Tin nhắn “Sáng mai đến ăn sáng” kia của Tống Vũ khiến Dịch Đình ngủ không ngon, sáng thứ bảy vẫn không thể nướng trên giường, đây tuyệt đối chính là chuyện tàn khốc nhất mà không gì sánh bằng. Đáng tiếc cô không dám có nửa câu oán thán, trời đất bao la chủ nợ là lớn nhất, sáng sớm mai phải bò ra ổ của mình mà đến nhà ăn số 1, cười như gió xuân phơi phới với Tống Vũ mà hỏi: “Ngài có gì sai bảo?”

Tống Vũ bưng một cái đĩa, vô cùng lưu loát gắp bánh bao cho cô: “Tổng cộng hai hào, trừ tiền thối thì em còn lại hai mươi hai hào rưỡi.”

Dịch Đình nghĩ tới bánh bao nhân thịt béo ngậy đầy mỡ, trong lòng lệ chảy thành sông: “Em không thích ăn nhân thịt.”

Tống Vũ liếc mắt nhìn cô, Dịch Đình phiên dịch thành: Con nợ kia, đừng quên em làm trầy xe anh, đại gia lấy đồ ăn sớm cho em mà em còn dám trả năm treo bảy à.

Dịch Đình run rẩy nhận lấy đĩa bánh bao, không thể không nói chủ của nhà ăn số một vô cùng gian xảo. Từ khi Tống Vũ đến, bánh bao làm càng ngày càng khó ăn, còn tăng thêm hai hào vào ngày mùng một tháng năm. Dịch Đình đã ăn đến phát ngán rồi, tuyên bố không cần lấy lại tiền thừa nữa, kết quả Tống Vũ xém chút phun lửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Em muốn ngăn cản công việc của anh.”

Thứ bảy không có tiết, Dịch Dình ngồi ở nhà ăn cầm hộp sửa đậu nành chờ Tống Vũ hết ca, chín giờ rưỡi thì anh đi tới, đưa cho cô một vé xem phim: “Chuẩn bị chiếu bộ phim hài, em giúp tôi đưa cho Dạ Lộ, nói cô ấy anh mời đi xem phim.”

Dịch Đình nhận phiếu xem phim, vừa nhìn liền há mồm: “Có nhầm không vậy? Anh có thấy ai rủ nữ sinh đi xem phim lúc 11h trưa không?”

Tống Vũ trừng mắt nhìn cô: “Vé buổi sáng rất rẻ, cũng tiện nữa.”

“Anh còn ngại mấy đồng bạc này à?”

“Tôi còn phải gian khổ phấn đấu làm tên bán bánh bao ở nhà ăn, làm gì có tiền để lãng phí phô trương như thế?” Tống Vũ cúi người: “Có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm cho đúng hoàn cảnh, thế mới thể hiện được bản chất mộc mạc của tôi.”

Da gà của Dịch Đình rơi lộp độp xuống đất, ngài bị mắc chứng cuồng diễn xuất à?

Rồi cô cúi đầu nhìn kỹ vé xem phim, mồ hôi Dịch Đình lại lộp độp chảy, bây giờ đã chín rưỡi rồi, anh hẹn người ta mười rưỡi xem phim, anh nghĩ đối phương là nhân viên trong công ty, muốn sai là sai đi được à? Anh nên quay về thân phận đại thiếu gia của mình thì hơn, đừng có một bên giả làm tên ăn mày đi tìm tình yêu chân thành, một bên lại lên giá như cậu chủ nữa.

Nhưng mà Dịch Đình nào dám nói, đắc tội với Tống Vũ là vạn kiếp không ngóc đầu lên được. Cô thử thăm dò hỏi: “Nếu cô ấy không đến thì sao?”

Tống Vũ liếc mắt, nhàn nhạt nói: “Đó là vì người làm mai là em không gắng sức làm việc, nếu cô ấy không đến thì em đến, dù sao hôm nay cũng không có tiết.”

Ném mấy lời này xong, Tống Vũ nghênh ngang leo lên xe máy phóng đi.

Dịch Đình không tìm thấy Dạ Lộ, điện thoại cũng không gọi được nói gì đến việc đưa vé xem phim? Thật ra vụ tiết kiệm này cũng thật xấu hổ, Dịch Đình dám cá, phải biết Tống Vũ làm như thế thì Dạ Lộ tuyệt đối sẽ không đi.

Lấy điện thoại muốn gọi cho Tống Vũ để nói một tiếng, cuối cùng di động của người kia tắt máy, Dịch Đình lại nghĩ, sợ đại thiếu gia đứng ở rạp phim chờ nên cô vội vàng chạy đến rạp. Rạp chiếu phim buổi trưa rất vắng, Dịch Đình liếc mắt thì thấy Tống Vũ, anh đã thay đồ, mặt trên người bộ đồ thường càng toát ra vẻ lịch sự đẹp trai.

Tống Vũ cũng thấy cô, oán giận nói: “Có chút chuyện cũng làm không nên.”

Dịch Đình mặc anh trách, cười vô cùng chân chó: “Tổng giám đốc Tống à, ngài bận rộn như vậy, không bằng quay về làm việc đi ha?”

“Hôm nay là cuối tuần, tôi cũng muốn nghỉ giải lao,” Tống Vũ nhấc chân bước tới cửa soát vé, đi mấy bước thì quay lại trừng cô: “Em không đi mua bắp rang đi, phim sắp chiếu rồi.”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Tống Vũ đem cô đi cùng, tuần trước Tống Vũ đặt chỗ ở nhà hàng Phỉ Ký, Dịch Đình uyển chuyển nói với Dạ Lộ rằng Tống Vũ muốn mời cô ăn cơm, Dạ Lộ liếc mắt, hừ lạnh một tiếng.

Dạ Lộ không đi, đến giờ hẹn điện thoại của Dịch Đình vang lên, Tống Vũ ở đầu bên kia gào: “Em làm việc thế nào vậy? Hại tôi ngồi ăn một mình ở Phỉ Ký, mất mặt lắm có biết không hả? Mau đến đây cho đủ người nhanh lên.”

Mất mặt? Ngài ở nhà ăn bị nữ sinh cả trường vây xem như động vật quý hiếm còn không mất mặt, ngồi một mình ở nhà ăn tình nhân ăn cơm thì mất mặt cái quái gì?

Trong lòng nghĩ thế, Dịch Đình lúc đó vô cùng có tinh thần hiệp nghĩa chạy đến nhà hàng, không có cách nào cả, ai bảo cô nợ anh chứ.

Từ đó về sau, mỗi lần Tống Vũ không hẹn được Dạ Lộ lại bảo Dịch Đình đến, còn vô cùng nghiêm chỉnh nói: “Đây cũng là vì em không làm tốt, tất nhiên em phải phụ trách rồi.”

Dịch Đình cảm thấy bản thân vô cùng oan ức! Cô có muốn đi làm bóng đèn đâu, nhưng đại thiếu gia nhà anh cũng phối hợp còn gì? Nói với anh bao nhiêu lần rồi, Dạ Lộ thích uất kim hương, nhưng mỗi lần tặng thì anh lại tặng hoa hồng trắng; Dạ Lộ không ăn chocolate nhân rượu, anh lại cứ thích tặng hẳn một hộp lớn; Cuối cùng đều là Dịch Đình hưởng hết.

Có lúc Dịch Đình tức đến nổi điên, mắng anh: “Không tặng chocolate, không tặng hoa hồng trắng, anh đi tìm chân tình hay đi làm trò hề thế hả?”

Anh không chút khách khí nói: “Làm sao tôi biết cô ấy không thích chứ.”

“Em đã nói với anh nhiều lần rồi.” Mấy thứ đó Dịch Đình cũng chẳng thiết đem trả lại cho anh nữa.

“Tôi bận rộn cả ngày như vậy, công ty rồi đến trường học, làm sao nhớ nhiều thế chứ?” Anh cũng tức giận thở mạnh, lấy chocolate nhét vào tay cô: “Cũng đã mua rồi, em giữ lại tự ăn đi.”

Quả thật anh bận rất nhiều việc, sáng sớm mỗi ngày lại tới nhà ăn bán bánh bao, chín giờ rưỡi tan việc lại chạy tới công ty, điểm này thật sự khiến Dịch Đình khâm phục. Nhưng mà chứng dễ quên của anh cũng quá nghiêm trọng rồi, xem phim xong rồi đi ăn cơm trưa, lúc anh chở cô về thì Dịch Đình thấy sau xe máy có một hộp chocolate, cả anh cũng thấy xấu hổ, nhất thời không biết nói gì: “Lấy đi, lấy đi, sau đó nhớ gửi tin nhắn nhắc tôi.”

Trí nhớ này của ngài… sợ là phải dán một tờ ghi nhớ lên người mới may ra là nhớ được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play