Quý Truyền nhớ chuyện mình có một tình nhân nên dành nhiều thời gian ngủ lại ở chỗ của Lưu Duyệt Minh hơn, cũng nhiều lần đưa anh ra ngoài ăn, dù sao thì Lưu Duyệt Minh có tửu lượng không tệ, biểu hiện rất tốt trên bàn rượu.
Không lâu sau, mọi người xung quanh Quý Truyền đều biết đến sự tồn tại của Lưu Duyệt Minh, bao gồm cả Lưu Minh Hạo.
Lưu Minh Hạo đã kinh ngạc không thôi khi biết chuyện này. Cậu ta không hiểu tại sao người luôn ghét Lưu Duyệt Minh là Quý Truyền lại dây dưa với anh. Những tin đồn ấy thật thật giả giả, nhưng rất ít trong số đó là lời hay. Lưu Minh Hạo đến hỏi Quý Truyền, song Quý Truyền luôn ngậm miệng giữ im lặng, Lưu Minh Hạo cau mày, chủ động liên lạc với Lưu Duyệt Minh.
Lưu Duyệt Minh chẳng hề bất ngờ trước cú điện thoại của Lưu Minh Hạo, họ đã hẹn gặp nhau.
Sắp hết năm, đường phố tràn ngập không khí lễ hội. Lưu Duyệt Minh đội mũ và đeo khẩu trang, cúi đầu bước trên đường, không hòa hợp với bầu không khí lễ hội xung quanh.
Anh đến trễ mười phút, Lưu Minh Hạo đã đợi sẵn trong nhà hàng. Lưu Minh Hạo trông rất đẹp trai, ngồi bên cửa sổ giống như một bức tranh. Lưu Duyệt Minh vừa đến nhà hàng là lập tức trông thấy cậu ta.
Lưu Duyệt Minh đi tới và ngồi đối diện Lưu Minh Hạo. Anh tháo khẩu trang xuống, nói: “Đã lâu không gặp.”
Nói xong liền chìm vào yên lặng, bầu không khí có chút lúng túng, Lưu Minh Hạo phất tay bảo phục vụ đi tới mới dịu đi một chút: “Anh muốn uống gì không?”
“Gọi bừa đi.” Lưu Duyệt Minh nói, “Tôi thấy cậu có vẻ rất bận rộn, đến tìm tôi cũng không phải thật sự muốn uống trà chiều với tôi nhỉ?”
Lưu Minh Hạo sửng sốt, tùy ý gọi hai tách cà phê. Trong lúc chờ cà phê, cậu ta cẩn thận quan sát người đối diện. Cậu ta phát hiện hình như Lưu Duyệt Minh đã khác trước.
Khi còn là một đứa trẻ, cậu ta sống với Lưu Duyệt Minh. Người anh trai không có quan hệ huyết thống với cậu ta luôn chăm sóc cậu ta rất tốt, thậm chí còn có mấy phần nịnh nọt. Lưu Minh Hạo không phải là một kẻ ngốc, cậu ta nhận ra, lúc ấy cũng loáng thoáng đoán là bởi Lưu Duyệt Minh được nhận nuôi nên mới lấy lòng đứa con nhà họ Lưu chân chính là cậu ta. Khi cậu ta bị tai nạn xe cộ, vì sợ bị cha mẹ quở trách, và vì chân cậu ta từ đây trở nên tàn tật, thâm tâm cậu ta hận Lưu Duyệt Minh. Cậu ta đã oán hận mấy năm, nhưng chưa từng gặp lại Lưu Duyệt Minh. Hơn nữa có cha mẹ và Quý Truyền cưng chiều cậu ta, dần dần Lưu Minh Hạo không để tâm nữa. Lúc nhìn thấy Lưu Duyệt Minh, nhìn thấy bộ dáng chật vật, sự luống cuống và mất tự nhiên phủ khắp khuôn mặt anh, ngoài thương xót thì Lưu Minh Hạo còn ngầm thấy sảng khoái, vỉ thế cậu ta đề nghị Lưu Duyệt Minh đến làm việc ở Hành Việt. Suốt mấy năm sau, mỗi lần họ gặp nhau, Lưu Minh Hạo luôn cao cao tại thượng có một gia đình hạnh phúc, là người chiến thắng trong cuộc sống với sự nghiệp thành công, còn Lưu Duyệt Minh hầu như toàn mỉm cười khúm núm nịnh nọt với mình.
