Sáng sớm, thanh âm của râu quai nón cao vút truyền đến các phòng, tiếng oán giận trên chiếc giường chung lớn vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Sáng tinh mơ, muốn chết mất."
"Rời giường, rời giường! Đừng ngủ!"
Trong sự thúc giục của râu quai nón, mọi người xoa đôi mắt bước xuống giường.
"Đi ăn cơm sáng trước!"
Đoàn người ngáp dài, bắt đầu đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn rất lớn, bên trong có đến có mười mấy cái bàn, Hứa Lang đi theo Liễu Tư Hi cùng Lưu Thượng tới một cái bàn ở phía trước bên kia.
Chỉ chốc lát sau, liền nghe được bên ngoài có tiếng bánh xe, ngay sau đó, có rất nhiều người đàn ông tuổi trẻ cường tráng đẩy xe thiết vào nhà ăn.
Hứa Lang nhìn lại, phát hiện trên xe thiết đều là cơm sáng của mọi người, phía trên cósandwich cá ngừ đại dương, có salad thanh đạm cho bữa sáng, còn có đủ loại mỹ thực chưa thấy qua khác.
Bữa sáng phong phú như vậy, cùng với nhà ăn đơn sơ tạo nên sự đối lập mãnh liệt.
Mấy người đàn ông đem bữa sáng đặt lên trên bàn, không đợi râu quai nón nói "bắt đầu", đã có người nhịn không nổi hương thơm của đồ ăn mà vùi đầu ăn uống thỏa thích.
Tiếng thở "hổn hển thở hổn hển" giống tiếng heo kêu vang lên khắp nhà ăn từ đợt này đến đợt khác, Hứa Lang nghi hoặc mà nhìn dĩa đồ ăn trước mắt, thật sự ăn ngon như vậy à?
Liễu Tư Hi bưng lên một ly cà phê, nhấp một ngụm nhẹ nhàng, động tác, tư thế tràn ngập quý khí, cùng những người xung quanh hình thành sự đối lập rõ rệt.
Đôi mắt xinh đẹp kia hơi hơi nâng lên, liếc nhìn về phía Hứa Lang đang nhìn chằm chằm vào mình, "Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị?"
"Cũng không phải, tôi chỉ là có chút tò mò, nếu chúng ta tới là để đào quặng, vậy vì saolại được ăn ngon như thế?"
"Ăn no mới có sức lực làm việc mà." Liễu Tư Hi cầm lấy sandwich, há mồm cắn xuống, nước sốt màu trắng tràn ra ngoài miệng, hắn lấy khăn giấy trên bàn lau đi.
Càng nhìn càng cảm thấy Liễu Tư Hi cùng hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau, nhìn hắn giống với một quý công tử ra ngoài thể nghiệm nhân sinh hơn.
"Nói là nói như vậy, nhưng là tôi cứ có cảm giác không thích hợp lắm." Có cảm giác như bị cho ăn no xong rồi chờ mần thịt vậy.
"Đừng nghĩ nhiều, ăn nhanh lên đi, ăn xong còn phải làm việc."
Hứa Lang cúi đầu, uống một ngụm sữa bò, lơ đãng thoáng nhìn Lưu Thượng đang ngồi kế bên.
Đôi mắt của "đại hán" này cứ nhìn chằm chằm Liễu Tư Hi, biểu tình trên mặt thoạt nhìncứ như đang trầm tư.
(Đại hán = người đàn ông vạm vỡ, *tui để nguyên cho ngắn với dễ đọc hơn nha*)
Anh ta bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Hứa Lang, ánh mắt sắc bén tràn ngập sự xem xét tìm tòi lập tức trở nên mềm mỏng, anh ta cười một cái với Hứa Lang.
Hứa Lang không chút để ý mà cười đáp lại anh ta.
Vừa rồi ánh mắt của Lưu Thượng không đơn giản chút nào, có một tia sát khí. Chẳng lẽ anh ta tới đảo nhỏ cũng là có mục đích khác?
Đương nhiên, sự giao lưu giữa hai người Hứa Lang và Lưu Thượng không tránh thoátđược ánh mắt của Liễu Tư Hi đang thời khắc chú ý tới Hứa Lang kia, đầu tiên hắn nhìn chằm chằm Lưu Thượng trong chốc lát, sau đó dời ánh mắt nhìn ngắm về phía Hứa Lang, miếng sandwich ở trong tay chậm rãi biến hình, cuối cùng tràn ra một mảng cà chua.
Thời gian ăn cơm sáng rất đầy đủ, chờ sau khi mọi người đều ăn uống no nê, râu quai nón mới mở miệng, "Trước khi chính thức đào quặng, mọi người trước tiên phải tiến hành rèn luyện thể năng, trên đảo nhỏ có đủ loại hoạt động tập thể hình.
Một chút nữa mọi người sẽ được chia thành các tổ nhỏ khác nhau, sau đó hoàn thành các công việc khác nhau. Chờ sau khi thể năng đã được rèn luyện tốt, mới chính thức bắt đầu đào quặng."
Râu quai nón mới vừa nói xong, từ bên ngoài có mười mấy người đàn ông tuổi trẻ tiến vào, bọn họ chia mọi người thành mười tổ, sau đó dẫn mọi người đi ra bên ngoài.
Trước khi đi, Hứa Lang nhìn nhìn trên bàn cơm.
Sức ăn của mấy người đàn ông quả thực không giống người thường, một bàn đồ ănđầy ấp đều bị ăn sạch sẽ, ăn nhiều như vậy mà đi rèn luyện, chẳng lẽ không bị ói hết ra?
"Làm sao vậy? Lại đang suy nghĩ chuyện gì à?" Ngón tay của Liễu Tư Hi chạm chạm vào cánh tay của Hứa Lang, ý bảo hắn đi lên phía trước.
"Không có gì." Hứa Lang lắc lắc đầu, đi theo mọi người ra bên ngoài.
Ba toà kiến trúc được xây ở một nửa phía trước của đảo nhỏ, mà đoàn người Hứa Lang bị dẫn tới mặt sau của đảo nhỏ.
Nơi này nếu so với phía trước thì tương đối hoang vắng, các loại thiết bị tập thể hình để đầy đất, bên cạnh các loại thiết bị tập thể hình khác nhau đều sẽ có người đứng cạnh chỉ đạo.
Xung quanh thiết bị tập thể hình có rất nhiều đồng ruộng trồng trọt, các loại lương thực trên đó như rau dưa đều cực kỳ tươi tốt.
"Được rồi, ba tổ mấy người, rèn luyện th4n thể trên mấy thiết bị tập thể hình này. Còn lại đều xuống ruộng hết!"
Râu quai nón vừa dứt lời, mấy người đàn ông bị kêu xuống ruộng đều không vui, "Dựa vào đâu mà chúng tôi phải xuống ruộng!"
"Đúng vậy, chúng tôi không xuống, chúng tôi muốn ở trên đây!"
Râu quai nón không kiên nhẫn mà nhìn đám người đang ầm ĩ kia, cao giọng la lên: "Lại nói nhao nhao, liền ném mấy người xuống biển cho cá ăn!"
Có người không thèm để ý đến mấy lời nói không hề có lực uy hiếp này, vẫn cứ làm ầm ĩ.
Chỉ thấy râu quai nón nhìn qua bên cạnh, ra hiệu một chút, vài người đứng ra lôi kéongười đàn ông đang làm ầm ĩ kia đi qua bên rìa của đảo nhỏ, một tiếng bắn nước lớn vang lên, người nọ bị ném xuống biển.
Khi vừa mới rớt xuống nước, người đó còn đang quơ quào "phành phạch phành phạch", ngay sau đó, ông ta hét lên một tiếng, "Cá mập! Cá mập!"
Máu tươi đỏ thắm dần dần khuếch tán trên mặt biển.
Thanh âm nghẹn ngào cầu cứu của người đàn ông dần dần suy yếu, cuối cùng biến mất trên mặt biển.
Thấy một màn như vậy, mấy người còn lại "đại kinh thất sắc", cho dù có câu oán hận, nhưng cũng không dám lại nói ra.
"Có thấy được không, nếu ai quậy nữa, kết cục sẽ giống như người đó vậy!"
Hứa Lang trầm mặc nhìn râu quai nón, ánh mắt của cậu càng hoài nghi sâu hơn, động tác của người này cứ như thổ phỉ, hoàn toàn không giống như là tới để đào quặng,nhưng thật ra càng giống như mấy tên tiểu lâu la của một tổ chức phạm tội hơn.
Cậu nhìn đoàn người xung quanh, không ngoài dự đoán, trên mặt mỗi người đều biểu lộ ra sự sợ hãi cùng với không phục.
Nhưng mà lại có hai biểu tình khác với những người khác, một người là Liễu Tư Hi, một người là Lưu Thượng.
Người trước tuy rằng mặt không cảm xúc, nhưng mà ý cười mỏng manh nơi khóe mắtlại không thoát được ánh mắt của Hứa Lang, hắn thực hưởng thụ sự giết chóc này, có thể nói là thích thú.
Biểu tình của người sau hoàn toàn tương phản với người trước, mặt của anh ta đỏ lên, đôi mắt trừng lớn vì phẫn nộ, bên trong tràn đầy tơ máu đỏ tươi.
Tầm mắt Hứa Lang dời xuống, thấy được nắm tay đang buộc chặt của Lưu Thượng, gân xanh phía trên nổi lên bốn phía.
Chẳng lẽ giữa Lưu Thượng và người vừa rồi có mối quan hệ gì, khiến hắn phẫn nộ như vậy?
"Đừng đứng trơ ra đó, bắt đầu rèn luyện đi!"
Vì thế, trong sự trầm mặc, mọi người bắt đầu rèn luyện th4n thể.
Buổi trưa rất nhanh đã đến, đoàn người đổ mồ hôi đầm đìa lại tập trung đi vào nhà ăn, bắt đầu ăn cơm trưa.
Không ngoài ý muốn, cơm trưa còn phong phú hơn so với bữa sáng, mọi người mệt nhọc nửa ngày, bắt đầu sôi nổi mà động đũa.
"Cho các người nửa tiếng hoạt động tự do, trong khoảng thời gian này, trừ hai toà kiến trúc ra, những chỗ khác, các người có thể tùy tiện đi dạo.
Nếu để tôi phát hiện các người tự tiện bước vào hai toà kiến trúc kia, tôi sẽ xử đẹp các người!"
Mọi người đã mệt nhọc đến cực điểm, ngồi thành hình chữ X ở trên ghế, bắt đầu ríu rít mà oán giận cùng chửi mát.
Hứa Lang muốn đi ra bên ngoài nhìn xem, nếu có thể phát hiện manh mối thì càng tốt.
"Tôi hơi mắc tiểu, đi ra ngoài kiếm WC đây."
Hứa Lang đi ra khỏi nhà ăn, bước chân nhàn nhã đi về phía bên rìa đảo nhỏ.
Sóng biển to lớn cọ rửa phía trên vách đá, phát ra tiếng sóng biển "xào xạt", vết máubuổi sáng đã bị biển rộng hoàn toàn nuốt hết, một miếng thịt cặn cũng không thừa.
Sinh mệnh yếu ớt so với lực lượng của thiên nhiên, quá nhỏ bé, không đáng kể.
Bỗng nhiên, một đồ vật nhỏ màu trắng từ trên vách đá rớt xuống biển, Hứa Lang khôngkịp thấy rõ ràng, đã bị sóng biển cuốn vào trong nước, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.
Hình dạng của đồ vật kia, có hơi giống với xương người.
Thân mình Hứa Lang hơi nghiêng ra bên ngoài, ý đồ muốn thấy rõ chỗ mà đồ vật màu trắng lúc nảy rơi xuống, nhưng bởi vì dưới chân quá trơn, Hứa Lang không dám nghiên về phía trước quá nhiều, cho nên thứ gì cũng không nhìn thấy.
"Coi chừng ngã!"
Thanh âm Lưu Thượng vang lên phía sau Hứa Lang, cậu còn chưa kịp lui ra sau, kết quả dưới chân trượt một cái, phân nửa cơ thể nghiêng thẳng ra ngoài.
Lưu Thượng đột nhiên nhào lên, giữ chặt lấy eo Hứa Lang, hai người lăn xuống từ trênhòn đá.
Một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Lang.
"Hai người khá là tao nhã lịch sự đấy."
Liễu Tư Hi mặt đầy ý cười mà nhìn hai người đang ôm nhau gắt gao kia, bàn tay đang đặt bên đùi nắm chặt lại thành nắm đấm.
"Tôi chỉ là suýt té từ trên xuống, Lưu Thượng vừa vặn đỡ tôi mà thôi."
"À ~ phải không?" Nghe ngữ khí của Liễu Tư Hi, rõ ràng đã biểu lộ ra cảm xúc không tin của mình.
Nhưng hắn vẫn cong lưng xuống, bẻ cái tay đang ôm trên eo Hứa Lang của Lưu Thượng ra, sau đó ôm Hứa Lang lên.
Không sai, là ôm lên.
"Có thể để tôi xuống được không?" Tư thế này có hơi xấu hổ.
Liễu Tư Hi thong thả ung dung nói: "Không thể."
Sau đó gắt gao mà ôm Hứa Lang đi đến toà nhà bên kia.
Lưu Thượng bị bỏ lại phía sau nhìn bóng dáng hai người rời đi, như thế nào? Thế tôi không phải là người hả? Thế tôi xứng đáng bị té ngã sao?
Lúc hai người tới nhà ăn, sau khi bị mọi người còn đang nghỉ ngơi trong đó nhìn đến, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu cười vang, tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai lọt vào màng nhĩ, liên miên không dứt.
Hứa Lang đỏ mặt vùi đầu vào trong lòng nguc của Liễu Tư Hi, thúc giục hắn đi nhanh lên.
Liễu Tư Hi ngẩng cao đầu, mặt đầy tươi cười, vui mừng tiếp thu sự trêu chọc của mọi người, dùng tốc độ vô cùng chậm mà đi đến chiếc chung lớn bên kia.
Thật lâu sau, tiếng kêu liên miên không ngừng kia mới dừng lại.
Buổi tối, lúc mọi người nằm trên giường nói chuyện phiếm, râu quai nón tới, lại còn có mang theo vị trợ lý Ngô kia.
"Trợ lý Ngô, ngài xem xem, ở đây ngài muốn chọn ai?"
Gương mặt của vị trợ lý Ngô kia căng chặt, tầm mắt lướt qua từng người trên chiếc giường chung, cuối cùng, dừng lại trên mặt của Liễu Tư Hi.
Anh ta từ từ nâng tay lên, chỉ chỉ hắn, "Là anh ta."
Hứa Lang kinh ngạc nhìn Liễu Tư Hi, sự lo lắng trong mắt làm Liễu Tư Hi rất hưởng thụ.
Hắn dán sát vào bên tai Hứa Lang, nhẹ nhàng nói: "Không cần lo lắng, tôi hẳn là bị lão đại nơi này chọn trúng."
Điều đó mới là điều Hứa Lang lo lắng nhất, người đàn ông của cậu sắp phải bị "Tiềm".
(bị "tiềm" = tiềm quy tắc = quy tắc ngầm, ý là anh công sắp bị bắt đi "ấy ấy" với lão đại, *mà mọi người yên tâm, chuyện đó cả đời cũng không bao giờ xảy ra*)
Trong lúc nhất thời, cậu không muốn tiếp thu sự thật tàn khốc này.
"Có thể không đi được không?" Hứa Lang bĩu môi, biểu tình trên mặt rõ ràng là khôngmuốn.
Liễu Tư Hi dừng một chút, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, hắn sờ sờ đầuHứa Lang, "Em yên tâm, qua đêm nay tôi sẽ trở về."
Hứa Lang rủ mắt, bất đắc dĩ mà nhìn Liễu Tư Hi, haizz, qua đêm nay, anh không còn là anh nữa, anh chính là người đàn ông của lão đại! Lão đại khiến tôi phải mọc sừng ngay trước mặt tôi!
Cho dù Hứa Lang không vui, Liễu Tư Hi vẫn phải đi theo trợ lý Ngô.
Chẳng qua, bởi vì cảm xúc của cậu đang xuống dốc không phanh mà bỏ qua ánh mắt của trợ lý Ngô nhìn về phía cậu.
Trong ánh mắt kia có nghi vấn, có kinh ngạc, nhưng cảm xúc nhiều nhất thế nhưng lại là ghen ghét!
"Với kinh nghiệm ship couple nhiều năm của tôi, trợ lý Ngô này tuyệt đối có vấn đề!"
"Tán thành!"
"Mọi người chẳng lẽ không chú ý đến vụ án sao?"
"Vụ án có thể thú vị như ship couple sao? Kỳ quái?"
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 19_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT