn màn hình, nói: "Tôi không muốn chơi nữa."
"Ừ, đúng." Tạ Trạch Duyệt ném chuột, tắt màn hình, quay đầu nhìn cậu, khóe mắt hơi giương lên: "Mấy cái này vừa tốn thời gian vừa không thú vị, chúng ta không chơi nữa nhé?"
Hứa Linh gật đầu, không lên tiếng, dái tai hơi đỏ.
Da cậu trắng nên xíu màu sắc khác biệt ấy vô cùng rõ ràng.
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu cười mãi, duỗi tay gãi cằm cậu, không kìm lòng được nói: "Này, cậu đáng yêu quá đi mất."
Khiến người ta muốn kéo cậu ôm vào lòng rồi hôn mấy cái.
Hứa Linh vùi mặt vào gối ôm, nói: "Tắm rồi đi ngủ đi, hôm nay buồn ngủ quá."
Tạ Trạch Duyệt ôm lấy cậu và cái gối hình viên kẹo, cụp mắt xuống, ghé vào tai cậu, giọng nói đầy từ tính, hỏi: "Ngủ giường tôi nhé."
"Cũng được." Hứa Linh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Tôi không mang đồ ngủ và khăn mặt, làm sao giờ?"
Tạ Trạch Duyệt ngẩn người, im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu có để ý dùng đồ của tôi không?"
Tai Hứa Linh dần ửng đỏ.
Dùng khăn tắm của hắn?
Cả đồ ngủ nữa...
Nhưng cậu lại nghe thấy mình nói: "Không ngại. Cảm ơn cậu."
Mấy phút sau, Hứa Linh cầm khăn tắm và đồ ngủ của hắn đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của hắn.
Trước khi bật nước, mặt cậu hơi nóng, tối nay phải mặc đồ ngủ của hắn ư? Ngay cả khăn tắm cũng là đồ của hắn.
Hứa Linh cụp mắt xuống.
Hắn nghĩ thế nào vậy?
Đồ cá nhân thế này sao có thể cho người khác mượn chứ.