Lưu Minh Hạo đã quen với một Lưu Duyệt Minh như thế.
Nhưng hôm nay, người ngồi đối diện cậu ta tháo khẩu trang xuống và nói một cách lãnh đạm, không chút cảm xúc dao động: “Đột nhiên muốn gặp tôi là vì muốn hỏi tôi một câu, đúng không?”
“Ừm…” Lưu Minh Hạo mở miệng: “Anh và anh Truyền… Em nghe nói các anh…”
“Đúng, giống như những gì cậu đã nghe nói.” Lưu Duyệt Minh đáp.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lưu Minh Hạo cảm thấy hơi bực bội, sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Sao anh có thể ở bên anh Truyền được? Anh có biết rằng anh làm như vậy sẽ hại anh Truyền không? Anh Truyền mới tiếp quản Hành Việt không lâu, nếu bị bác Quý biết chuyện… Anh Duyệt Minh, em có thể cho anh tiền nếu anh cần, anh đừng dùng thủ đoạn như vậy.”
“Tôi không cần tiền. Chỉ cần tôi muốn, tôi muốn bao nhiêu tiền cũng có thể kiếm được. Tôi thậm chí còn chướng mắt tiền của Đỗ Thịnh, huống chi là của cậu.” Lưu Duyệt Minh thản nhiên lên tiếng: “Cậu là ai chứ, đến thay Quý Truyền chia tay với tôi.”
“Anh!” Lưu Minh Hào nổi giận: “Anh tự sa đọa thì đừng liên lụy tới anh Truyền, anh ấy không giống anh.”
“Tôi biết.” Lưu Nguyệt Minh bình tĩnh nói: “Tôi biết, các người, Quý Truyền, Đỗ Thịnh, các người đều không giống tôi. Tôi biết rõ, nên không cần nhắc đi nhắc lại đâu. Tôi, Lưu Duyệt Minh, đặc biệt hiểu phải tự biết mình.” Lưu Duyệt Minh nói xong nhướng mi, nhìn Quý Truyền sau lưng Lưu Minh Hạo đang đi về phía này. Anh nở một nụ cười, tươi cười rạng rỡ khoa trương nhưng không giấu được tham lam lấy lòng. Anh lên tiếng: “Tổng giám đốc Quý, anh đến rồi.”
Lưu Minh Hạo không quay đầu lại, cậu ta kinh ngạc trước nụ cười trên mặt Lưu Duyệt Minh. Cậu ta cũng không biết phải làm sao, giống như người lãnh đạm chán nản ban nãy không phải là cái người tràn ngập dục vọng bây giờ.
Quý Truyền ngồi bên cạnh Lưu Minh Hạo, nghiêm mặt: “Đang nói gì vậy?”
Lưu Duyệt Minh cười khẽ: “Minh Hạo đang khuyên tôi rời xa anh. Tôi không quyết định được việc này. Tổng giám đốc Quý, anh là kim chủ mà, đúng không?”
Quý Truyền trừng Lưu Duyệt Minh, anh im lặng không nói nữa. Sau khi Quý Truyền nhỏ giọng nói vài câu với Lưu Minh Hạo, Lưu Minh Hạo đứng dậy rời đi với vẻ mặt không vui.
“Về sau đừng gặp Minh Hạo một mình nữa.” Lưu Minh Hạo rời đi rồi, Quý Truyền lạnh lùng nói.
Lưu Duyệt Minh chống hai tay lên cằm, cười gật đầu: “Yên tâm đi, phần tử nguy hiểm như tôi về sau nhất định sẽ tránh xa Lưu Minh Hạo, nhưng mà,” Lưu Duyệt Minh chớp chớp mắt, “Anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Để tôi đi thăm con mèo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT