*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nguyên khí chi trụ trên đỉnh đầu Tạ Nam đâm xuyên qua hư không, có vẻ như vô cùng tương thích với nơi thần thánh vĩ đại nào đó.
Tạ Nam ngẩng đầu nhìn trời, ý cười rõ ràng hơn nhiều.
Tốc độ hồi phục của phần linh khí trời đất này vượt quá sức tưởng tượng của Tạ Nam, anh ta lại đến gần với việc khơi thông nguyên khí biển cả một bước rồi.
"Trận chiến này là trận đầu tiên của mình sau khi nhập thế, lợi dụng trận này giúp mình khơi thông nguyên khí, mở ra Thiên Nhân Huyền Quan!" Tạ Nam thầm nói với bản thân.
"Phực!"
Tạ Nam biến mất, giọng như lệnh trời, linh chi dược thảo lập tức sinh trưởng mạnh mẽ hơn, tạo thành một nhà giam bao vây bốn phía của Đường Tuấn. Linh chi dược thảo và chân khí của anh ta là một thể thống nhất. Tuy là thân thực vật, nhưng nó còn chắc chắn hơn cả thép có độ dày một xen-ti. Bình thường, cho dù là cao thủ tông sư muốn đánh gãy nó cũng không dễ dàng, chứ nói gì lúc này nhà giam tầng tầng lớp lớp, độ cứng tăng lên không biết bao nhiêu lần.
"Nhất niệm động, nguyên khí sinh." Từ Vũ hét lên.
Đây chính là dấu hiệu khơi thông nguyên khí biển cả! Không ngờ cảnh giới mà lão mong ước nay lại hiện ra trong tay Tạ Nam.
"Chẳng lẽ ông trời phải diệt trừ nhà họ Từ tôi sao?" Gần như Từ Vũ đã tuyệt vọng.
"Ha ha, các người chưa từng thấy bản lĩnh này đúng không? Hôm nay tao sẽ cho chúng mày mở mang tầm mắt!" Tạ Nam cười ngạo nghễ, lại thì thầm: "Ký!"
Tạ Nam vừa dứt lời, nhà giam được tạo thành từ đủ loại linh chi dược thảo, bỗng phóng ra một ánh sáng màu xanh biếc. Trong đó ẩn chứa sức sống vô hạn. Ánh sáng xanh biếc như có ý thức, chúng bám lên người của Đường Tuấn.
Đường Tuấn đưa tay bắt lấy ánh sáng xanh đó, chúng lại càng đậm hơn. Bàn tay anh như đang chạm vào một mặt nước màu xanh, vô cùng kỳ diệu. Nếu ai đó nhìn thấy được những huyệt khiếu trên người anh, sẽ thấy có rất nhiều ánh xanh lướt qua kinh mạch, mạch máu của anh. Mỗi một điểm sáng xanh đó là một hạt giống, bám lên khắp cơ thể Đường Tuấn. Chân khí và máu thịt của anh chính là chất dinh dưỡng nuôi những hạt giống này nảy mầm.
"Thì ra là thế." Qua khe hở từ nhà giam, Đường Tuấn nhìn về phía Tạ Nam, cười nói: "Thì ra mày vẫn chưa khơi thông nguyên khí biển cả."
Tạ Nam ngẩn ra, sau đó gương mặt trở nên u ám. Anh ta vẫn chưa đả thông Thiên Nhân Huyền Quan, tinh thần cảm ngộ nguyên khí biển cả. Tuy nói nó chỉ là một tấm màn mỏng, nhưng chắc chắn anh ta có thể đột phá trong thời gian nhất định. Nhưng anh ta vẫn là chưa đột phá được, anh ta có thể kiêu ngạo trước mặt đám người Từ Vũ, nhưng tuyệt không dễ dàng tha thứ cho ai châm chọc mình không có tài cán vì điều đó.
"Ha ha, đúng là tao vẫn chưa tới được bước đó, nhưng nhìn khắp các thế gia và môn phái đi, cũng chỉ có mấy người Quỷ Tử và Kiếm Đài Thiên Sinh làm được." Cả cơ thể Tạ Nam được bao phủ bởi ánh sáng xanh biếc, hệt như Thanh Đế, người tạo ra vạn vật trong truyền thuyết, thần thoại vậy. Anh ta lạnh lùng nói: "Tuy hiện tại tao còn kém bọn họ một bậc, nhưng chẳng bao lâu nữa tao sẽ vượt lên họ thôi. Nghe nói bảo huyết của người mang Hậu Thiên Đạo Thể vô cùng thuần khiết, ẩn chứa dương khí bẩm sinh. Tao sẽ rút hết bảo huyết cả người mày ra luyện đan, chưa biết chừng có thể giúp Bách Dược Linh Thể của tao tăng thêm một tầng nữa, một bước tới được Thiên Nhân Huyền Quan."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT