*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay cả Ngô Kim cũng thấy Đường Tuấn đang khoác lác. Không biết bao nhiêu người ở Hà Nam này đều muốn chen vào trong công ty của nhà họ Từ, nếu không nhà họ Cung cũng sẽ không vì một chức quản lý lớp giữa mà đưa con gái là Cung Nhạc Linh qua đó. Nhưng qua lời nói của Đường Tuấn, chuyện này lại trở thành chuyện đơn giản giống như ăn cơm uống nước như vậy, thậm chí còn có vẻ khinh thường.
"Cậu thật sự nghĩ những công ty lớn này là do nhà cậu mở ra sao?" Vương Khâm không kìm được mà chửi bậy.
Ai ngờ Đường Tuấn lại mỉm cười nói: "Công ty mà tôi muốn giới thiệu cho chú Ngô thật sự là do tôi tự mở ra."
Vương Khâm nghe thấy vậy thì ôm bụng cười lớn, nói: "Ngô Kim, cậu thật sự muốn để tôi xin tha thứ với nhà họ Từ thay cho cái tên nhóc kiêu căng ngạo mạn này à."
Ngô Kim nghe thấy vậy, bỗng nhiên hơi do dự.
Ông ta thật sự muốn lãng phí cơ hội quý giá như vậy với Đường Tuấn sao?
Đường Tuấn nhún vai, lười phải giải thích. Mặc dù Tập đoàn Thiên Thanh có những cổ đông khác, nhưng người có quyền quyết định thật sự chỉ có anh, nói là công ty của riêng mình anh cũng không hề quá đáng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Tâm trạng của Vương Khâm không tốt nên trong giọng nói vang lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
Ông ta liếc nhìn Đường Tuấn với vẻ trêu tức, chuẩn bị ngồi xuống. Có thể thấy ông ta cũng lười phải cãi nhau với Đường Tuấn.
Nhưng khi cánh cửa phòng được mở ra, khi Vương Khâm nhìn thấy tướng mạo của người đi vào thì động tác đang ngồi xuống của ông ta bỗng nhiên cứng đờ lại. Khuôn mặt của ông ta toát lên vẻ kinh ngạc, ngồi không xong, không ngồi cũng không được và có cả chút hoảng sợ.
"Cô... Cô Hoa." Vương Khâm run rẩy nói, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi.
Cô gái đứng trước mặt chẳng phải là cô Hoa mà ông ta nhìn thấy trong trang viên nhà họ Từ vào tối hôm qua sao?
Đây chính là người có thể đi sánh vai cùng với cậu cả Từ và cô Vũ, tại sao cô ấy lại đến đây? Chẳng lẽ đi nhầm nơi rồi sao?
Nghĩ đến những điều này, gương mặt già nua của Vương Khâm cố nặn ra nụ cười mà tự cho là nhã nhặn, chủ động chào đón Hoa Tiểu Nam.
"Hôm nay quả là ngày may mắn của mình, không ngờ đi đến Club Mộng Hương lại có thể gặp được cô Hoa. Nếu như có thể giao lưu một chút với cô ấy, nói không chừng mình có thể leo lên cao hơn trong vị trí của nhà họ Từ." Vương Khâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng thầm nói trong lòng, còn về Đường Tuấn đã bị ông ta gạt sang một bên từ lâu rồi.
Vương Khâm vừa mới đi được hai bước đã phải nhìn thấy một cảnh tượng khiến ông ta khó mà tin được.
Chỉ thấy dường như Hoa Tiểu Nam không nhìn thấy ông ta và Ngô Kim, cô ấy lao thẳng vào trong lồng ngực của Đường Tuấn giống như một con mèo nhỏ.
Đường Tuấn xoa đầu Hoa Tiểu Nam, cười nói: "Cô nhóc này."
Vương Khâm nhìn thấy vậy thì há hốc miệng, dường như đầu bị gõ mạnh một cái khiến mắt ông ta nổ đom đóm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT