*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Lớn mật!" Đúng lúc này, một giọng nói mang theo lửa giận hừng hực từ trên lầu truyền đến.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba bóng dáng đồng thời xuất hiện ở quảng trường, đáp xuống với khí tức như con thú lớn hồng hoang, để cho trong lòng những người ở đây đều chùng lại, sợ hãi nhìn về phía ba bóng người kia.
"Từ Vũ, Vũ Quân, Cổ Sáng, ba cao thủ Thần Hải cảnh!" Có không ít cao thủ cấp bậc đại tông sư ở đây khẽ hô lên.
Ba người Thanh Liên cũng bị kinh động chạy từ trong trong biệt thự ra, đi cùng còn có hai thiên tài trẻ tuổi khác là Từ Nhật và Vũ Tuyết Hương.
"Anh ta cũng dám phế Đồ Thành ư?" Thanh Liên nhìn về phía Đường Tuấn, vẻ mặt kinh ngạc.
Bây giờ Cổ Sáng tiến vào Thần Hải, Đồ Thành là đệ tử mà gã tự hào nhất. Đường Tuấn đánh bại anh ta còn chưa tính, lại dám hung ác như thế, phế bỏ anh ta. Phải biết đối với võ giả tu luyện Cổ Thái Quyền, thân thể là vũ khí tốt nhất của bọn họ. Bây giờ xương cánh tay của Đồ Thành bị nát hết, cho dù chữa trị cũng để lại tai hoạ ngầm. Hành động lần này của Đường Tuấn không khác gì phế bỏ tiền đồ võ đạo của Đồ Thành!
"Ha ha. Cổ Sáng có thù sẽ báo, sợ là trận chiến ông ta đánh với Đạo Thể sẽ xảy ra sớm." Tân Kiên nói nhỏ.
Từ Nhật ra vẻ thở dài. Mặc dù sợ hãi thán phục sự mạnh mẽ của Đường Tuấn, nhưng cũng có phần khinh thường.
"Bây giờ Cổ Sáng đã vào Thần Hải, mà anh ta vẫn là tông sư. Một người trên trời một người dưới đất, anh ta lại còn dám lớn gan làm loạn như thế, quả thật không biết sống chết. Nhưng sau lưng mình có nhà họ Từ, lần sau cũng không dám ra tay độc như thế." Từ Nhật thầm nghĩ trong lòng.
Cổ Sáng đỡ Đồ Thành, truyền một luồng chân khí qua. Đợi đến khi sắc mặt Đồ Thành dễ nhìn một chút, gã giao Đồ Thành giao người khác đỡ, sắc mặt u ám nhìn về phía Đường Tuấn.
"Cậu dám làm tổn thương đệ tử của tôi?" Trong mắt Cổ Sáng hiện ra sát ý điên cuồng, khí thế cả người cuồn cuộn mãnh liệt như sóng to, không khí dường như cũng bị đông lại.
Sắc mặt Hoa Tiểu Nam và đám người dân tộc Miêu cũng thay đổi, dưới sự đè ép của luồng khí này, thân mình lùi lại mấy bước.
Đường Tuấn tiến lên trước một bước, bó chặt toàn bộ khí thế của Cổ Sáng.
Thấy Đường Tuấn vẫn nhởn nhơ trước khí thế áp bức của Cổ Sáng, sắc mặt Vũ Quân và Từ Vũ đều thay đổi.
"Đạo Thể quả là mạnh mẽ. Đợi một thời gian nữa nói không chừng thật sự sẽ đột phá giới hạn, vô địch thế giới!"
"Kẻ này đáng chết!"
Vũ Quân và Từ Vũ liếc nhau, ánh mắt lập lòe sát ý.
"Ai bảo anh ta khiêu chiến tôi. Nếu không phục thì ông cứ đến đây." Đường Tuấn nhìn Cổ Sáng, cười nói.
"Nhóc con tự tìm đường chết!" Cổ Sáng khẽ quát một tiếng, đã chuẩn bị động thủ.
"Cổ đại sư, xin chờ một chút." Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Từ Nhật vượt qua đám người, dịu dàng tỏa sáng. Đầu tiên anh ta khom lưng với Cổ Sáng, tiếp đó chậm rãi nói: "Cổ đại sư đã là cao thủ Thần Hải, đứng đầu thời này. Đạo Thể chỉ là tông sư, nếu cứ giết anh ta như vậy, e là anh ta sẽ không phục."
"Vậy cháu muốn thế nào?" Cổ Sáng trầm giọng nói.
Đại hội giới võ đạo này do nhà họ Từ chủ trì, hơn nữa thực lực Từ Vũ khiến cho Cổ Sáng kiêng kị, lại thêm mới vừa rồi thật sự do Đồ Thành chủ động khiêu chiến, đuối lý trước, Cổ Sáng cũng hiểu được lúc này ra tay cũng không thích hợp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT