*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông cụ đó tên là Tô Phượng, là nhân vật thuộc bậc trưởng lão của dân tộc Mèo và sức mạnh cũng có thể xếp hàng đầu trong dân tộc Mèo tính đến bây giờ. Nếu không lần này ông ta cũng sẽ không đi ra khỏi dân tộc Mèo cùng với Hoa Tiểu Nam.

Tô Phượng nghe thấy vậy thì chỉ cười ha ha, nói: "Võ thuật của cô chủ kinh thiên, đương nhiên có thể hàng phục tất cả kẻ thù, cần gì đến lão già này ra tay."

Vẻ mặt của Hoa Tiểu Nam trở nên lạnh lẽo, nói: "Trương Huy, ông nói như thế nào đây? Ông đừng quên chuyện ông từng hứa hẹn với anh Đường. Chẳng lẽ ông muốn làm con người bội bạc lật lọng sao?"

Trương Huy cũng nở nụ cười thản nhiên, nói: "Đương nhiên Trương Huy tôi không phải là người bội bạc lật lọng. Nhưng khi đó tôi đồng ý với anh Đường là không phản bội nhà họ Hoa, bây giờ như vậy cũng không tính là phản bội. Trưởng lão Tô nói đúng, võ thuật của cô chủ không kém gì chúng tôi, cần gì chúng tôi phải ra tay."

Tân Kiên thấy vậy, gương mặt càng nở nụ cười tươi hơn và càng khinh thường Hoa Tiểu Nam, nói: "Quả nhiên trưởng lão Trương và trưởng lão Tô mới là người hiểu chuyện. Nếu như đổi lại là tôi, tôi đã đuổi đứa con gái không biết việc lớn này ra khỏi dân tộc Mèo rồi."

Bỗng nhiên anh ta đi lên phía trước một bước, khí tức điên cuồng giống như núi như biển của anh ta tuôn phía Hoa Tiểu Nam, nói: "Không biết Đạo thể trốn ở nơi xó xỉnh hẻo lánh nào, không dám ra ngoài gặp người. Cô còn tưởng dựa vào uy lực còn lại của anh ta là có thể vô địch thiên hạ sao? Hôm nay tôi để cho người đời xem thử xem cái gọi là Hoa của dân tộc Mèo chỉ là một đứa rác rưởi."

Khi đó ba người là anh ta, Thanh Liên và Thành Kha bao vây tấn công Đường Tuấn, bị anh đánh bại. Sau khi quay trở về Nghịch Luân, anh ta đã cực khổ luyện tập, võ đạo cũng tiến bộ hơn. Lúc này có cơ hội trút hết căm hận, sao anh ta có thể bỏ qua một cách dễ dàng được?

"Tân Kiên, ai cho anh lá gan để làm loạn ở đây vậy?" Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đầy sát khí vang lên từ phía sau lưng Tân Kiên.

Kể từ khi thua ở trong tay Đường Tuấn, âm thanh này đã xuất hiện trong giấc mơ của Tân Kiên không biết bao nhiêu lần. Vì vậy nên dù anh ta và Đường Tuấn mới chỉ có duyên gặp nhau một lần, nhưng có thể lập tức nhận ra âm thanh này.

"Đường Tuấn." Tân Kiên chậm rãi xoay người, lẩm bẩm thì thào trong miệng, thanh kiếm cổ trên lưng anh ta phát ra âm thanh leng keng, như thể muốn phá vỏ để chui ra.

Người của dân tộc Mèo, do Trương Huy và Tô Phượng dẫn đầu cũng sợ hãi nhìn lại.

Trong số bọn họ hoặc là đã từng tận mắt chứng kiến hoặc là đã từng nghe qua về trận chiến của Đường Tuấn và Trương Viễn Quốc ở dân tộc Mèo vào ngày hôm đó, càng hiểu sâu hơn về sự mạnh mẽ của đạo thể.

Ánh mắt Trương Huy khẽ run lên, trên mặt đã lộ ra vẻ run sợ.

Còn Tô Phượng thì khẽ nhíu mày, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

"Anh chưa chết?" Biểu cảm Tân Kiên lạnh lùng như kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng thù địch, trầm giọng nói.

Đường Tuấn cười khẩy một tiếng, nói: "Khiến anh thất vọng rồi!"

Anh nhìn về phía Trương Huy, lạnh lùng nói: "Trương Huy, ông như thế này là đến để thực hiện lời hứa đó sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play