“Có cái gì?” Giọng của Đông Tử nhỏ quá, người đứng cạnh cậu ta không nghe rõ bèn hỏi lại.

“…” Thế nhưng Đông Tử chỉ há miệng, đứng ngẩn ra hồi lâu vẫn không nói được gì.

Cả đời cậu ta sẽ không thể nào quên người đang đứng trước mặt mình, thậm chí lại ghi lòng tạc dạ dù chẳng hề quen thuộc, lại có thể nhớ kỹ từng động tác rụt rè của người này.

“Người có tội không phải đền mạng đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi.” Câu nói này của Nguyên Mộ không sai chút nào, cái chết của Thẩm Thư cũng có liên quan tới Đông Tử.

Luôn có một loại người vừa sinh ra đã khiến người khác chướng mắt, Thẩm Thư là kiểu điển hình nhất trong số đó. Cậu học giỏi, nhưng lại có dáng vẻ bình thường trầm lặng, lại dễ dàng cướp đi tất cả sự chú ý của một Thiên Thịnh chói mắt nhất lớp.

Nhưng vì sao? Rõ ràng cậu ta mới là người chơi với Thiên Thịnh từ nhỏ đến lớn cơ mà!

Từ cha mẹ hợp tác với nhau trong lĩnh vực kinh doanh, đến bạn từ tấm bé chung tình chung nghĩa, thậm chí tết năm nào Thiên Thịnh cũng ăn tiệc đón giao thừa với cậu ta.

Cho nên Thẩm Thư dựa vào đâu mà đòi vượt mặt cậu ta?

Bởi vậy, trong mắt Đông Tử lúc ấy, chắc chắn Thẩm Thư đã dùng thủ đoạn hạ lưu nào đó, thậm chí là bắt được nhược điểm của Thiên Thịnh mới có thể khiến Thiên Thịnh không thể không luồn cúi cậu như vậy.

Thế nhưng hết một năm trôi qua, cậu ta lại không bắt được nhược điểm nào cả. Mãi tới tận khai giảng lớp mười một, Thiên Thịnh rời trường đi tham gia thi đấu, Thẩm Thư gặp chuyện, cậu ta mới có cơ hội.

“Đông Tử, cậu là anh em tốt nhất của tớ, Thẩm Thư nhát gan còn yếu ớt, cậu trông cậu ấy giúp tớ, tuyệt đối đừng để người khác bắt nạt cậu ấy.” Trước khi đi, Thiên Thịnh còn cố ý gọi Đông Tử tới nói chuyện.

Nói Thẩm Thư thông minh thế nào, nói cậu hiếu thảo ra sao, nói thật ra cậu vừa lương thiện vừa kiên cường, cứ như cái người tên Thẩm Thư này không có chút khuyết điểm nào trong mắt Thiên Thịnh vậy.

Vậy cậu ta thì sao? Người bạn thân ở cạnh Thiên Thịnh từ nhỏ tới lớn như cậu ta thì sao? Cậu ta là cái gì?

Cho nên, khi Đông Tử nhìn thấy giá đỡ tiêu bản lung lay, cậu ta không nhắc nhở Thẩm Thư, cứ để cậu đi tới, trở thành kẻ thế mạng thay mình.

Mà khi Thẩm Thư cầu xin khắp nơi, tìm kiếm người làm chứng chứng minh mình trong sạch, cậu ta đã chọn nhắm mắt làm ngơ.

Còn sau đó, định kiến với Thẩm Thư càng nhiều, cậu ta càng im lặng, thậm chí còn không nhắc đến chuyện Thẩm Thư đã chết với Thiên Thịnh.

Đây không phải là lỗi của cậu ta! Nhiều người như vậy mà không ai lên tiếng, vậy vì sao cậu ta lại là kẻ đứng đầu mang tội?

Cậu ta chỉ là không ra tay giúp đỡ mà thôi!

Mồ hôi trên trán Đông Tử càng lúc càng nhiều, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Mà Thẩm Thư ngồi đó lại hơi nhếch môi, để lộ nụ cười có thể nói là mềm mại, nhưng ngón tay của cậu lại gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, phát ra từng âm thanh nặng nề.

“Cộc!”

“Cộc!”

“Cộc!”

Từng tiết tấu được gõ theo nhịp, Thẩm Thư nhắm mắt lại như đang thưởng thức âm thanh này.

Đông Tử cảm thấy tim của mình cũng như bị gõ lên theo. Cậu ta không nhịn được mà run cầm cập, suy nghĩ không chịu khống chế lại quay về trường học trước đó.

Có một việc mà Thiên Thịnh vẫn không biết. Thẩm Thư của năm đó không chỉ quỳ ngàn bậc thần phật Quan Thế Âm, mà còn quỳ trước tất cả bạn học của lớp 11-9.

“Nói miệng suông thì được tích sự gì! Nếu cậu dập đầu với mỗi người bọn này, chúng tôi sẽ tin cậu đang nói thật!” Đây chỉ là lời bâng quơ của một học sinh đang chất vấn có thể Thẩm Thư là người ăn trộm quỹ lớp, nhưng ai ngờ Thẩm Thư lại làm thật.

“Không phải tôi làm thật mà.” Phịch một tiếng, cậu cứ thẳng gối quỳ trước mặt người đầu tiên, cứ vậy mà dập đầu.

Trán vừa chạm tới sàn xi măng, lập tức để lại một vết đỏ chói mắt.

Sau khi nói xong, cậu lại bò đến trước mặt người thứ hai, dập trán xuống sàn, sau đó giải thích, “Cầu xin các cậu hãy tin tôi, tôi không trộm tiền thật mà.”

Sau đó là người thứ ba…

Khi vừa bắt đầu, mọi người đều ngạc nhiên, nhưng càng về sao, tình huống vừa hoang đường vừa bi ai này lại khiến bọn họ bỗng nảy sinh thứ cảm giác gọi là anh hùng.

Thậm chí còn không ít người dùng tư duy phản biện để phân tích, sở dĩ Thẩm Thư tình nguyện quỳ là vì cậu mặt dày, định lành làm gáo vỡ làm muôi.

“Cộc!”

“Cộc!”

“Cộc!”

Đây là tiếng khi Thẩm Thư dập đầu trên mặt đất. Mỗi một tiếng đều là tiếng r3n rỉ khi máu thịt rơi ra, càng là tôn nghiêm bị chà đạp của Thẩm Thư khi cầu xin bọn họ, hi vọng có thể đổi lấy sự tin tưởng dù chỉ một chút.

Mà lúc đó bọn họ đang làm gì?

Trừ một vài nữ sinh không đành lòng nhìn nổi mà tránh đi, những người còn lại đều làm gì?

Đã qua lâu lắm rồi, Đông Tử nhớ không nổi. Mãi đến tận một lúc lâu sau, cậu ta mới bừng tỉnh.

Đúng rồi, bọn họ cười nhạo, còn châm chọc, thậm chí là… đánh Thẩm Thư.

“Đồ ngu chỉ biết ôm đùi lớp trưởng! Trộm tiền là trộm tiền! Mạnh miệng không thừa nhận đúng không!”

“Tao ghê tởm nhất là cái loại trùng sống dưới cống như mày, giả vờ trong sạch gì chứ, ai mà biết trong đầu mày nghĩ gì?”

Loài người là sinh vật tàn nhẫn nhất, cho dù chưa trưởng thành cũng đã ngấm đủ tất cả những thói hư tật xấu của người lớn khiến người khác ghê tởm.

Mà có rất nhiều lúc, bạo lực không bắt đầu từ cái gọi là thâm thù đại hận, mà chỉ vì một câu đơn giản, “Tôi không thích.”

Đúng vậy, bởi vì bọn họ không thích Thẩm Thư, cho nên tất cả đều là lỗi của Thẩm Thư, dù cho cậu có giải thích cho mình thì cũng là cãi chày cãi cối, thậm chí chỉ cần cậu thở chung một bầu không khí với bọn họ thì đã là tội lỗi không thể tha thứ.

Mà lúc Thiên Thịnh không có mặt cũng chính là thời điểm tốt nhất để bọn họ xả tức.

Cậu ta đã quên là ai xối một thau nước bẩn lên người Thẩm Thư, chỉ có thể nói khi hoàn hồn lại, Thẩm Thư đã co ro nằm trên đất, đến cả tiếng r3n rỉ xin tha cũng không phát ra nổi.

Đông Tử không nhớ lúc đó cậu khốn khổ như thế nào, chỉ nhớ rõ cảm giác sung sướng khi báo được thù!

Thậm chí cậu ta còn hi vọng, chờ Thiên Thịnh về rồi sẽ cắt đứt liên hệ với Thẩm Thư.

Mà những ký ức đã qua kia nay lại vang vọng trong đầu, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy sự đê tiện và vô liêm sỉ của mình ngay lúc đó.

Đông Tử nhìn chằm chằm vào Thẩm Thư đứng phía đối diện, nét cười bên môi cậu vẫn còn đó, nhưng cậu lại đột nhiên đứng lên, cứ như đang muốn đi về phía mình.

“Đừng, đừng lại đây!” Đông Tử hoảng hốt, cậu ta cố gắng xua tay, muốn đẩy người trước mặt ra.

Nhưng vừa chạm tới đã cảm nhận được chất nhầy trơn trượt, cứ như tiêu bản của những sinh vật ngâm mình trong formalin trước đó, mang theo thứ mùi đáng kinh tởm.

“Á——” Đông Tử nôn kham vài lần, sau đó nhịn không được hét lên đầy sợ hãi, rồi cậu ta lập tức mất ý thức.

Chờ đến lúc cậu ta mở mắt ra lần nữa, người đã nằm ở bệnh viện, còn mẹ đang lo lắng canh giường bệnh của cậu ta.

“Thẩm… Thẩm Thư…” Đông Tử lẩm bẩm.

Mẹ không nghe thấy cậu ta đang nói gì, chỉ đưa cho cậu ta một tấm thiệp mời.

Người phát thiệp là Thiên Thịnh, bảo muốn họp lớp.

Địa điểm là trường cấp ba cũ, ngày mai vừa hay là ngày nghỉ, Thiên Thịnh mượn một phòng họp trống, mời bọn họ đến họp lớp.

“Đông Tử, hay là con gọi cho Thiên Thịnh bảo ngày mai không đi được đi. Con vừa ngất xỉu trong sân, bác sĩ lại không khám ra bệnh.” Mẹ Đông Tử vô cùng lo lắng.

Nhưng Đông Tử lại máy móc lắc đầu, “Không, cậu ấy đang chờ con. Con phải đi ngay.”

Câu nói này của Đông Tử vô cùng kỳ lạ, mẹ Đông Tử lại không hiểu. Nhưng nếu bà nhìn kỹ vào tròng mắt, sẽ phát hiện trong đó phản chiếu hình ảnh của một thiếu niên.

Không sai, trong phòng bệnh có Thẩm Thư mà chỉ mình Đông Tử nhìn thấy được, cậu vừa thản nhiên đứng lấy một quả táo tây trong giỏ hoa quả nơi đầu giường, vừa làm khẩu hình không gặp không về.

Đông Tử đã từng nghe bà nội ở quê nói đây là ác quỷ đòi mạng, nếu đi có lẽ vẫn còn đường sống, không đi thì chắc chắn phải chết!

Đông Tử không phải đồ ngu, cậu ta cũng không muốn chết, cho nên cậu ta nhất định phải tìm cách sống.

Đặc biệt là tìm đến ông chủ tiệm cơm trên đỉnh núi kia.

Đông Tử nhớ đến buổi chạng vạng chiều nay, Nguyên Mộ đã đồng ý ngày mai sẽ xuống núi, Thiên Thịnh mới mở buổi họp lớp.

Cho nên chắc chắn là Nguyên Mộ có cách.

Đông Tử nhắm mắt lại, cố gắng quên đi Thẩm Thư vẫn luôn ngồi đối diện nở nụ cười với mình. Sau khi cố gắng khuyên mẹ mình quay về, cậu ta không thay quần áo mà chạy ra khỏi bệnh viện gọi xe, đi thẳng đến thôn nhỏ trên núi.

Mà lúc này Nguyên Mộ cũng chưa ngủ.

Thiên Thịnh đi rồi quay lại, làm loạn đến mức mấy người bọn họ ăn cơm không nổi. Tuy rằng hơi buồn ngủ, nhưng ai cũng đói meo, đặc biệt là bé Mộc Cận luôn ngoan ngoãn bám người chỉ biết ủ rũ cọ ống quần Nguyên Mộ, Nguyên Mộ ôm không được, hận không thể hái sao lấy trăng dỗ cho bé vui.

Không phải chỉ là bữa khuya thôi sao, chẳng có gì to tát.

Nhưng cho dù là thế, Nguyên Mộ vẫn quy định thay chúng.

“Muộn lắm rồi, không được ăn nhiều.” Cậu xoa xoa đầu bé Mộc Cận, sau đó mang theo ba cục lông đi vào trong bếp.

Về phần Lưu Thân và Vương Khải cũng gào khóc đòi ăn bên cạnh chỉ biết đảo mắt nhìn nhau, cảm thấy mình đang đi ăn chực

Chó con của Nguyên Mộ đói bụng, cho nên bọn họ mới có cơm mà ăn.

Nghe thì rất hợp lý, nhưng cứ thấy là lạ thế nào nhỉ?

Nhưng mà rất nhanh, phía bên Nguyên Mộ nổi lửa lên, bọn họ cũng không đoái hoài gì tới những chi tiết này nữa.

Thứ thích hợp nhất để ăn trong buổi tối se lạnh là một bát mì vằn thắn vẫn còn bốc hơi nóng.

Nói tới mì vằn thắn, hai bên nam bắc có cách ăn khác nhau. Người phương bắc thích ăn nhất là nhân bánh, nhân thịt tươi ngon mềm mịn, phối với lớp vỏ bột dai dai, húp thêm một hớp canh trong thìa là ấm cả người. Mà người phương nam lại thích húp nước, so với người phương bắc cục cằn, người phương nam lại mềm mỏng dịu dàng, càng thêm phần tinh tế, đến cả mì vằn thắn cũng phải dùng canh loãng để điều hòa.

Không cần thêm bất cứ thứ gia vị nào khác, chỉ cần uống nước canh là có thể khiến mì vằn thắn nhạt nhẽo trở nên đậm vị, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Mà món mì hôm nay Nguyên Mộ làm chính là loại mì của phía nam.

Canh xương còn lại đêm nay làm nước lèo, thêm chút hành thái và rau thơm là có thể làm tăng mùi vị.

Một bát có tầm mười cục vằn thắn nhỏ, phần nhân mơ hồ lộ ra qua lớp vỏ ngoài trong suốt.

Chan thêm một thìa dấm, lại thêm một thìa dầu ớt đỏ tươi, trong cái đêm lạnh đói bụng này thì không gì sánh bằng.

“Móa! Ngon quá!” Vương Khải ăn đến mức không ngẩng đầu lên được, hận không thể ở chung trên núi với Nguyên Mộ đến cuối đời.

Mà Lưu Thân thì cẩn thận hơn nhiều, gã phát hiện Nguyên Mộ không ăn cơm chung với bọn họ, trái lại lúc đi nấu cơm tối còn vớt con cá kia ra, trông như đang muốn làm một món chính.

“Đừng nấu nữa, chừng này đã đủ cho chúng ta ăn rồi!” Lưu Thân nhanh chóng nói với Nguyên Mộ.

Nhưng Nguyên Mộ lại nói, “Còn một vị khách nữa.”

“Hả?” Lưu Thân nhìn xung quanh một lát, lại không thấy có ai.

Nguyên Mộ, “Người ta chưa tới, mà cũng sắp tới rồi.”

“Là ai thế?” Lưu Thân hỏi.

Nguyên Mộ im lặng một hồi lâu, hơi chần chừ rồi nói, “Chắc là cá đấy!”

Cái thìa của Lưu Thân và Vương Khải đồng thời rơi xuống bát mỳ vằn thắn.

Đậu má, đây không phải đang giỡn mặt bọn họ à, chẳng lẽ cá còn biết bò ra khỏi biển, chạy lên núi bái thần?

***************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play