(9)
Nữ chính diễn nữ chính?
Tôi trợn to mắt lên, cẩn thận xác nhận lại, mới biết là mình tuyệt đối không nghe nhầm. Lại liên hệ đến những lời kỳ lạ vô tình nghe được mà Tô Vân Y nói với quản lý, trong đầu tôi bỗng xẹt qua một ý nghĩ: Trừ phi chị đẹp này cũng là một người xui xẻo bị xuyên vào sách?
Đương nhiên rồi, trong lúc tôi đang sắp xếp lại các nghi vấn, Thủy Tuyền cũng đã đứng lên, sợ hãi xua tay nói: “Không không không, sao lại chọn tôi? Chị Tô, tôi có xem qua bộ phim trước của chị, chị diễn rất hay, sao lại cố tình nhường cho tôi?”
Nghìn lần cũng không ngờ, Tô Vân Y còn sợ hãi hơn Thủy Tuyền: “Đừng…đừng, tôi không xứng, cô mới là chị của tôi.”
Sau đó hai người này bắt đầu tôi nhường chị, chị nhường tôi, nghe đến nhức cả đầu, nếu ai không biết đây là buổi thử vai thì còn tưởng mình đang ở trong cái talkshow, nơi những con người khiêm tốn đến tột cùng. Mắt thấy Thủy Tuyền muốn nhường lại vai nữ chính, Triệu Thanh Xuyên đau lòng không thôi.
Thằng cha ngốc, nếu không nỡ thấy em gái thanh mai trúc mã của mình chịu thiệt thòi thì tại sao bản thân không tự đầu tư một bộ phim. Chỉ cần cả phim có mình cô ấy, cô ấy là trung tâm của vũ trụ, nhất định sẽ không còn ai giành vai nữ chính với cổ nữa.
Tô Vân Y tiếp tục nhún nhường, Thủy Tuyền lại càng cứng rắn không nhận, tôi thấy chị đẹp như sắp khóc tới nơi. Trong lòng giờ đây đã rõ, cô ấy cũng không muốn dính dáng tới nữ chính nên bèn giật lấy góc áo của Thủy Tuyền: “Này, nhường nhau vậy cũng đủ rồi, người ta đã cho cậu vai diễn thì mình cứ nhận thôi. Nếu cậu đã không muốn diễn nữ chính thì tại sao phải tốn sức đi thử vai?”
Thủy Tuyền trợn mắt nhìn tôi vài giây, sau đó làm mặt nghiêm khắc dạy dỗ tôi: “Tiểu Nhất, cậu không hiểu, làm người là phải tự biết vị trí của mình. Rõ ràng là chị Tô cố ý diễn như vậy, chị ấy cố tình nhường vai cho tớ, nhưng tớ không cần cô ấy phải làm vậy. Cho dù có thua, tớ cũng phải thua một cách đường đường chính chính.”
Nghe những lời cô nói, các vị ông lớn đều lộ ra biểu cảm khen ngợi. Còn Triệu Thanh Xuyên đằng kia… thôi khỏi nhắc, nếu như đây mà là nơi công cộng thì hắn đã xông đến ôm nữ chính, sau đó hết mực rót chín mười lời khen vào tai. Dù sao từ nhỏ đến lớn anh ta đều làm như vậy. Người như vậy còn có thể làm idol, giới giải trí này quả thật đầy máu chó.
Nội tâm tôi lặng lẽ cảm thán, thuận tiện ném ánh mắt qua cho Tô Vân Y: “Vị huynh đài, tôi cũng cố nhưng hết cách rồi.”
Tô Vân Y há hốc nhìn tình cảnh trước mắt, cố gắng đấu tranh cuối cùng: “Không, cô hiểu lầm rồi, cô tuyệt đối có thể thắng tôi quanh minh chính đại mà…”
“Được rồi!” La đạo diễn chỉ tay, “Vậy thì quyết định như vậy đi, nhân vật Trường Bình công chúa, Vân Y cô diễn đi, Thủy Tuyền nhỉ, trong bộ phim còn có một nhân vật quan trọng khác, là tình địch của Trường Bình công chúa, một ca kỹ thanh lâu. Chỉ cần diễn cho tốt, cũng có thể nổi tiếng, cô có muốn nhận vai diễn này?”
Thủy Tuyền kiên định gật đầu: “La đạo diễn, tôi nguyện ý!”
Tô Vân Y sắp khóc mất rồi: “Đạo diễn, không phải, tôi diễn không được thật mà, lúc nãy tôi đang diễn thật mà!”
“Tô Vân Y!” La đạo diễn dội cho gáo nước lạnh, nhàn nhạt nhìn cô, ánh mắt ra cảnh cáo, “Khiêm tốn quá mức chính là khoe mẽ, cô đừng đi quá xa!”
Tô Vân Y nói không nên lời, cô như ngồi trên đống lửa. Tôi chứng kiến toàn bộ sự việc, đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Ca kỹ thanh lâu trong miệng La đạo diễn trùng hợp với vai diễn nữ phụ mà Thủy Tuyền được chọn ấn theo nguyên tác, đồng thời sau này vai diễn đó được thêm thắt giúp cho cô ấy trở thành nữ chính.
Nhưng rõ ràng trong truyện gốc, Tô Vân Y phải dùng đến kỹ năng diễn xuất chúng của mình mới chinh phục được La đạo diễn, sau đó ông ta mới chọn diễn viên dự bị diễn nữ phụ ca kỹ. Nhưng xem chừng ở hiện tại, Tô Vân Y cũng đã biểu hiện chống đối đến như vậy mà bọn họ vẫn kiên trì chọn cô ấy làm nữ chính. Sau đó nhớ lại việc trước, tôi không học theo nguyên chủ chặn đầu xe, nhưng xe của ảnh đế vẫn dừng lại đưa người…
Lẽ nào mặc kệ cố gắng của bọn họ có đến đâu thì truyện vẫn sẽ phát triển theo nguyên tác? Nếu đã như vậy, việc tôi toàn lực rời xa Thủy Tuyền nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải đi lên con đường bị bỏng đến hủy dung như nguyên chủ sao?
(10)
Trên đường về nhà, tâm trạng tôi vô cùng phức tạp. Thủy Tuyền tuy không diễn nữ chính, nhưng vẫn được chọn diễn vai có trọng lượng nên tự nhiên cũng vui vẻ. Cô ngây ngô cười một lúc thì nhìn qua nét mặt tôi, đột nhiên cẩn trọng hỏi: “Tiểu Nhất, mình nhận vai này cậu không được vui sao?”
Lại gì nữa đây? Cô gái à, tôi chỉ mới ngừng nói ít phút mà cô đã gắn mác không vui rồi sao?
Nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của Triệu Thanh Xuyên đang ngồi trên xe, tôi lập tức nở nụ cười giả tạo, khoa trương: “Sao có thể chứ? Tiểu Tuyền, cậu là bạn thân của tôi mà, cậu nhận được vai diễn này thật sự tôi rất mừng cho cậu!”
Tiểu Tuyền cắn môi, tiếp tục cẩn thận nhìn tôi: “Nhưng nhìn bộ dạng của cậu cũng không thật sự vui lắm.”
“Tiểu Tuyền, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều mà hãy nhớ kỹ, chúng ta sẽ luôn là bạn tốt, niềm vui của cậu cũng là niềm vui của tôi.”
Tôi nắm tay cô ấy, tỏ lòng nhiệt tình: “Tôi chỉ là phát sầu vì lo lắng cho buổi phỏng vấn ba hôm nữa thôi, đáng ra là hôm nay phải phỏng vấn, nhưng vì muốn đi cùng cậu nên tớ xin người ta dời ba ngày nữa.”
Đúng đó, tôi là đang ám chỉ, à không, là chứng minh rõ cho nữ chính biết tôi đã vì cô ấy mà hy sinh những gì, để sau này có lấy tôi làm bia đỡ đạn thì cũng không yên lòng mà tận hưởng trọn bộ đặc quyền đó. Tôi là ký sinh dưới gốc rễ của cái xã hội này nên sẽ không bao giờ có chuyện tự nguyện hy sinh vô nghĩa.
Quả nhiên, biểu cảm trên mặt của Thủy Tuyền đã có biến hóa nhỏ. Sự biến hóa nhỏ này dễ thấy vì cô ấy vẫn còn đang tưởng rằng Lưu Nhất sẽ vì cô mà hy sinh không oán trách, nhưng bây giờ tôi đã đem chuyện này nói rõ ràng ra, cô ấy sẽ không còn giả đò giả điếc được nữa.
Tôi ung dung thưởng thức biểu cảm của nữ chính, được một lúc thì cô ấy hỏi tôi: “Tiểu Nhất à, sao cậu phải đi phỏng vấn vậy?”
What? Tôi ngây người: “Không phải năm nay mình tốt nghiệp rồi sao? Tốt nghiệp lẽ nào không đi kiếm việc à?”
Thủy Tuyền nói: “Tiểu Nhất, nhưng cậu không cần cực khổ vậy đâu, còn phải chịu thiệt đi phỏng vấn. Chú Tề trước đó từng nói với tớ, khi mình tốt nghiệp thì trực tiếp vào công ty chú ấy làm việc. Để tớ về nói chú một tiếng, cho cậu một chức vị trong công ty là được.”
Ồ, suýt chút là tôi đã quên, Thủy Tuyền là con nhà giàu. Đương nhiên, tiền này không phải tiền của cha mẹ Thủy Tuyền, mà là cha dượng của cô, cũng chính là cha của Tề Thiên Sâm. Có thể nói, Tề Dương đối xử tốt với cô hơn cả con gái ruột. Nhưng đây cũng là điểm kỳ lạ nhất trong truyện gốc.
Lưu Nhất sau khi bị hủy dung liền bị vị hôn phu hủy hôn, bọn họ còn đòi tiền bồi thường lễ vật. Nhưng tiền đã dùng hết lên phí thuốc men của Lưu Nhất, còn đâu để trả cho người ta, cuối cùng Mộ Dung Linh xuất hiện, trả hết số tiền đó.
Ý hắn ta không phải thương xót cho Lưu Nhất, mà vì muốn tách Lưu Nhất và Thủy Tuyền ra, để tránh Thủy Tuyền lại đau lòng, tự trách, mất ăn mất ngủ vì áy náy vết thương của Lưu Nhất nữa.
Nghĩ đến đây, nhất thời tôi cảm thấy buồn nôn, lập tức lấy điện thoại ra, bình chọn đều một sao cho những bộ phim gần đây có Mộ Dung Linh đóng: nam chính diễn xuất quá tệ, nhân phẩm không tốt, làm phiền đổi người khác.
Cất điện thoại, tôi lắc đầu với Thủy Tuyền: “Thôi kệ đi, nghiệp vụ của công ty chú Tề cậu không nằm trong phạm vi chuyên môn của tôi, vả lại tôi cũng đã hẹn đi phỏng vấn hết rồi.”
Thủy Tuyền cắn môi: “Được rồi, Tiểu Nhất, vậy cậu muốn làm công việc gì vậy?”
“Giám đốc sản phẩm.”
Biểu cảm của Thủy Tuyền đã nói cho tôi biết rằng cô ấy không biết gì về vị trí này cả. Tôi cũng không định giải thích, tựa vào cửa kính xe nghịch điện thoại.
Cuối cùng, tôi mặc kệ cô ấy, Thủy Tuyền lại bắt đầu bài ca than thở: “Tiểu Nhất, không hiểu vì sao mình lại cảm thấy giữa hai chúng ta bắt đầu có khoảng xa cách, trước đó chúng ta vẫn nói chuyện rất vui vẻ mà…”
Cô gái này muốn gì nữa…
Tôi thở dài, lại thở dài một hơi, đặt điện thoại xuống, nhìn thẳng Thủy Tuyền: “Tôi đúng là có chuyện muốn bàn với cậu.”
Thủy Tuyền ngạc nhiên nói: “Tiểu Nhất, chỉ cần cậu chịu nói, tớ sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.”
“Cậu có thể dẫn tôi đến buổi lễ ra mắt đoàn phim của cậu được không?” Tôi nói, “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi muốn làm quen với Tô Vân Y.”
Chị đẹp, chị cũng là nữ phụ bất hạnh mãi không thể trở thành nữ chính, nếu cốt truyện buộc chúng ta phải theo nguyên tác thì hãy cùng nhau cố gắng nhé.
(11)
Nghe tôi muốn làm quen Tô Vân Y, Thủy Tuyền có chút kinh ngạc: “Tiểu Nhất, cậu quen biết cô ấy để làm gì? Trước đó mình có nghe nói tính khí của cô ấy không được tốt lắm…”
Cô không phải là nữ chính Mary Sue sao? Đây là lời cô nên nói ra hả?
Theo nguyên tác, chính Thủy Tuyền một mực muốn làm bạn với Tô Vân Y, Lưu Nhất cũng khuyên răn cô ấy mà có nghe đâu, sau này bị hại suýt chút nữa bị phong sát nên mới tỉnh ngộ ra.
Cũng may có Triệu Thanh Xuyên đến giải cứu kịp, tôi nói: “Không tốt thì không tốt, chẳng sao, tôi làm quen chỉ vì thấy cô ấy đẹp thôi.”
Thủy Tuyền nhìn tôi với vẻ hơi khó chịu, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. Tôi tiếp tục từ chối lời mời đi ăn tối của cô, đồng thời cũng nhờ Triệu Thanh Xuyên đậu xe ở cửa hàng tiện lợi gần tiểu khu để về nhà cho tiện.
Hắn quay đầu liếc tôi, trong mắt lộ ra ý tứ “Cô biết thức thời là tốt”.
Quên đi, tôi không chấp nhặt hắn. Tôi ở nhà chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn ba ngày sắp tới, trong lúc chuẩn bị, tôi nhận được chín cuộc gọi từ Thủy Tuyền, nội dung cụ thể là:
Nội dung đầu: Tề Thiên Sâm nhờ cô ấy hỏi tôi có muốn đến thủy cung với ba người họ không (Tôi biết rằng người đàn ông chó này muốn lợi dụng tình cảm của Lưu Nhất dành cho hắn để phát triển mối quan hệ giữa hắn với Thủy Tuyền, vì vậy tôi đã thẳng thừng từ chối);
Nội dung thứ hai: Thủy Tuyền và Triệu Thanh Xuyên đang dùng bữa thì gặp trúng fan cuồng của Triệu Thanh Xuyên, bên phía fan mắng chửi cô té tát, còn tỏ ý muốn vạch trần quan hệ yêu đương của Triệu Thanh Xuyên, Triệu Thanh Xuyên khẩn cấp gọi điện thoại cho bên phía quản lý giải quyết vụ việc, bữa cũng chưa dùng xong đã phải vội đi về (Tôi không ngại mà nói rằng Triệu Thanh Xuyên là đồ không đủ tư cách làm thần tượng, phải đáng bị như vậy, sau đó hắn còn gọi điện cho tôi, kể lể cả nửa tiếng, cuối cùng bị tôi mắng cho tơi tả. Hắn không nói nên lời, tức giận cúp máy);
Mộ Dung Linh từ đâu không biết có được số điện thoại của Thủy Tuyền, thêm WeChat của cô, còn mời cô tháng sau đến dự bữa tiệc của người nổi tiếng (Thủy Tuyền muốn tôi đi cùng cô ấy, tôi liền nhớ lại một chút cốt truyện, sau đó mang tâm trạng ăn dưa mà đồng ý đi dự)…
Không hổ danh là nữ chính, chỉ mới trải qua ba ngày đã gặp đủ loại chuyện ảo diệu, so với cuộc sống nhàm chán của tôi, ngày ngày học thuộc 100 câu hỏi kinh điển thì quả thật có phần hiu quạnh. Vì sao đã xuyên không rồi mà vẫn phải gánh số kiếp làm công ăn lương thế này?
Sáng hôm sau, tôi trang điểm nhẹ, chuẩn bị ra ngoài để phỏng vấn. Vừa xuống lầu đã nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Triệu Thanh Xuyên đậu ngay ở cửa. Thủy Tuyền ló đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Tiểu Nhất, tụi mình đến đưa cậu đi phỏng vấn.”
Tôi đúng ngu người luôn. Nếu thực sự ngồi lên chiếc xe này đi phỏng vấn xin công việc lương tháng 6k, sợ rằng tôi có bị coi là con nhà giàu bước ra trải nghiệm cuộc sống không?
Tôi mở miệng muốn từ chối, lại nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Triệu Thanh Xuyên: “Đừng nói nhảm nữa, mau lên xe đi.”
Này, vừa phải thôi, tôi không lên xe thì anh bưng tôi đi được chắc? Mặc kệ Triệu Thanh Xuyên, tôi vẫy vẫy tay bắt taxi, Thủy Tuyền oan ức gọi tôi: “Tiểu Nhất -”
“Tiểu Tuyền, mặc kệ cô ta đi.” Triệu Thanh Xuyên lạnh lùng nói, “Một người phụ nữ không biết điều, không đáng để em đối xử thật lòng với cô ta. Có xe thì không ngồi, lại muốn tốn tiền đi taxi, nghĩ rằng anh thật sự muốn chở cô ta lắm sao, anh còn sợ cô ta làm bẩn xe của anh nữa kìa.”
“Triệu Thanh Xuyên, anh không thể cho tôi miếng mặt mũi sao?” Tôi cười lạnh, “Lần trước bị mắng cảm thấy chưa đủ đô sao? Bây giờ tôi đang có việc nên chưa tính sổ được với anh, nếu như anh không phục thì đợi tôi phỏng vấn xong sẽ đến battle với anh một trận!”
Hắn tức giận nói: “Cô! Cô thật lưu manh!”
Tôi cười lạnh: “Anh là tên đại ngốc!”
Nói xong, một chiếc taxi dừng ở ven đường, tôi mở cửa ngồi vào, báo địa chỉ, liền nhìn thấy qua gương chiếu hậu: Thủy Tuyền đang đẩy cửa bước xuống xe. Sau đó Triệu Thanh Xuyên cũng đi xuống theo, hai người tấp vào lề đường một hồi, cuối cùng Triệu Thanh Xuyên lại kéo Thủy Tuyền lên xe, rồi lái xe chạy về phía chúng tôi.
Đại ca à, anh đang muốn làm gì đây?
(12)
Chiếc Ferrari màu đỏ của Triệu Thanh Xuyên quá bắt mắt, huống hồ hắn là idol nổi tiếng với hàng chục triệu người theo dõi trên Weibo, trong khi đó hắn lại ngốc đến mức thậm chí còn không thèm đeo khẩu trang khi đến nơi công cộng. Do đó, khi xe của hắn đậu ở tầng dưới tại công ty tôi chuẩn bị phỏng vấn, một số nhân viên bước ra mua cà phê và HR đến đón tôi cũng đều rất sửng sốt.
HR nhìn tôi với vẻ không tin, rồi nhìn lại lần nữa, run rẩy hỏi tôi, “Đó không phải… không phải là Triệu Thanh Xuyên sao?”
“Hình như là vậy.”
“Làm sao anh ta có thể ở đây? Lẽ nào cô quen biết anh ta?!”
“Tôi không biết, có lẽ anh ta đi ngang qua thôi.”
Tôi thấy HR vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng Triệu Thanh Xuyên, vì vậy tôi ho nhẹ một tiếng, “Xin chào, chúng ta vẫn tiếp tục buổi phỏng vấn chứ?”
“…Phỏng…phỏng vấn.”
HR hồi phục lại tinh thần, dẫn tôi lên lầu. Toàn bộ quá trình phỏng vấn không có gì đáng nói, tôi đã thuộc lòng phần tự giới thiệu bản thân, những câu hỏi của người phỏng vấn chuyên nghiệp sẽ dự định hỏi đều đã nằm hết trong đầu của tôi.
Nói thật lòng, công việc trước khi xuyên vào tuy không phải giám đốc sản phẩm, nhưng tôi cũng đã tiếp xúc với bọn họ mỗi ngày, vì vậy sự hiểu biết của tôi về vị trí này không khác gì công việc của chính tôi làm. Chỉ là người phỏng vấn không tỏ ra hài lòng, thay vào đó, anh ta ném sơ yếu lý lịch của tôi sang một bên, sau đó nói với tôi:
“Bạn học Lưu Nhất, tôi hiểu tình hình của cô lúc này, chúng tôi cũng khá hài lòng với cô. Nhưng mức lương cô đưa ra có thể không phù hợp với sinh viên mới tốt nghiệp như cô. Liệu cô có thể chấp nhận mức lương 3k mà chúng tôi đưa ra không?”
?
Đại ca à, ở cái thành phố siêu hạng nhất này, một tô mì chua cay đã có giá 20 tệ, lương tháng 3 nghìn, anh nghĩ mình đang lừa con ngốc chắc?
Tôi nói: “Cho dù tôi là một sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng tôi đã có kinh nghiệm làm dự án trong thời gian thực tập của mình, cũng như viết code cơ bản, bao gồm các vấn đề anh vừa đề cập về việc sản phẩm của quý công ty đang gặp vấn đề, tôi cũng đã đưa ra hết phương án giải quyết, tôi cho rằng với khả năng của tôi không chỉ dừng lại ở mức một sinh viên mới tốt nghiệp làm được…”
Anh ta nói: “Cũng có lý, vậy em thấy lương 3,5k có được không? Không thể thêm được nữa.”
Tôi xách cặp lên rời đi. Quả nhiên, dù là thế giới thực hay thế giới trong sách, cho dù đây có là sủng văn không não đi nữa thì bao giờ bọn tư bản cũng vô nhân đạo mà thôi.
Lúc tôi đi xuống, Triệu Thanh Xuyên và Thủy Tuyền đã không thấy đâu nữa rồi, tôi cũng lười quan tâm đến hành tung của hai người, bèn ngồi tàu điện về nhà. Kết quả về đến nhà, Thủy Tuyền gửi cho tôi một tin nhắn WeChat, nói với tôi Triệu Thanh Xuyên bị fan nhận ra nữa nên họ chỉ có thể đi trước một bước, không thể đón tôi nữa.
“Hiểu rồi, cậu nên nói với Triệu Thanh Xuyên anh ta là một ngôi sao lớn, anh ta nên hạn chế ra ngoài nếu không có việc gì làm. Rảnh quá thì đi trau dồi lại kỹ năng diễn xuất. Cậu nhìn lại xem, rating của ba bộ phim anh ta đóng cộng lại còn chưa đạt được 10.”
Tôi thả mình trên giường một lúc, sau đó nhanh chóng ngồi dậy nộp tiếp hồ sơ. Khả năng vực dậy của con người làm công ăn lương thực sự đáng kinh ngạc.
Nửa tháng sau, bộ phim truyền hình đầu tiên “Tần hoài yên liễu” của Thủy Tuyền chính thức khởi quay. Như đã đề cập trong nguyên tác, bộ phim này rất đặc biệt, đạo diễn đã quay tổng cộng hai phiên bản, một phiên bản được cắt thành phim truyền hình dài 36 tập, phiên bản còn lại được cắt thành phim điện ảnh. Quay trong một lần, lại kiếm được hai phần tiền, thật sự rất đáng học hỏi.
Vào ngày khai máy, Thủy Tuyền quả nhiên cũng gọi tôi tới. Có lẽ vì lo lắng cho sự an toàn của cô, Tề Thiên Sâm cũng đến.
Tề Thiên Sâm rõ ràng rất ngạc nhiên khi tôi không còn thể hiện sự yêu thích như ban đầu nữa, nhưng rồi hắn ta cũng không rảnh để ý tới tôi. Bởi vì Triệu Thanh Xuyên, nam chính khác cũng đã đến.
Nguyên tác đã từng đề cập, Triệu Thanh Xuyên là thanh mai trúc mã của Thủy Tuyền, hai người đã quen biết nhau ngay từ khi còn học mẫu giáo. Còn về Tề Thiên Sâm, mặc dù anh ta và Thủy Tuyền ở cùng một nhà, ngày ngày sống hòa thuận với nhau, nhưng đến năm Thủy Tuyền 12 tuổi thì mẹ của Thủy Tuyền mới kết hôn với Tề Dương.
Về phương diện thời gian, Tề Thiên Sâm thua rồi, về phương diện khoảng cách, Triệu Thanh Xuyên thua rồi. Nhưng đến cuối cùng, Thủy Tuyền chọn ảnh đế Mộ Dung Linh, người mà ở cả hai phương diện đều hoàn toàn không cần để ý đến. Điều này đủ để chứng minh rằng trong thế giới của sủng văn, quy tắc đến trước đến sau gì đều không được áp dụng.
Tôi và Thủy Tuyền vừa xuống xe, liền nhìn thấy Triệu Thanh Xuyên ở cách đó không xa. Thủy Tuyền chưa nói xong, mặt Tề Thiên Sâm đứng sau lưng cô đã biến sắc.
Ồ wow, đây còn không phải tình tiết cẩu huyết mà tôi thích đây sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT