Cậu không có đam mê vui vẻ trên sự đau khổ của người khác, hơn nữa, Tạ Trạch Duyệt lựa chọn thế nào là tự do của hắn, không nên dùng bất cứ mánh khóe gì thăm dò, bức ép.
Với lại, có vẻ mục đích của lời đề nghị này không trong sáng lắm đâu.
Hứa Linh ngáp một cái, chống cằm nhìn một lúc, nghĩ thầm, cậu không phải bạn Tiểu Tạ nhà bên, không đến nỗi đấy, không dễ lừa thế đâu.
Hứa Linh:
[Không cần.]
Lâm Hoành:
[Tại sao?]
Hứa Linh:
[Bây giờ tôi không sốt ruột muốn yêu đương.]
[Tôi chỉ muốn thấy cậu ấy sống tốt.]
Mấy giây sau.
Trên màn hình điện thoại có thêm dòng chữ.
Lâm Hoành:
[Chẳng lẽ cậu không muốn biết hắn có cảm giác gì với cậu sao?]
Hứa Linh:
[Muốn.]
[Nhưng không cần dùng cách này.]
Lâm Hoành:
[...]
[Được.]
Hứa Linh:
[Ừ.]
[Cậu tìm người khác đi.]
[Chúng ta không hợp nhau.]
Lâm Hoành:
[Ừ.]
Hứa Linh bỏ điện thoại xuống.
Lâm Hoành là người lý trí, chắc hẳn cậu ta đã hiểu chắc chắn bọn họ không thể kết đôi được.
Qua mấy giây sau, bên kia gửi tới một câu nghi vấn.
Lâm Hoành:
[Bạn trai cũ mà cậu không quên được, có phải cậu ta không?]
Hứa Linh:
[Phải.]
Lâm Hoành:
[Đã hiểu.]
[Đúng là, tôi không sánh bằng.]
Thật ra cũng không có gì, từ chối rõ ràng, nói hiểu là xong rồi.
Hứa Linh để điện thoại xuống.
Nghỉ giữa giờ, trên bục giảng chiếu một ppt, là lịch thi. Chưa đầy một tháng nữa, môn thi đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh của bọn họ sẽ tới, là môn Toán.
Góc bàn bị ai đó gõ nhẹ mấy cái.
Hứa Linh nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, hắn đẩy một bài thi tới, hỏi: "Cậu biết làm bài này không?"
"Hả?" Hứa Linh nhận tờ giấy, vừa nhìn qua thì thấy là một câu hỏi tổng hợp, có cả đạo hàm, khóe môi khẽ nhếch lên: "Bạn cùng bàn của tôi mà cũng có bài không biết làm cơ á?"
Tạ Trạch Duyệt nhíu mày: "Cậu đang khen tôi hả?"
Hứa Linh ừ một tiếng, mỉm cười: "Tôi đang trần thuật lại sự thật."
Tạ Trạch Duyệt ngẩn người, chậm rãi cong khóe môi lên. Hắn nhìn vào hàng lông mi cụp xuống, nhỏ dài mềm mại của Hứa Linh, siết chặt ngón tay lại, yết hầu trượt, có cảm giác trong lòng như bị lông chim lướt qua một cái.
Thi Toán để tuyển sinh chia thành hai phần, phần thứ nhất rất dễ, phần thứ hai thì có dính tới chương trình đại học nên có độ khó nhất định, nhất là với học sinh cấp ba.
"Câu này dính tơi bất đẳng thức, thử biến đổi chưa?"
"Thử rồi."
"Thử thêm mấy cách khác đi."
Tạ Trạch Duyệt lấy lại bài thi, viết thử trên giấy nháp mấy lần mới tìm thấy cách giải chính xác, viết lại vào bài.
Lát sau hắn lơ đãng ngước mắt lên, nhỏ giọng, không hiểu nói: "Vừa nãy cậu nói chuyện với ai?"
Hứa Linh ngẩn người nhưng không che giấu: "Bạn cũ."
Tạ Trạch Duyệt: "Người thích cậu?"
"Ừ."
Tạ Trạch Duyệt hơi ngẩng mặt lên, vô thức siết chặt tay hỏi: "Cậu ta đang theo đuổi cậu thật hả?"
Hứa Linh gật đầu, hỏi: "Làm sao?"
Tạ Trạch Duyệt ồ một tiếng, nhếch mép cười nhìn Hứa Linh: "Vậy cậu thấy cậu ta thế nào?"
Hứa Linh gấp bài thi của mình lại, bỏ vào ngăn bàn: "Hơi bất ngờ."
Tạ Trạch Duyệt nhìn chăm chú vào góc mặt nghiêng của cậu, nói nhỏ: "Cậu có cảm thấy bài xích không? Vì được một người con trai thích."
Hứa Linh dừng động tác lại.
Cậu xoay người, nhìn Tạ Trạch Duyệt: "Nếu là một bạn nam đẹp trai thì đương nhiên sẽ không bài xích."
Tạ Trạch Duyệt không nói nữa, im lặng.
Cùi chỏ hắn chống lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Hứa Linh, nhìn xoay vào cậu thử thăm dò: "Thế cậu cảm thấy cậu ta đẹp không?"
Hứa Linh khựng người, khó mà tin nổi nhìn hắn.
Cậu nhíu mày: "Có ý gì. Cậu cảm thấy cậu ta đẹp?"
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Đột nhiên nhìn thấy sự lạnh lùng nơi đáy mắt Hứa Linh, hắn không nhịn được rùng mình một cái.
"Đâu có." Hắn lúng túng nói: "Tôi muốn biết cậu thích người có vẻ ngoài như nào thôi mà."
Vừa nắm tay nhau vừa tỏ tình ngọt ngào, thẳng nam thời nay biết chơi thật đấy.
Tưởng Diên xoay người, đưa bài tập cuối tuần cho Hứa Linh: "Nào, bài tập nóng hổi đây."
Hứa Linh nhận lấy, dựa vào ghế nhìn lướt qua câu hỏi.
Tạ Trạch Duyệt vẫn chú ý tới Hứa Linh, cụp mắt xuống, im lặng không nói gì.
Hắn nghĩ, nếu Hứa Linh không bài xích, có phải hắn cũng có thể thử theo đuổi cậu không?
... Nhưng cậu vẫn chưa chia tay nữa, hày.
Tạ Trạch Duyệt rút đề thi ra, làm mấy câu, xương ngón tay di chuyển bút.
...
Sau khi tan học, mấy người hẹn nhau đến thư viện ôn bài.
Sát kỳ thi, thậm chí không ngừng có người xin nghỉ về nhà, ở nhà hoàn thành việc học còn lại, không đến trường nữa.
Tưởng Diên chiếm vị trí cho mấy người họ, Hứa Linh đeo cặp đi vào, ngồi xuống, bên cạnh là Tạ Trạch Duyệt cầm bình đầy cafe nóng trên tay.
"Bạn Tạ, ông uống cái này rồi có ngủ được không?" Cậu ta nói nhỏ.
"Vẫn ổn." Tạ Trạch Duyệt ngồi cạnh Hứa Linh.
Hứa Linh xem thời khóa biểu, hôm sau có một tiết Hóa, cậu tìm sách giáo khoa môn Hóa trong cặp sách sau lưng mà mãi không tìm thấy, giờ mới nhớ ra cậu mang về nhà mất rồi.
Cậu đành phải gọi đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.
"Alo?"
"Mẹ ơi, con quên không mang sách theo rồi."
Cậu nói xong thì hơi lúng túng, dù thế nào cậu cũng là người từng học đại học, thế mà lại để quên sách...
Mẹ ở đầu dây bên kia đáp lời, nói tối sẽ mang đến cho cậu.
Hứa Linh đáp vâng.
Lúc quay lại chỗ ngồi, cậu chạm phải đôi mắt đen nhánh, Tạ Trạch Duyệt hơi nghiêng người về trước, cánh tay đặt trên bàn, nhíu mày: "Không phải cậu còn liên lạc với cậu ta đó chứ?"
Hứa Linh: "..."
Hứa Linh: "Không, tôi gọi cho mẹ."
"Ờ."
Hắn đáp một tiếng, lúc này mới thả lỏng.
... Có gì đáng lo đâu chứ, Hứa Linh có bạn gái rồi, sẽ chẳng thế nào được.
... Hơn nữa, có lo cũng chẳng tới lượt hắn lo.
