Mấy ngày nay, Hứa Lang đều đem theo các loại đồ ăn khác nhau đến biệt thự của Chu Sùng Dương, cùng các anh em bảo vệ tạo mối quan hệ thân thiết.
"Lại tới nữa? Hôm nay mưa lớn như vậy, tôi còn tưởng chú em sẽ không tới."
Hứa Lang giơ đồ vật trên tay lên cao, thịt kho trong túi thoạt nhìn hết sức mê người, "Làm sao mà không tới được, hôm nay có thịt kho tươi ngon. Tôi đặc biệt dậy thật sớmđể xếp hàng mua đó."
Anh bảo vệ vừa thấy, đôi mắt liền sáng lên, "Chú em đợi tôi một chút, còn có mười lăm phút nữa thì chúng tôi thay ca rồi."
"Chúng ta không ăn ở đây sao?"
"Cậu ngốc à, bị hộ gia đình nơi này nhìn thấy còn không khiếu nại tôi sao. Chúng ta ăntrong phòng điều khiển, anh em tốt của tôi cũng ở trong đấy."
Hứa Lang vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ lên, nỗ lực mấy ngày nay không có uổng phí.
Vì điều tra rõ Tống Lâm rốt cuộc có tới đây hay không, Hứa Lang liền nhớ thương lêncamera giám sát bên này, cho nên mấy ngày nay Hứa Lang đều sẽ mang theo đồ ăn tới bên này cùng anh bảo vệ tạo mối quan hệ tốt, rốt cuộc có quan hệ tốt mới có khả năng tiếp xúc đến video theo dõi của khu biệt thự.
Kỳ thật Hứa Lang đến đây còn có một nguyên nhân khó có thể mở miệng.
Mấy ngày nay Bạch Nhứ Phi vẫn luôn ở bệnh viện, Hứa Lang không muốn thấy cô ta, cho nên liền nhân lúc tìm manh mối mà đi ra khỏi bệnh viện.
Quả thực, mắt không thấy tâm không phiền, tinh thần thoải mái.
Chờ sau khi bọn họ thay ca xong, anh bảo vệ liền dẫn Hứa Lang tới phòng điều khiển.
Phòng điều khiển "chướng khí mịt mù", các loại thùng mì nằm trong góc tường, tàn thuốc cũng ném khắp nơi, "Thượng Tử, chú mày không biết quét tước một chút sao, đều không có chỗ đặt chân rồi này."
Anh bảo vệ phụ trách theo dõi được xưng là Thượng tử kia gãi gãi đầu, không thèm để ý mà nói: "Không sao cả."
Anh bảo vệ trừng người đó một cái, sau đó để Hứa Lang chờ ở bên ngoài, sau khi anh ta thu thập nửa ngày, Hứa Lang mới bước vào.
Lấy thịt kho từ trong túi ra, bày lên bàn, Hứa Lang nhìn hai mắt của Thượng Tử sắpkhông mở ra được nữa, hỏi: "Anh trai, anh qua đây ăn chút gì đi?"
Mùi thịt thơm lừng k1ch thích đầu lưỡi con người, anh trai Thượng Tử ngượng ngùng cười cười, "Còn có phần của tôi nữa à?"
"Đương nhiên."
"Chờ, tôi đi lấy chai rượu trắng mà tôi cất giữ lâu nay ra uống."
Anh bảo vệ nhíu nhíu mi, "Đi làm không thể uống rượu."
Hứa Lang chớp chớp mắt, vội vàng nói: "Các anh cứ uống đi, tôi không uống, tôi có thể trực ban giúp anh trai Thượng Tử."
"Anh nhìn nhìn xem người ta," Thượng Tử vỗ vỗ bả vai Hứa Lang, "Cảm ơn người anh em."
Sau khi chờ hai người ăn nhậu đã đời, đều say bất tỉnh nhân sự, trong miệng Hứa Lang ngậm cánh vịt, chậm rì rì mà đi đến trước màn hình theo dõi, dựa theo thao tác khi làm ở bệnh viện mấy ngày trước, tìm ra video giám sát ngày mà Tống Lâm xuất viện.
Sau khi gặm hết hai cái cánh vịt, xe của Chu Sùng Dương mới xuất hiện trong videotheo dõi, nhưng cửa sổ xe lại đóng gắt gao, hơn nữa, thoạt nhìn trên ghế phụ cũng không có người, giống như chỉ có một mình Chu Sùng Dương.
Hứa Lang lại tìm ra video giám sát đối diện cửa biệt thự của Chu Sùng Dương, kỳ quái chính là, video theo dõi ở chỗ đó hỏng rồi.
Là do người làm hỏng sao?
Video theo dõi đối diện biệt thự của Chu Sùng Dương không thể dùng, Hứa Lang nghĩ nghĩ, từ đoạn đường đi đến biệt thự của Chu Sùng Dương cho đến trước cửa biệt thự của hắn, hình như có một cái camera theo dõi, Hứa Lang tìm nửa ngày mới tìm được trên màn hình cảnh Chu Sùng Dương đang vội vàng lên xe.
Lần này, vốn dĩ cửa sổ sau của xe đang nhắm chặt lại lộ ra một chút chỗ hở, Hứa Lang thấy được một cái đầu chợt lóe qua.
Trên xe trừ bỏ Chu Sùng Dương, còn có một người khác!
Nhưng bởi vì thấy không rõ được bộ dáng cụ thể, cho nên khó có thể xác định ngườibên trong là Tống Lâm. Hứa Lang không tin tà mà lại tìm vài góc độ theo dõi khác nữa, kết quả không thu hoạch được gì.
Trong miệng cậu đang ngậm cánh vịt, thần sắc uể oải mà nhìn màn hình, chẳng lẽ manh mối liền chặt đứt ở đây sao?
Tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác từ trong miệng của hai anh em bảo vệ truyền ra, Hứa Lang ấn nhẹ lên huy3tThái Dương, đi ra ngoài hít thở thông khí, không biết điều tra cục điều tra đến đâu rồi?
Có thể đi tìm mẹ của Tống Lâm hỏi một chút tình huống điều tra. Nhưng sắc trời hiện tại đã tối, vẫn là nên để ngày mai rồi đi.
Sau khi chờ hai người tỉnh dậy, Hứa Lang mới đi lên xe buýt, nhàn nhã mà quay vềbệnh viện.
Kể từ ngày đó, Chu Sùng Dương đã mấy ngày không thấy được Hứa Lang, một là bởi vì ban ngày ở bệnh viện bị Bạch Nhứ Phi dây dưa, hai là bởi vì không biết Hứa Lang đi đâu cả.
Gọi điện thooại thì cậu cũng không bắt máy, hắn cứ đi đến phòng bệnh của cậu một chuyến lại một chuyến, cũng không thấy thân ảnh của cậu.
Chu Sùng Dương dụi tắt điếu thuốc trong tay, thần sắc không rõ mà nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đuốc của toà nhà văn phòng đối diện sáng trưng.
"Bác sĩ Chu, lại tới kiểm tra phòng à!"
"Sa Bố huynh đệ" khó hiểu hỏi, vị bác sĩ Chu này hôm nay đã tới không dưới mười lần, có thứ gì mà kiểm tra chứ, anh ta không hiểu được.
"Cậu ấy còn chưa trở về?"
"Sa Bố huynh đệ" nhìn nhìn giường bệnh cách vách trống không, "về rồi, vừa mới về, cậu ấy đang ở nhà vệ sinh ấy."
"Nhà vệ sinh?"
Chu Sùng Dương đi ra phòng bệnh, bước chân không nhanh không chậm dần dần hỗn độn lên, nói thật, hắn căn bản không biết rốt cuộc hắn đang hoảng loạn cái gì, chẳng lẽ là sợ Hứa Lang biến mất?
Bước vào nhà vệ sinh, Chu Sùng Dương liền nhìn thấy Hứa Lang đang rửa tay, hắn đi vào, khoá cửa phòng vệ sinh lại.
"Làm gì?"
"Em đã đi đâu?"
Hai người đồng thời mở miệng.
"Đi ra ngoài giải sầu, tránh ra, em muốn đi ra ngoài, em đang mệt chết đây."
Hứa Lang duỗi tay muốn đẩy Chu Sùng Dương đang đứng dựa vào cửa ra, không nghĩ tới bị hắn nắm cánh tay lại, tiếp theo liền thấy hắn cúi đầu ngửi ngửi lên cổ cậu.
"Mùi thuốc lá?"
Bàn tay của hắn dần dần buộc chặt, Hứa Lang bị nắm có hơi đau, lắc lắc cánh tay, "Anh buông tay ra một chút, em có hơi đau."
"Ai hút?"
"Em tự mình hút, không được sao!"
Một cái tay khác của Chu Sùng Dương nắm lấy miệng Hứa Lang, duỗi đầu lưỡi vào thăm dò.
Nửa ngày sau mới rút ra, hắn khàn khàn nói: "Nói dối, trong miệng của em không có mùi thuốc."
"Nói, ai hút?"
Hứa Lang hiện tại đúng là ở trong tình cảnh "hai mặt thụ địch", miệng bị niết đau, cánh tay cũng bị nắm đau. Cậu nhìn thấy Chu Sùng Dương sắp bùng nổ, cậu biết nếu không thực sự chịu thua, vị công tử này chắc chắn sẽ điên lên cho xem.
"Em đi ra ngoài xem mấy bác trai chơi cờ tướng, là họ hút thuốc."
"Bác trai nào?"
"Tiểu khu kế bên bệnh viện, có rất nhiều người ở đó."
Biết được đáp án, thần sắc Chu Sùng Dương thả lỏng, hai tay cũng không nắm chặtHứa Lang nữa, hắn đột nhiên vùi đầu vào phần cổ của Hứa Lang, hai cánh tay gắt gao mà ôm vòng eo của Hứa Lang, "Dọn đến nhà tôi."
Câu trần thuật, lại còn mang theo một tia mệnh lệnh.
Chu Sùng Dương đợi nửa ngày cũng không có được đáp án, lặp lại một lần nữa, "Dọn đến nhà tôi."
Hứa Lang thở dài, thỏa hiệp, "Được." Ai mượn cậu thích người đàn ông của mình như vậy làm chi.
"Đi, về nhà." Chu Sùng Dương lôi kéo Hứa Lang đi ra ngoài, biểu tình cấp bách giống như một con gà trống bị dẫm đuôi.
Không ngoài suy đoán của Hứa Lang, sau khi về nhà, một cuộc đại chiến nhanh chóng kéo ra màn che.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Hứa Lang đã tiếp cận trạng thái "thần chí không rõ", Chu Sùng Dương gắt gao mà ôm Hứa Lang, bàn tay to di chuyển khắp người cậu, "Về sau không cho đi ra ngoài, thành thành thật thật ngốc ở bệnh viện."
Hứa Lang - cái gì cũng không nghe rõ - ừ một tiếng, khóe miệng của Chu Sùng Dương giơ lên, ôm Hứa Lang bắt đầu ngủ.
Kết quả, ngày hôm sau, đã nói thành thành thật thật ngốc ở bệnh viện - Hứa Lang, lấyđược địa chỉ nhà của Tống Lâm từ chị y tá ở quầy lễ tân, cứ như "ngựa chạy không ngừng" mà phóng tới nhà của Tống Lâm.
Dẫn tới việc Chu Sùng Dương trước khi bước vào phòng bệnh thì ôn nhu như nước, sau khi biết được Hứa Lang không thấy bóng dáng, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.
"Sa Bố huynh đệ" lại kiến thức được đến bác sĩ Chu biến sắc mặt, tâm lý sợ hãi không chịu nổi, người này không phải bình thường bác sĩ Chu á!
Hứa Lang đem theo một túi lớn trái cây gõ cửa nhà Tống Lâm, "Bác gái, bác còn nhớ con không ạ?"
Mẹ của Tống Lâm đã bị sự tình mất tích của con trai thậm chí có khả năng tử vong làm cho "sứt đầu mẻ trán", biểu tình trên mặt không tốt lắm, sau khi bà đánh giá Hứa Lang một lát, "Con là đứa cháu gái bữa trước đó hả?"
Thái dương Hứa Lang giật giật, "Bác gái, con còn chưa có hoàn toàn biến thành con gáiđâu ạ."
Bác gái nhìn cái túi trong tay của Hứa Lang, "Con đến đây có chuyện gì không?"
"Từ ngày đó sau khi bác với con nói chuyện xong, tâm lý của con cứ cảm thấy như cótảng đá đè nặng, nên suy nghĩ hai ngày sau đến thăm bác gái."
Bác gái lau khóe mắt một chút, "Con có tâm, vào nhà đi con."
Hai người ngồi ở trên sô pha, "Bác gái, cục điều tra đã điều tra đến đâu rồi ạ?"
"Haizz, còn có thể đến đâu nữa, một chút manh mối cũng không có, con bác ngay cả việc còn sống hay chết cũng không rõ nữa."
"Ngày đó anh ấy chỉ là nói đi kiểm tra thôi sao? Còn có nói chuyện khác không ạ?"
Bác gái lắc lắc đầu, "Tống Lâm chỉ nói bộ nguc có hơi trướng, liền hẹn ngày trước, chuẩn bị đi xem thế nào, kết quả, một đi không trở lại." Nói chút hồi, bác gái bắt đầu rơi lệ.
Thấy như vậy, Hứa Lang cũng không còn mặt mũi hỏi tiếp, liền đi qua vỗ vỗ sống lưngbác gái, "Đừng thương tâm, Tống Lâm khẳng định sẽ tìm được."
Cứ như vậy, Hứa Lang không có bất cứ tin tức gì từ bác gái.
Lúc trở lại bệnh viện, Hứa Lang có hơi mắc tiểu, sớm biết vậy thì không ăn nhiều dưa hấu ở nhà bác gái rồi.
Cậu vội vàng đi đến WC, kết quả vừa vào cửa liền thấy Bạch Nhứ Phi.
Bạch Nhứ Phi đang sửa sang lại váy trước bệ đi tiểu, khi thấy Hứa Lang bước vào, biểu tình trong nháy mắt khẩn trương, bất quá thực mau đã bị cô che giấu.
"Sao cô lại ở trong WC nam?"
"Tôi, tôi quen rồi. Tôi đi ra ngoài trước."
Hứa Lang nhìn bóng dáng Bạch Nhứ Phi hốt hoảng mà chạy, lông mày nhíu lại, Bạch Nhứ Phi này không phải đã phẫu thuật thành công sao, vì sao còn đi vào WC nam, chẳng lẽ thật sự giống với những lời mà cô ấy nói, chỉ là thói quen mà thôi?
Hứa Lang cũng không kịp nghĩ đến quá nhiều, bàng quang đã sắp nghẹn vỡ ra.
Sau khi hoàn toàn "giải quyết", Hứa Lang "thần thanh khí sảng" đi ra khỏi WC, kết quả thấy được ở bên ngoài WC, Bạch Nhứ Phi cùng Chu Sùng Dương đang lôi lôi kéo kéo.
"Anh đã không ở với em mấy ngày rồi."
"Tôi gần nhất đang vội."
Đây là câu trích lời gì của "tra nam" thế này, anh gần nhất đang vội, vội vàng lên giường với em?
Hứa Lang "Thần thanh khí sảng", "âm dương quái khí" mà mở miệng, "Nhường một chút, nhường một chút, định ở ngoài cửa WC làm cái gì, muốn làm thì về nhà làm."
Mặt của Bạch Nhứ Phi thoáng chốc đỏ thành một quả táo, ngượng ngùng trên mặt làmthế nào cũng không ngăn được, bụm mặt muốn chui vào lòng nguc của Chu Sùng Dương.
Chu Sùng Dương không có phản ứng cảm xúc gì quá nhiều, chống lại Bạch Nhứ Phi đang định chui vào lòng nguc của mình, đôi mắt lại gắt gao mà nhìn chằm chằm Hứa Lang, "Em không đàng hoàng mà ở trong phòng bệnh, đi loạn ở bên ngoài làm gi?"
Hứa Lang "hừ" lạnh một tiếng, vòng qua hai người bọn họ, đi về hướng phòng bệnh.
Phòng phát sóng trực tiếp, thiên hạ của Đảng Dực Long.
"Mẹ ơi~~ Tu La tràng!"
"Kích động, couple Dực Long ngọt ngào của chúng ta rốt cuộc đến giai đoạn ghen tuông rồi."
"Chờ mong! Chờ mong!"
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 15_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT