*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Coi thường anh ta trẻ tuổi không biết gì thì sao chứ? Cuối cùng Đạo Thể cũng chỉ có một người, mà nhà họ Từ và nhà họ Vũ đều là thế gia võ đạo sừng sững mấy trăm năm nay, thiên tài xuất hiện lớp lớp, hai bên không thể so sánh được."

"Đáng tiếc, sau vụ ồn ào của nhà họ Từ và nhà họ Vũ ngày hôm nay thì sợ là sau này sẽ không ai coi Đạo Thể ra gì nữa. Ngay cả một thế gia võ đạo còn dám đè đầu cưỡi cổ cậu ta, đúng là coi trời bằng vung." Có người lắc đầu thở dài.

Ngay cả những người của dân tộc Mèo như Hoa Tiểu Nam và bà Độc cũng tỏ vẻ lo lắng, Hoa Tiểu Nam siết chặt hai bàn tay nhỏ bé của cô ấy vào nhau.

Trong mắt Vũ Quân và Từ Vũ lộ ra ý cười, giống như những tay thợ săn lão luyện nhìn con mồi rơi vào bẫy.

"Đạo Thể, cậu nói xem thế nào đây?"

Từ Vũ cười nhạt.

"Nếu tôi cứ khăng khăng muốn giết thì sao?" Vẻ mặt Đường Tuấn không thay đổi, búng nhẹ ngón tay và thản nhiên nói.

Nụ cười của Từ Vũ chợt tắt ngúm, lão nói với vẻ u ám: "Vậy thì hai lão già này đành phải tự mình lĩnh giáo oai phong của Đạo Thể rồi."

Vũ Quân trầm giọng nói: "Mặt mũi của nhà họ Từ và nhà họ Vũ không phải dễ vuốt ngược như vậy đâu."

"Ha ha ha."

Đột nhiên Đường Tuấn nở nụ cười, cười đến mức gập người lại. Tiếng cười kiêu kỳ bất kham vang lên giữa quảng trường.

"Cậu cười cái gì vậy?" Từ Vũ cau mày, sắc mặt rất khó coi.

Tiếng cười đột ngột dừng lại, trong mắt Đường Tuấn lóe lên sự lạnh lùng, anh nặng nề nói: "Không phải mấy người muốn biết trong thời gian ba tháng tôi mất tích đã làm gì sao?"

Vũ Quân lạnh lùng nói: "Đây không phải là lúc để nghe chuyện của cậu."

Khí thế của ông ta và Từ Vũ đều đã lên tới đỉnh điểm, có thể ra đòn toàn lực bất cứ lúc nào! Hai cao thủ võ đạo của Thần Hải cảnh trung kỳ liên thủ với nhau, bọn họ tự tin có thể ngăn cản Đường Tuấn.

"Tôi, đã giết ba vị trưởng lão Vô Tự Bối của Chùa Bái Đính, đạp đổ cánh cửa Chùa Bái Đính và đã ở lại Tĩnh Thiền Viện mấy ngày, cuối cùng Pháp m tự mình đưa tôi xuống núi." Đường Tuấn gằn từng tiếng.

Anh càng nói càng cao giọng, giống như một bản giao hưởng sấm sét từ trên chín tầng mây vậy.

"Ngay cả cửa Chùa Bái Đính mà tôi còn dám đạp đổ, vậy thì mặt mũi của nhà họ Từ và nhà họ Vũ đáng giá mấy xu chứ?"

Câu nói cuối cùng giống như tiếng sét vang lên bên tai mọi người.

"Ngay cả ba vị trưởng lão Vô Tự Bối của Chùa Bái Đính mà cậu ta cũng giết."

"Đạp đổ cánh cửa Chùa Bái Đính."

"Pháp âm tự mình đưa xuống núi ư?"

Dù là chuyện nào thì người có mặt ở đây cũng đều sững sờ, thậm chí có người còn không biết ba vị trưởng lão Vô Tự Bối của Chùa Bái Đính là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play