Mấy người học tới tầm sáu giờ tối, điện thoại Hứa Linh vang lên, cậu ra cửa nhận điện thoại, mẹ bảo mang sách tới cho cậu rồi, cậu ra cổng trường lấy.
Cậu lại thấy lúng túng.
Sau khi quay lại, cậu dọn dẹp bài thi trên bàn, bỏ vào cặp, Tạ Trạch Duyệt hỏi: "Cậu đi đâu?"
"Ra cổng lấy đồ."
"Đồ gì?"
"..."
Hứa Linh không muốn nói lắm, ngại vãi cả ra.
Quên mang sách giáo khoa...Tóm lại, cậu không muốn nói với Tạ Trạch Duyệt.
Tưởng Diên ngẩng đầu lên nhìn hai bọn họ, là sao, mới thế đã về rồi?
Tạ Trạch Duyệt gật đầu.
Tạ Trạch Duyệt đẩy ghế ra, đeo balo lên vai, ra cửa, đi cạnh Hứa Linh.
"Cậu cũng đi?" Hứa Linh hỏi.
"Ừ." Hắn đáp rồi nghiêng đầu, nhìn Hứa Linh: "Có gì mà tôi không thể đi?"
"..."
Hứa Linh muốn nói lại thôi.
Hơn sáu giờ, mùa thu trời tối sớm, cổng trường không còn mấy người, bảo vệ ngồi trong chòi bảo vệ cạnh cổng chính, xem phim truyền hình nước ngoài.
Ngoài cổng, có một chiếc xe đỗ ở đó, cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặc áo khoác trắng rất dễ thấy.
Hứa Linh đứng từ xa đã nhìn thấy rồi.
Bước chân hắn ngừng lại, vô thức kéo ống tay áo Tạ Trạch Duyệt lại: "Cậu đừng đi được không?"
Hứa Linh nhìn về phía em gái, cau mày nghĩ, sao lại là nhóc cơ chứ, cô nhóc không nên ở trường sao? Giờ này, quan trọng nhất là có mặt Tạ Trạch Duyệt, chẳng may...
Hứa Linh quay đầu nhìn hắn: "Vì bạn gái tôi đến."
Tạ Trạch Duyệt im lặng, hai giây sau thì nhíu mày lại: "Rồi sao? Tôi không thể đi? Tại sao?"
Hứa Linh lặng im nhìn hắn.
Rất rõ ràng, Tạ Trạch Duyệt không vui.
Tạ Trạch Duyệt nhìn Hứa Linh bằng đôi mắt đen, yết hầu khẽ nhích, giọng điệu lạnh tanh: "Cậu cảm thấy tôi là người ngoài đúng không?"
Hắn tức giận thật rồi.
Chẳng lẽ bạn gái quan trọng hơn hắn sao?
Hứa Linh ngẩn người.
Nhưng thấy hắn tức giận, cậu chẳng có cách gì.
Chỉ có thể cầu khẩn em gái ít nói thôi, đưa đồ xong thì đi luôn.
"Thế thì... đi thôi."
Hứa Linh kéo ống tay áo của hắn.
Chuyện không như mong muốn.
Cô gái ngoài cổng và Tạ Trạch Duyệt đứng đối diện nhau, chỉ một giây thôi cô nhóc đã nhớ ra người này chính là anh giai mà cô bé thấy vào lần gọi video với anh trai lúc trước.
Hình như là... Bạn trai của anh trai cô nhóc?
Em gái đưa sách tới, tò mò hỏi:
"Anh hai!"
"Anh ấy có phải người hôm nọ em nhìn thấy không?"
Cô nhóc kéo tay áo Hứa Linh, ghé vào bên tai cậu thì thầm:
"Bạn trai anh hả?"
Hứa Linh: "..."
Khóe mắt cậu nhìn Tạ Trạch Duyệt đang nhíu mày, không nói gì.
Hắn nhìn gương mặt giống Hứa Linh gần như đúc từ cùng một khuôn trong bóng tối, nghi ngờ dần nổi lên: "Tại sao em lại gọi cậu ấy là anh hai?"
Hứa Linh cố gắng kéo hắn qua một bên: "Cậu nghe tôi giải thích..."
Hắn không đi, cố chấp đứng nguyên tại chỗ hỏi cô nhóc: