Cậu học sinh đeo cặp sách, lúc nói ra câu đó, cậu hơi nghiêng người sang, chiếc cằm trắng nõn xinh xắn dịch ra khỏi cổ áo, đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Cậu nói thẳng thắn cực kỳ, cứ như đây là một chuyện vui đùa không quá quan trọng.
Thật ra cậu khá là cao, chỉ thấp hơn Tạ Trạch Duyệt một chút xíu.
Nhưng điểm khác lạ của cậu là cậu không có cảm giác áp bức ngột ngạt thường có của con trai cao lớn, thậm chí da cậu còn trắng hơn cả lông áo, lúc đứng cạnh hắn bị tia sáng chiếu rọi, thậm chí có cảm giác như bán trong suốt... Cả đôi tay kia nữa, gầy gò, khớp xương bị lạnh hơi ửng đỏ, cứ như sờ một cái thôi cũng sẽ để lại vết, tinh xảo như búp bê sứ.
Tạ Trạch Duyệt nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt toát ra vẻ có chút hứng thú như đang phán đoán tính thực tế của chuyện đùa vui này.
Nhìn nhau chốc lát, điện thoại Hứa Linh vang lên.
Hứa Linh liếc mắt nhìn màn hình, nhận cuộc gọi.
"Alo?" Giọng nói lười biếng, rất tùy ý.
"Không phải em nói muốn chia tay sao?" Hứa Linh toát ra vẻ hòa nhã hiếm có nói: "Anh đồng ý rồi, sao em lại đổi ý hả?"
Giọng nói rất dịu dàng, hà ra ít hơi nóng biến thành sương trắng.
Đôi mắt đen của Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu một lát rồi không nhìn nữa.
Giọng trong điện thoại là của con gái, không bật chế độ rảnh tay cũng nghe thấy, nghe giọng điệu nói chuyện của hai người, có lẽ cô gái kia đang gây chuyện chia tay với cậu.
"Đừng khóc, khóc lóc gì chứ?" Hứa Linh cầm điện thoại nói, "Anh về sẽ mang bánh gato cho em. Không phải sắp sinh nhật rồi sao?"
Nói thêm mấy câu, giọng Hứa Linh rất nhẹ nhàng, có thể nói là cưng chiều.
Sau khi cúp máy.
"Bạn học này." Đôi mắt đen của Tạ Trạch Duyệt vẫn nhìn cậu, hắn nhướng lông mày nói: "Không phải cậu vẫn thẳng lắm đó sao?"
"Mới thế mà đã nhìn ra rồi hả?" Hứa Linh thả lỏng người sán đến gần, tay đặt lên bả vai hắn, nghiêng đầu, nhìn vào mắt hắn nói: "Cậu không thử, sao đã xác định luôn rồi?"
Hứa Linh nhìn thấy yết hầu hắn trượt lên trượt xuống.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Tạ Trạch Duyệt cầm tay Hứa Linh đặt trên vai mình xuống – cách cái ống tay áo, da cũng không chạm vào, cứ như cầm củ khoai lang bỏng tay vậy.
"Tôi chỉ thích con gái." Hắn dời mắt, nghiêm túc giải thích: "Xin lỗi."
"Biết rồi." Hứa Linh nói.
Được con gái tỏ tình thì bảo thích con trai, được con trai tỏ tình lại bảo thích con gái, Hứa Linh bị hắn chọc cười, nói: "Tôi giỡn thôi, đừng coi là thật."
Tạ Trạch Duyệt nhìn cậu, nhếch khóe môi, rút khăn ướt lau mồ hôi trán rồi ném vào thùng rác.
Khi cậu trả lời, hắn như thở phào một hơi.
Ánh mắt như muốn nói: Tôi biết ngay là cậu đùa.
"Tôi đi đây." Hắn nói rồi bỏ điện thoại vào túi đựng, hắn mặc T-shirt đen phong phanh, đập bóng đi mất, kinh lạc và xương cốt chuyển động từng đợt dưới cơ bắp nhàn nhạt trên cánh tay.
Bộp.
Phía sau láng máng có tiếng đồ gì đó như thẻ học sinh rơi xuống đất, hơi phản quang.
Hứa Linh nhặt thẻ học sinh trên đất lên, liếc nhìn rồi nói: "Tạ Trạch Duyệt, cậu rơi thẻ học sinh này."
Đột nhiên bị người xa lạ gọi tên, Tạ Trạch Duyệt khựng lại, nhìn qua theo phản xạ có điều kiện.
Tựa như nghi hoặc.
"Tôi không biết người mình thích tên là gì mà được ư?"
Hứa Linh nháy mắt.
Tạ Trạch Duyệt ngồi xổm xuống cùng tầm mắt với Hứa Linh, cùng lúc đó, hắn cụp mắt đúng lúc nhìn thấy mặt chính của thẻ học sinh.
Trên đó có ảnh thẻ nền đỏ của hắn, viết:
Họ tên: Tạ Trạch Duyệt
Lớp: 12A1
Phì một tiếng, hắn bật cười.
Lại nhìn Hứa Linh.
Chẳng phải thẻ học sinh có tên tuổi đây thây?
"Cảm ơn." Ngón tay thon dài của Tạ Trạch Duyệt nhận lấy thẻ, chạm vào ngón tay cậu, hắn nhìn bạn nam này, thong thả bổ sung: "Tôi cũng khá thích cậu đấy."
Hứa Linh ngẩn người.
Dái tai hơi nóng.
Cậu cúi đầu, bình tĩnh lại một lúc mãi đến tận khi hắn đi mất.
Hứa Linh nhìn bóng lưng hắn, dáng cao chân dài, cảnh đẹp ý vui, cậu mở chai nước khoáng nhấp một ngụm, cảm nhận cơn gió cuối thu đầu đông, dưới ánh mặt trời, cơn gió ấy dìu dịu, thật ra rất ấm áp.
Người vừa gọi điện với cậu không phải bạn gái mà là em gái cậu.
Tuổi còn nhỏ mà không học cho giỏi, mới lớp 10 đã yêu đương, trước đó gây chuyện muốn chia tay với bạn trai nên hỏi Hứa Linh. Ban đầu Hứa Linh hòa giải, sau đó khuyên chia tay, ai ngờ lúc này cô nhóc ấy tình cũ khó quên, bắt đầu kể khổ với cậu.
"Nói chuyện với ai thế." Anh họ đi từ trên tầng xuống, đúng lúc nhìn thấy cảnh ban nãy, vỗ lưng cậu một cái, nhìn hướng Tạ Trạch Duyệt đi khỏi, hỏi: "Bạn mới quen hả?"
"Không phải mới quen, quen một khoảng thời gian rồi." Hứa Linh đáp, "Cũng có thể nói là rất lâu rồi."
Chiếc cằm trắng gầy của cậu lại vùi vào lông vũ ấm áp, nhìn bóng lưng hắn, khẽ cười.
...
"Đây là tài liệu học tập." Giáo viên chủ nhiệm đưa một chồng sách cho cậu, giọng điệu hòa nhã, lời nói nhẹ nhàng dặn dò: "Nghe nói trước kia em học ở Ngoại ngữ Thực nghiệm? Trường đó tốt, trường chúng ta không sánh bằng. Bạn cùng lớp khá quậy phá, bạn học Hứa từ từ thích ứng nhé."
Cậu nhận sách, ôm lấy rồi nói cảm ơn.
Nhắc đến THPT số 4, hầu hết mọi người đều không có ấn tượng gì tốt, nhưng nhắc đến khoa quốc tế, mọi người đều biết: Wow, trường THPT quốc tế tư thục người giàu đi loăng quăng khắp nơi đó ư? Con nhà giàu đi lại khắp nơi trong trường là thật, nhưng họ cũng chỉ chiếm khoảng 30% thôi, phần lớn còn lại đều là con cái tầng lớp trung lưu.
Không biết tại sao mà phong trào đập nồi bán sắt đưa con cái ra nước ngoài lại nổi lên... Ít nhất thì theo giáo viên chủ nhiệm Lý Mẫn thấy, chắc chắn là do hiệu quả quảng cáo của đơn vị du học.
"Bạn học Hứa này." Giáo viên chủ nhiệm Lý Mẫn đẩy kính mắt, dịu dàng nhỏ nhẹ nói rõ ràng với cậu những gì cần giới thiệu: "Trước tiên cứ cất tài liệu học tập về lớp, lát nữa đi nhận đồng phục, còn chuyện ký túc xá..."
Cô ấy cúi đầu nhìn thẻ học sinh mới được cấp của Hứa Linh.
Trên thẻ của cậu viết:
Họ tên: Hứa Linh
Lớp: 12A1
Giáo viên chủ nhiệm hơi ngừng lại rồi mới nói: "Ký túc xá ở trường chúng ta đều là hai người một phòng, nhưng bây giờ ký túc xá của lớp chúng ta đều kín phòng rồi, chỉ còn dư một phòng có một người ở, trống một giường. Nhưng không biết liệu có dùng được cái giường ấy không..."
Hứa Linh hơi nghiêng đầu, hỏi: "Cái giường ấy không dùng được ạ?"
"À, không phải không dùng được, bạn ở phòng đó thích yên tĩnh, chỉ muốn ở một mình. Hơn nữa em ấy đã đóng gấp đôi tiền ở ký túc rồi. Bạn Tiểu Hứa này, hay là em thử đi hỏi xem em ấy có đồng ý có thêm bạn cùng phòng không? Nếu em ấy không muốn thì em chỉ đành chịu ấm ức ở ký túc xá của khối lớp mười thôi."
"Vâng, cậu ấy tên là gì ạ?"
"Tạ Trạch Duyệt." Cô giáo nói, "Tính cách rất tốt, biết phân rõ phải trái đúng sai."
"..."
Hứa Linh cong khóe môi lên rất nhẹ: "Vâng."
Trường học là nơi xưa này đều không giấu được tin tức hóng hớt.
Chỉ trong chốc lát chuyện Hứa Linh chuyển trường đã truyền khắp các nhóm nhỏ hội lớn, cậu chỉ đứng trong văn phòng một lúc mà từ ảnh đến tên đều bị đào ra rất nhanh.
Thời gian tan học, văn phòng người đến người đi, có người ôm bài tập, bài kiểm tra tới nộp, mấy người ngó dáo dác trong văn phòng giáo viên rất nhanh chú ý tới Hứa Linh đứng ở cạnh điều hòa, tầm mắt đều dừng lại.
... Quá đẹp trai!
[Nhóm học sinh mới trường THPT số 4.]
"Văn phòng của lớp 12 có một anh cực kỳ đẹp trai."
"Trông cool lắm, tôi có ảnh, vừa chụp trộm đó, mẹ ơi, tuyệt vời ông mặt trời luôn."
"Xem đi xem đi."
Cậu bạn nam trong ảnh dáng cao chân dài, mặc áo phao trắng, cổ áo dày dựng thẳng đứng, che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi cao thẳng trắng nõn, thêm cả tóc mái đen nhánh trên trán, đôi mắt yên tĩnh cụp xuống. Một tay xách cặp, một tay lười biếng nhét trong túi áo khoác.
"Người bên Ngoại ngữ Thực nghiệm chuyển tới à?"
"Không biết nữa, nhưng chắc tầm tám chín mươi phần trăm là thế."
"@Tạ Trạch Duyệt, anh đẹp trai ơi, ở đây có thêm một hotboy nè."
"Nghe nói là học sinh chuyển trường, từ Ngoại ngữ Thực nghiệm chuyển tới đó, Hứa Linh. Có ai quen không?"
"Ngoại ngữ Thực nghiệm, một trong ba trường có tiếng, cậu ấy là học bá."
"So với bạn Tạ thì không biết ai giỏi hơn nhỉ?"
Khóa này của bọn họ có một học sinh nam nổi tiếng, Tạ Trạch Duyệt.
Khoa quốc tế THPT số 4 khác với khu chính của trường, thậm chí còn tách riêng ra hai khu vực giảng dạy học tập khác nhau, hầu hết học sinh của khoa đều nhắm đi du học, vì thế tất cả môn học đều được dạy bằng tiếng Anh, bình thường hầu hết số học sinh mới nhập học trình độ tiếng Anh đều không theo kịp.
Nhưng Tạ Trạch Duyệt vừa vào trường, mới lớp 10 mà IELTS đã được 9 chấm. Điểm tối đa.
Nhưng hắn được phong làm thần không phải vì cái này.
Mà là hắn còn ẵm trọn toàn bộ học bổng cao nhất bị trống suốt năm năm dài của khoa quốc tế THPT số 4.
Mỗi một đợt thi cử kiểm tra của trường đều ra đề thi mô phỏng theo kỳ thi A-level, mức độ khó còn khó hơn nhiều so với đề thực tế nhưng hắn là người duy nhất lần nào cũng đạt điểm tối đa. Học sinh đạt điểm tối đa, không có gì phải nghi ngờ khi người đó sẽ được mấy trường hàng đầu thế giới tuyển chọn, học bổng khi trúng tuyển nhiều đến một triệu, bao trọn hết học phí và chi phí sinh hoạt.
Mặc dù chưa được nhận vào trường nhưng có thể thấy rất rõ ràng hắn là mầm giống tốt, chỉ cần cố gắng chút xíu thôi là có thể duy trì trạng thái này.
Hết năm lớp 10, năm đầu tiên hắn giành được học bổng năm mươi vạn.
... Đương nhiên, đó chỉ là trạng thái lúc hắn học lớp 10.
Sau đó, hết rồi.
Có rất nhiều suy đoán liên quan tới việc tại sao sau đó hắn không tham gia vào đại quân chơi trội ấy nữa.
Nhưng điều đó không quan trọng, vì bây giờ đa số mọi người quan tâm tới vấn đề so sánh giữa vị đại thần phá vỡ kỷ lục này và học sinh chuyển trường Hứa Linh thì ai trâu bò hơn.
"@Tạ Trạch Duyệt, đại thần, chúng ta có một học bá ở Ngoại ngữ Thực nghiệm mới chuyển đến."
"Trông rất đẹp trai, tuyệt cú mèo."
Tiếc là Tạ Trạch Duyệt chẳng buồn xem tin nhắn trong nhóm chat, thậm chí cài đặt tắt thông báo tránh làm phiền, vì vậy trong nhóm thảo luận sục sôi ngất trời, tag hắn một đống nhưng hắn không nhìn thấy.
Trong nhóm vẫn đang thảo luận:
"Đề thi đại học trong nước khó hơn."
"Nhưng bọn họ không dùng đề thi tiếng Anh mà, cửa ải ngôn ngữ rất khó qua nhỉ?"
"Nghĩ nhiều rồi, đại thần ở Ngoại ngữ Thực nghiệm nhiều như chó, cửa ải ngôn ngữ chỉ là muỗi."
"Anh Tạ chủ động lên! Không cần biết thế nào, THPT số 4 trâu bò nhất..."
"Đừng lôi bạn Tạ tôi ra, mấy cậu không phát hiện người ta tiến vào trạng thái về hưu dưỡng sinh rồi à?"
...
Tin tán nhảm trong nhóm tung bay đầy trời, nhóm người đang sầu lo cho tương lai trong nhóm chat của lớp 12, đưa ra rất nhiều suy đoán về trình độ cao thấp của hai người, mãi đến tận khi Hứa Linh đi ra khỏi văn phòng, ôm một chồng tài liệu học tập mới, đi về phía lớp học.
Cùng lúc đó, trong phòng học lớp A1.
"... Bạn Tạ này, ông nghe nói gì chưa?"
Một học sinh nam da hơi đen, mặc áo thể thao xanh lá huỳnh quang nhỏ giọng, vẻ mặt có chút kích động, nói: "Lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường, trâu bò lắm luôn."
"Tưởng Tiểu Hắc, nộp bài tập đi! Kéo người khác xì xầm gì thế hả, cậu yêu thầm người ta hay gì?"
Tưởng Diên rút vở bài tập trong ngăn bàn ra, nhét qua bên kia rồi nói tiếp:
"Lớp 12, chuyển trường, còn chuyển từ Ngoại ngữ Thực nghiệm tới. Ông nói xem sao cậu ấy lại nghĩ không thông thế chứ, sao lại chuyện tới trường mình?"
Hàng cuối cùng*, vị trí sát cửa sổ, một học sinh nam cúi đầu, hơi ngửa người về sau, ngón tay thon dài xé gói cafe, đổ vào cốc, để lộ một cái tai nghe bluetooth trắng trong tai ra, hàng mi dày và dài cụp xuống.
*Raw là hàng thứ hai đếm ngược, nhưng theo miêu tả bên dưới thì phải là hàng cuối mới thành bạn cùng bàn với bạn Hứa được.
Tưởng Diên tiếp tục blabla:
"Hình như thành tích của cậu ấy cực kỳ tốt, học bá đó."
"Ôi, nếu cậu ấy vượt qua ông, điểm cao hơn ông rất nhiều, hai người sẽ không xung khắc rồi đánh nhau đó chứ?"
Thực tế, Tưởng Diên nói rất chuẩn, có lúc học sinh xuất sắc rất nhỏ mọn, nhìn thấy người giỏi hơn mình, dù cho mặt ngoài tỏ vẻ chẳng sao hết nhưng chắc chắn trong lòng sẽ ghen ghét, tiện thể cảm thấy khó chịu với đối phương.
Người ngồi sau mặc T-shirt màu đen, trên tóc dính ít mồ hôi, cuối cùng hắn cũng giương mắt lên, hững hờ liếc cậu ta một cái, bỏ tai nghe vào hộp sạc điện, không dao động, không ngẩng đầu lên, "Ừm" một tiếng, thẳng thắn nói: "Có lẽ."
Cậu chàng da đen đẹp trai Tưởng Diên lại bổ sung thêm một câu:
"Cậu ấy đẹp trai quá đáng luôn á, da trắng nữa, có mấy bạn nữ lớp chúng ta đi vây xem rồi!"
Tạ Trạch Duyệt khựng lại, trong đầu thoáng hiện lên một hình bóng.
Trời không lạnh lắm mà cậu lại mặc áo phao mỏng màu trắng, tay vừa mảnh khảnh vừa dài, khớp tay hơi ửng hồng, đôi mắt trong trẻo lạ kỳ, cứ luôn không nói chuyện đàng hoàng mà như treo cả móc câu vậy.
Tạ Trạch Duyệt dừng lại chốc lát, bỏ switch xuống, nheo mắt lại nói: "Cậu ấy rất trắng."
"Đúng."
"Gương mặt đẹp."
"Chuẩn."
Cuối cùng Tạ Trạch Duyệt nhìn xuống dưới, hỏi: "Tên là gì?"
"Hứa Linh."
Đang nói thì chuông vào học vang lên.
Ngoài cửa có một học sinh nam theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp.
Giáo viên chủ nhiệm tên là Lý Mẫn, học sinh nén gọi cô ấy là Tiểu Mẫn, vì cô ấy thực sự quá dịu dàng, nói chuyện hơi nhỏ, thích trang điểm nhẹ nhàng, đi giày cao gót lên lớp. Cô ấy vừa tốt nghiệp, hoàn toàn không thể quản lý được đám nhóc con nghịch ngợm phá phách trong lớp, hay bị học sinh trêu chọc, nói cô ấy một ngày thay một bộ quần áo mới, không bao giờ trùng lặp.
Nhưng lúc này các bạn học không hề tò mò về quần áo mới ngày hôm nay của cô giáo.
Ánh mắt bọn họ đều tập trung hết lên học sinh chuyển trường.
"Có một bạn mới tới, tự giới thiệu đi nào."
Lý Mẫn đứng cạnh cậu.
Bạn nam trên bục giảng dáng cao chân dài, ngón tay thò ra khỏi áo phao trắng, giữ cặp sách trên vai, tay kia ôm chồng sách giáo khoa.
Một đám học sinh dưới bục giảng trợn mắt nhìn. Mẹ nó, quá đẹp rồi đó?
Hứa Linh giương đôi mắt với mí mắt mỏng nhìn xuống, đúng lúc nhìn thấy Tạ Trạch Duyệt.
Tầm mắt lướt qua góc phòng học. Một học sinh nam mặc áo T-shirt đen ngồi chỗ gần cửa sổ, bàn tay gầy trắng chống gò má, trên mái tóc đen toàn là mồ hôi, thấy cậu đến mới thong thả giương mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu.
Nhìn mấy giây mới thôi.
Lướt đi nhẹ nhàng như nước.
"Hứa Linh."
Cậu viết tên mình lên bảng.
Giọng thiếu niên tựa như gió, mát lạnh, sạch sẽ, có cảm giác lạnh băng.
"Bạn Hứa Linh có bị cận thị không? Hay là ngồi hàng đầu đi, cô bảo em khác đổi bàn."
"Không cần đâu ạ."
Hứa Linh chỉ vào ghế ở hàng cuối cùng, hơi dừng lại, nói: "Cô ơi, không phải đằng kia còn chỗ trống sao?"
Câu này vừa dứt.
Dường như cuối cùng Tạ Trạch Duyệt ngồi phía sau cũng bị xao động, ngón tay đặt trên bàn hơi nhúc nhích, chậm chậm nghiêng đầu, đôi mắt sâu nhìn về phía cậu, trong đôi mắt sâu thẳm ấy có cảm xúc không biết tên, nhìn thẳng vào mắt của cậu.
Mắt Hứa Linh trong trẻo, sạch sẽ, tay sợ lạnh đút trong túi áo.
Hắn lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, không ngẩng đầu lên.
"Anh Tạ, mau nhìn, anh đẹp trai đi đến kìa." Người ngồi bàn trước quay đầu lại, nói nhỏ: "Đừng bỏ qua nha."
"Im đi." Tạ Trạch Duyệt lạnh nhạt nói.
Hứa Linh đeo cặp sách bên vai trái, tay phải ôm chồng tài liệu học tập, bình thản tự nhiên đi qua lối đi trong phòng học về phía ghế ngồi bên tay phải sát tường.
Ghế sát cửa sổ, hàng cuối cùng.
Tạ Trạch Duyệt ngồi một mình, chân rất dài, mặc T-shirt, bên dưới mặc quần đồng phục trường màu đen, tỏ ra không hề nhìn thấy Hứa Linh, nghịch điện thoại di động của mình.
"Anh Tạ, bạn học mới là bạn cùng bàn của ông đó."
Cậu chàng đẹp trai da đen bàn trước quay xuống, hứng thú dạt dào: "Ông không nhìn cậu ấy đi? Đẹp trai lắm á."
Bịch...
Hứa Linh đặt tài liệu học tập lên bàn, phát ra tiếng động rất lớn, cậu kéo ghế, ngồi xuống một cách lưu loát, sau đó không nói gì, rút điện thoại trong tay Tạ Trạch Duyệt.
"..."
Yên lặng như tờ.
Lúc này Tạ Trạch Duyệt mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tròng mắt đen nhánh đảo qua Hứa Linh ngồi bên cạnh.
"Anh Tạ tôi mà cũng dám chọc?"
"Đỉnh, Tạ Trạch Duyệt, đại thần của khối, chắc là cậu ấy chưa biết đúng không?"
Cả lớp đều chú ý tới động tĩnh bên này, nhất thời trong phòng học vô cùng yên tĩnh, khó mà tin nổi.
Một tay hắn chống trên ghế Hứa Linh, áp sát lại, chóp mũi cao thẳng gần như chạm vào vành tai cậu, giọng nói trầm thấp từ tính: "Trả tôi."
Hứa Linh nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng, không nghe ra chút sợ hãi gì hết: "Tôi không trả, cậu định làm thế nào?"
Tạ Trạch Duyệt chống ở bàn cậu, áp sát tới, T-shirt có màu đen, lúc đến gần đôi mắt hắn cũng đen như thế, nguy hiểm sắc bén, đầu hơi nghiêng, nhìn thấy nốt ruồi son nhỏ xíu sau tai Hứa Linh.
Cứ nhìn thế một lúc lâu, bỗng nhiên hắn lùi về sau.
Khóe mắt hắn hơi nhếch lên: "Ồ, cậu đang quan tâm tôi sao?"
Hứa Linh bật cười.
"Lại bị cậu nhìn ra rồi?"
Cậu nói xong thì chống cằm nhìn hắn, mắt rất sáng, tay trái hơi nâng lên, ngón tay trắng nõn hơi dịch ra một chút.
... Bắn tim với hắn.
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Mọe.
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, dời mắt đi.
Cậu là ma quỷ à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT