Sau đó cắn chặt răng, gằn từng tiếng: "Bởi vì tôi chính là bọn họ!".
Hà Gia trợn tròn mắt.
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người, từ người xếp hàng đến nhân viên bỗng im bặt... Bọn họ cố gắng hít thở thật nhẹ nhàng, chỉ để hóng chuyện giữa Hà Gia và Tạ Khởi Tinh.
Hà Gia nhìn quanh một lượt, bọn họ lại ra hiệu hai người tiếp tục.
Hà Gia ra vẻ đầu gấu: "Hóng cái gì mà hóng!".
Anh kéo Tạ Khởi Tinh ra ngoài, tìm được một nơi yên tĩnh, rồi dừng bước.
Hà Gia gấp gáp: "Rốt cuộc thế này là thế nào?".
"Từ lúc em biến mất, tôi đi tìm em ở khắp nơi."
Tuy ngữ khí của Tạ Khởi Tinh lạnh nhạt, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời Hà Gia: "Nhưng vẫn không thấy em đâu. Đương lúc lo sốt vó, đột nhiên nhân viên của Cục Xuyên nhanh tìm đến anh, bảo là có tin tức về em".
"Đối phương nói rằng em đã bị điều đến phòng lấp hố, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể trở về". Nói tới đây, anh ấy chợt dừng lại, liếc Hà Gia một cái.
Hà Gia thắc mắc: "Sau đó thì sao?".
Tạ Khởi Tinh: "Tôi hỏi chừng nào em xong, vậy mà nhân viên đó lại nói là 'kiếp sau'... Đối phương kể, công việc của em không thuận lợi, vì lúc nào trông em cũng đầu gấu, khiến không ít công thụ sợ hãi, không muốn hợp tác với em".
Hà Gia: "...".
Đây là ần đầu tiên trong đời mà anh bị cứng họng như vậy.
Tạ Khởi Tinh: "Nhân viên đó còn kính nể tôi, nói chuyện tôi thích em quả là một kỳ tích. Sau đó đối phương hỏi tôi có chấp nhận làm cộng sự của em ở mỗi một thế giới để em có thể nhanh chóng rời khỏi phòng lấp hố, cũng như để cứu vớt đám nhân viên phòng lấp hố không".
Hà Gia: "... Các anh đang làm nhục tôi".
Anh lại hỏi: "Vậy tại sao anh lại không nhớ rõ?".
Tạ Khởi Tinh: "Nhân viên đoàn phim sợ tôi lòi đuôi nên cố ý khóa ký ức của tôi, sau đó cho tôi xuyên vào nguyên tác trước em, để tôi thật sự sống cuộc đời của những nhân vật đó".
Hà Gia lùi lại một bước, quan sát Tạ Khởi Tinh. Anh nghi ngờ: "Anh thực sự là bọn họ?".
Tạ Khởi Tinh gật đầu.
Hà Gia luống cuống.
Anh vỗ ngực Tạ Khởi Tinh, lại bóp cánh tay anh ấy, cảm thấy vô cùng khó tin.
Tạ Khởi Tinh hỏi: "Em thấy sao?".
Hà Gia khựng lại, cất tiếng cười rộ vì đã may mắn sống sót: "May mà bọn họ đều là anh... Bằng không, tôi thật sự không biết giải quyết như thế nào...".
Nghe thế, Tạ Khởi Tinh tức anh ách: "Em còn dám nói như vậy".
Hà Gia biết bản thân đuối lý, cười trừ: "Tôi cũng mất trí nhớ mà. Với cả, cả bốn người mà tôi đều là anh, chứng tỏ tôi rất chung tình, chỉ thích một hình mẫu".
Mặt Tạ Khởi Tinh đanh lại hỏi: "Vậy em nói xem đấy là hình mẫu gì?".
"...". Hà Gia nín bặt, cuối cùng nhìn mặt anh ấy, đáp: "Đẹp trai".
Tạ Khởi Tinh: "...".
Tạ Khởi Tinh rất muốn giận, nhưng lại không nín được cười, Hà Gia cười hì hì dang tay: "Hai ta cũng coi như là gặp lại sau thời gian dài xa cách, ôm một cái nhé?".
Tạ Khởi Tinh ôm chặt lấy Hà Gia.
Hà Gia cảm nhận được cái ôm Tạ Khởi Tinh, thì thầm bên tai anh ấy: "Sở Đường".
Tạ Khởi Tinh siết chặt tay hơn một chút, vùi mặt vào cổ Hà Gia, đáp "Ừ".
"Giản Thu?"
"Ừ."
"Cố Vinh?"
"Ừ."
"Kỷ Hoài."
Tạ Khởi Tinh nghẹn ngào: "Ừ, cũng là tôi, tất cả đều là tôi".
Cuối cùng Hà Gia gọi tên anh ấy: "Tạ Khởi Tinh".
Tạ Khởi Tinh gật đầu, tóc lướt qua má Hà Gia. Hà Gia rốt cuộc cũng cảm thấy chân thật.
Anh nghiêng đầu, thơm lên mặt Tạ Khởi Tinh, phát ra "chụt" vang rân.
Động tác của Tạ Khởi Tinh chậm chạp như chế độ quay video slow motion, từ từ quay đầu sang, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hà Gia.
Hà Gia chọc eo anh ấy: "Em thấy anh nấu thịt kho tàu khá là ngon, vậy có thể làm thêm một lần nữa cho em ăn không?".
Khuôn mặt Tạ Khởi Tinh ngày càng rạng rỡ, tươi cười đáp ứng Hà Gia: "Được".
HOÀN THÀNH CHÍNH TRUYỆN.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT