Chu Sùng Dương theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, hai chân đang bắt chéo thả xuống, bắt đầu run rẩy ở phía dưới cái bàn, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm trước nguc Hứa Lang.
Ngay cả hắn cũng không ý thức được, giờ phút này, ánh mắt của hắn cứ như là một con sói đói, hận không thể nuốt chửng người bệnh trước mắt này.
"Bác sĩ Chu, có phải là do di chứng sau cuộc phẫu thuật dẫn tới hay không?"
Tiếng nói của Hứa Lang đã làm lý tính của Chu Sùng Dương trở lại, hắn nắm hai bàn tay đang để trên bàn, gân xanh trên hai mu bàn tay tuyết trắng lộ rõ.
"Ngoài đau ra thì còn có di chứng nào khác hay không? Tỷ như nước chảy?"
Vừa nghe đến nước chảy, trán của Hứa Lang giật giật, thì ra cuộc giải phẫu chuyển giới này còn có di chứng nghiêm trọng như vậy.
"Tạm thời không có, nhưng mà không biết sau này sẽ có hay không?"
Chu Sùng Dương hiểu rõ mà gật gật đầu, hai chân lại bắt chéo vào nhau, "Thấy đau thì chắc là bị nhiễm trùng, nếu không có di chứng khác chứng tỏ là khôi phục khá tốt, tôi sẽ kê đơn cho cậu một vài cử thuốc hạ sốt, uống thuốc kết hợp với thoa thuốc."
Hứa Lang để áo xuống, cơ thể đẹp đẽ biến mất trước mắt của Chu Sùng Dương, trên mặt của hắn thoáng qua một chút tiếc nuối.
"Cảm ơn bác sĩ Chu, vậy tôi đi về trước."
Ra khỏi văn phòng, Hứa Lang trở về phòng bệnh.
Tích cách của Chu Sùng Dương, cùng với ánh mắt khi nhìn cậu cực kỳ tương tự với Tống Dịch Hành, nhưng tạm thời không thể xác định hắn là Tống Dịch Hành, còn phải thử lại bằng phương thức khác một lần nữa.
"Bác gái à, bác đừng kiếm chuyện nữa, nơi này là bệnh viện, các bệnh nhân đầu đang nghỉ ngơi."
"Tôi kiếm chuyện, mấy người đã làm gì con trai của tôi? Trả con trai lại cho tôi!"
Tiếng ồn ào trước quầy lễ tân hấp dẫn sự chú ý của Hứa Lang, cậu chậm rì mà lắc lư bước qua, đứng bên ngoài xem náo nhiệt.
Một người phụ nữ trung niên mộc mạc đang tranh cãi với y tá ở quầy lễ tân, "Mấy tháng trước con trai tôi tới chỗ này làm phẫu thuật, kết quả, đã hai tháng rồi, không có một chút tin tức nào, gọi điện thoại không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, có phải cái bệnh viện rách nát này của mấy người bắt cóc con trai của tôi hay không?"
Vị y tá này cũng bị buộc đến nổi nóng, nụ cười lễ phép trên mặt cũng không duy trì được nữa, mặt lạnh lùng nói: "Bác gái, không cần ngậm máu phun người được không? Chúng tôi bắt cóc con trai của bác làm gì?"
"Ai biết, nói không chừng mấy người đang làm giao dịch chợ đen hay cái gì đó. Trả con trai lại cho tôi! Trả con trai lại cho tôi!"
Bác gái tiến lên nắm quần áo của y tá, mạnh mẽ mà đem người lắc tới lắc lui, y tá bị tra tấn đến đau đầu, lớn tiếng kêu bảo vệ, bảo vệ.
"Xin nhường đường, xin nhường đường!"
Hai người bảo vệ chen ra từ trong đám đông, mỗi người nắm lấy mỗi bên cánh tay của bác gái, chuẩn bị nâng bà ấy ra ngoài.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Hai chân bị nâng lên khỏi mặt đất của bác gái đang lộn xộn đá tới đá lui, tuy rằng cũng gây trở ngại một chút cho bảo vệ, nhưng vẫn là bị nâng ra ngoài.
Hứa Lang nhìn thoáng qua y tá, sau đó xoay người đi đến ngoài cửa.
Mới vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện chỉnh hình, Hứa Lang đã bị ánh nắng chói loá chiếu thẳng vào làm cho cậu không mở mắt ra được, cậu duỗi tay che lên trên trán, híp mắt tìm kiếm thân ảnh bác gái vừa nảy.
"Bác ơi, con cũng là người đến bệnh viện này để làm phẫu thuật, vừa rồi con nghe nói là con trai của bác mất tích, là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
Bác gái nhìn xem cậu một chút, thấy được trước nguc cậu nhô lên, thở dài, "Cháu trai, ơ~, cháu gái?"
Khoé miệng Hứa Lang giật giật, liếc mắt nhìn xuống bộ nguc của mình một cái, "Vẫn là kêu con cháu trai đi ạ, con còn chưa hoàn toàn thành con gái."
"Cháu trai, con cũng là tới làm phẫu thuật chuyển giới hả?"
Cũng?
"Con trai của bác cũng là tới làm phẫu thuật chuyển giới ạ?"
Bác gái sau khi nghe xong thì thở dài thật sâu, biểu tình trên mặt càng thêm mất tinh thần, "Đúng vậy, đứa con này của bác đã hoàn toàn biến thành con gái."
Trong những lời nói là trộn lẫn rất nhiều sự bất đắc dĩ.
"Bác với cha nó đều không đồng ý nó làm, nhưng là con trai bác nó bị mê tâm hồn, đòi sống đòi chết, còn ở nhà cắt cổ tay, bác với cha nó sợ nó lẩn quẩn trong lòng, nên đành phải đáp ứng nó."
Bác gái vuốt vuốt tóc, mái tóc đã bạc hơn phân nữa.
"Trong nhà cũng không tính là giàu có, hai bác lấy hết tiền mà cả đời đã tích góp được để làm phẫu thuật cho con trai, cuộc phẫu thuật thành công. Nhưng nửa năm sau, con trai nói là phần dưới thấy hơi khó chịu, muốn đi bệnh viện tìm bác sĩ Chu để kiểm tra."
"Bác sĩ Chu? Là Chu Sùng Dương ạ?"
Bác gái gật gật đầu, "Nhà bác hỏi thăm rất nhiều bệnh viện chỉnh hình, bác sĩ Chu là người có thể làm phẫu thuật chuyển giới có tỉ lệ thành công nhiều nhất hơn nữa khôi phục rất nhanh. Nhưng con trai bác đã đến đây từ hai tháng trước rồi, với lại nhà bác làm thế nào cũng không liên lạc được với nó."
"Báo công an chưa ạ?"
Đôi mắt mê mang của bác gái tức khắc sáng ngời, "Đúng vậy, bác với ông bạn già lo lắng quá, đều quên luôn việc báo công an này nữa. Cảm ơn con, cháu trai."
Nhìn thấy bác gái đi rồi, Hứa Lang đứng lên, đi vào bệnh viện.
Sau khi vào trong phòng bệnh, Hứa Lang "ma xui quỷ khiến" mà hỏi "Sa Bố huynh đệ" một câu, "Người đến bệnh viện này làm phẫu thuật chuyển giới có nhiều không vậy?"
"Nhiều chứ, lúc cậu chưa tới, còn có một cậu con trai đến làm kiểm tra lại nữa. Àh, vẫn là nằm trên chiếc giường mà cậu đang nằm đấy."
Không biết vì sao mà sống lưng Hứa Lang bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, "Vậy cậu ta đã đi đâu?"
"Sa bố huynh đệ" gian nan mà xoay đầu, "Không biết, một tháng trước đã xuất viện rồi."
Hứa Lang chạy đến quầy lễ tân, nằm dài trên mặt bàn mà thở hổn hển hồi lâu, sau đó mặt đầy tươi cười mở miệng, "Chị y tá ơi, em muốn hỏi thăm chị một chuyện."
Y tá nhìn nụ cười trên gương mặt thanh tú đẹp trai của Hứa Lang, "Được, muốn hỏi thăm chuyện gì?"
"Mấy ngày nay bệnh viện chúng ta có nhiều người tới làm phẫu thuật chuyển giới không ạ?"
"Cậu đợi chút, chị tra xem."
Y tá gõ lên bàn phím mấy cái, "Không nhiều lắm, chỉ có mình cậu thôi."
"Hai tháng trước có phải có người tới làm phẫu thuật hoặc chữa trị đúng không ạ?"
Nghe xong, y tá nhíu mày, "Cậu hỏi thăm điều này làm gì, có phải bác gái hồi nảy nhờ cậu đến đây hỏi thăm hay không."
Hứa Lang vừa thấy sắc mặt y tá không tốt, nhanh chóng duỗi tay túm túm tay áo cô, vừa lắc vừa nói: "Em có hơi tò mò, xin chị gái y tá xinh đẹp giúp em tra một chút được không?"
Nói xong, Hứa Lang nhìn y tá, nhưng mà tầm mắt y tá lại nhìn về phía sau của cậu, sau đó nghe thấy cô nói một câu, "Chào bác sĩ Chu."
Biểu tình ôn nhu của Chu Sùng Dương khi nhìn tới bàn tay Hứa Lang đang nắm lên tay áo của y tá cứ như nứt ra một cái khe, đôi mắt lơ đãng nhìn thoáng qua đôi mắt y tá, "Đang nói chuyện gì mà nhìn vui vẻ như vậy."
Y tá cười xấu hổ, cơ thể vậy mà run lên một cái, tầm mắt của bác sĩ Chu vừa rồi nhìn cô lạnh lùng như một cái động băng vậy, đây không phải là bác sĩ Chu của thường ngày!
Hứa Lang "bất động thanh sắc" mà buông tay ra, tầm mắt chuyển qua Chu Sùng Dương, "Hai tháng trước, có người đến đây làm phẫu thuật chuyển giới đúng không?"
Chu Sùng Dương không nghĩ tới Hứa Lang sẽ hỏi mình một vấn đề như vậy, hắn để sổ khám bệnh trên tay lên bàn, "Hỏi thăm cái này làm gì?"
Hứa Lang nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Sùng Dương, có nề nếp mà nói: "Vừa rồi có một bác gái nói con trai của bác mất tích, còn nói trước khi mất tích, là đến đây chữa trị di chứng sau phẫu thuật chuyển giới."
Nghe xong đoạn lời nói này, biểu tình trên mặt Chu Sùng Dương không thay đổi gì, hắn hơi suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Hai tháng trước đúng là có một người đến tìm tôi để chữa trị di chứng. Nhưng mà..."
Đôi mắt Chu Sùng Dương nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Lang, khoé miệng hơi hơi giương lên, chậm rãi khom người xuống, giữa hai người đã gần hơn so với khoảng cách xã giao bình thường.
"Mục đích chân chính của anh ta không phải là đến để chữa trị, anh ta đến là để quyến rũ tôi, giống như cậu lúc nảy vậy, kéo quần áo lên để tôi nhìn bộ phận dưới đang trướng đau của anh ta."
Hô hấp hai người pha vào nhau, Hứa Lang bỗng nhiên cười, chậm rãi mở miệng: "Vậy anh, đồng ý rồi à?"
Biểu tình Chu Sùng Dương cứng lại, cơ thể nhanh chóng lùi lại, trên mặt treo lên biểu tình ôn nhu, "Đương nhiên không có. À, đúng rồi, hiện tại cậu đang nằm trên giường bệnh lúc trước của anh ta đấy."
Chu Sùng Dương gật gật đầu với y tá, liền bước dài rời đi.
———————————————————————
Buổi tối, trong lúc ngủ mơ, Hứa Lang cảm giác có thứ gì đó đang nhìn mình, cậu quay người một cái, trong lúc mê mang, cậu mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đứng ngay cửa phòng.
Đèn hành lang không biết tắt khi nào, trong phòng cùng với hành lang một mảng đen nhánh, tấm bảng lối thoát hiểm ánh lên màu xanh lá chiếu vào từ bên ngoài phòng bệnh, đóng đen kia bay vào trong phòng.
Không sai, là bay!
Hứa Lang hoàn toàn tỉnh táo lại, hai mắt của cậu trợn to, ý đồ muốn thấy rõ bóng đen đang bay vào kia là cái gì.
Bóng đen ngày càng gần Hứa Lang, cuối cùng đứng lại trước giường của cậu. Cảm giác bị người nhìn chằm chằm càng thêm mãnh liệt, hơn nữa có một mùi tanh hôi hư thối từ bóng đen toả ra khắp nơi.
Hứa Lang trơ mắt nhìn bóng đen áp lên người mình, nhưng cơ thể cậu lại không thể động đậy, cho đến khi có một vật gì đó nhão nhão dính dính đụng đến cổ cậu.
Cảm giác nghẹt thở bắt đầu xuất hiện, hơn nữa chậm rãi tăng mạnh.
Hứa Lang không thể động đậy, cậu chỉ có thể trừng mắt, vốn dĩ ý nghĩ trong đầu đang rõ ràng giờ phút này bị cảm giác nghẹt thở làm cho mơ hồ dần dần.
Tầm mắt chìm vào bóng đêm, Hứa Lang lâm vào cơn ngủ sâu.
Một tiếng hừ lạnh từ bóng đen truyền đến, tựa như nam cũng tựa như nữ, âm dương khó phân biệt.
Sáng sớm, trong cơn mê mang cậu cảm giác có người gọi mình, Hứa Lang cố sức mở mắt ra một cách gian nan, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ hơn, thanh âm không rõ lắm của "Sa Bố huynh đệ" cũng trở nên rõ ràng lên.
Tay của Chu Sùng Dương vừa lúc đang rút ra khỏi cổ của Hứa Lang, lông mí buông xuống che đậy đôi mắt của hắn, "Tại sao lại trở thành như vậy?"
Cái gì mà "trở thành như vậy"?
Hứa Lang định nói chuyện, nhưng vừa mới mở miệng, trên cổ truyền đến cơn đau khiến cậu phải nhíu mày, cậu ho nhẹ vài cái, thanh âm khàn khàn nói: "Tôi cũng muốn biết."
Đầu của Chu Sùng Dương lại xoay hướng "Sa Bố huynh đệ", "Cậu biết không?"
"Sa Bố huynh đệ" bị biểu tình hiếm thấy này của bác sĩ Chu làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà kéo chăn lên che người lại, sau đó lắc lắc đầu, yên lặng xoay đầu sang hướng khác.
Người này không phải là bác sĩ Chu ôn nhu kia!
Chu Sùng Dương xanh mặt mà nhìn gương mặt tái mét còn có dấu vết bị bóp trên cổ của Hứa Lang, yên lặng nửa ngày mới mở miệng, "Cổ bị ai bóp?"
Hứa Lang vừa định nói "làm sao tôi biết", lại nhớ tới bóng đen tối qua, liền khàn giọng mà kể ra sự tình đó cho Chu Sùng Dương nghe.
Sau khi nghe xong, Chu Sùng Dương bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, một sự tức giận không rõ từ đâu nhắm thẳng vào đáy lòng, Chu Sùng Dương hít sâu vài lần, mới liều mạng áp chế được tâm lý cuồng táo, nhưng khi tưởng tượng đến tình cảnh lúc mà hắn bước vào phòng bệnh, cơn tức kia lại nổi lên.
Thế cho nên chỗ nào mà Chu Sùng Dương đi qua đều không có người dám chào hỏi hắn.
"Bác sĩ Chu làm sao vậy?"
"Không biết, ai chọc bác sĩ Chu ôn nhu của chúng ta tức giận đến như vậy?"
"Xem xem, tức giận đến nổi gương mặt đen thui luôn."
Đi nhanh một đường, Chu Sùng Dương đến phòng điều khiển, nhờ bảo vệ trong phòng điều khiển chiếu lại đoạn video theo dõi tối qua.
Càng xem, biểu tình trên mặt của Chu Sùng Dương càng khó xem, trên màn hình, cho dù là ở trong phòng hay là ở ngoài phòng, trên video theo dõi đều không có tinh huống gì đặc biệt, như vậy thì dấu vết bị bóp trên cổ của Hứa Lang là từ đâu mà ra?
Chẳng lẽ là quỷ?
_________
Edit + Beta: tnsgroup
_Hết chương 11_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT