Ninh Đình Trung dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Đường Tuấn, con người cha tôi tương đối cứng nhắc, có đôi khi nói chuyện sẽ có chút khó nghe. Đến lúc đó mong cậu sẽ không so đo với ông ấy.”

Đường Tuấn gật gật đầu, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ giữ mặt mũi cho Ninh Đình Trung mà không so đo với Ninh Xuân Nam.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi đến bên ngoài một gian phòng bao. Ninh Đình Trung dẫn theo Đường Tuấn đẩy cửa đi vào. Gian phòng thập phần to lớn xa hoa, trước cửa sổ sát đất có một người đàn ông cao lớn đang đứng. Người đàn ông mặc một bộ tây trang chỉnh tề, chắp hai tay sau lưng, dường như đang ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài khách sạn. Mà Lê Nhược Nam ngày thường lúc nào cũng kiêu ngạo và ương ngạnh bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp. Tuy rằng quần áo trên người phụ nữ này không tính là đắt đỏ, nhưng quanh thân lại lộ ra khí chất bất phàm, hơn nữa còn được bảo dưỡng rất tốt, khiến bộ dáng của bà cũng chỉ như ngoài ba mươi.

“Đình Trung, con đến rồi.” Người phụ nữ xinh đẹp sau khi nhìn thấy Ninh Đình Trung, lập tức vẫy vẫy tay.

“Mẹ.” Ninh Đình Trung đi đến bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, thì người đàn ông vẫn luôn đứng trước cửa sổ sát đất bỗng lạnh lùng nói: “Anh còn có mặt mũi ngồi xuống?”

Vừa nói, người đàn ông trung niên đã xoay người, có vẻ trên dưới năm mươi tuổi, giữa mày có vài phần giống với Ninh Đình Trung, nhưng lại tràn ngập một loại khí thế uy nghiêm của bậc bề trên. Người này chính là gia chủ của nhà họ Ninh, cha của Ninh Đình Trung, Ninh Xuân Nam.

“Cha, cha làm sao vậy? Lần này con đâu có làm sai chuyện gì?” Ninh Đình Trung khó hiểu hỏi. Anh ta đương nhiên biết cha mình rất nghiêm khắc, nhưng sự chất vấn vô lý giống như hôm nay vẫn khiến anh ta cảm thấy không thể hiểu nổi. Chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.

“Hừ!” Ninh Xuân Nam lạnh lùng liếc nhìn Đường Tuấn đang đứng cạnh Ninh Đình Trung một cái, sau đó nói tiếp: “Anh còn dám nói không làm chuyện gì sai? Vậy tôi hỏi anh, Long Tiên Hương kia, làm thế nào mà anh lấy được?”

Ninh Đình Trung nói: “Cha, không phải con đã nói với cha rồi sao, là cậu Đường bán cho con.”

“Ha ha!” Vẻ mặt Ninh Xuân Nam càng thêm nghiêm khắc, nói: “Nếu không phải em họ của anh nói cho tôi biết, có lẽ tôi cũng không biết được chuyện ẩn giấu trong đó. Chỉ vì một khối Long Tiên Hương, mà anh dám đồng thời đắc tội cả nhà họ Lý và thần y nhà họ Vương, có phải anh muốn đem sự nghiệp của cái nhà họ Ninh này phá cho tan nát thì anh mới vừa lòng phải không!”

Ninh Đình Trung bừng tỉnh đại ngộ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lê Nhược Nam một cái, nhưng cô ta lúc này có mẹ Ninh chống lưng, đối với ánh mắt uy hiếp của anh ta không thèm để ý chút nào, ngược lại còn khiêu khích nhìn Đường Tuấn bên cạnh anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Cha, sự việc không như cha nghĩ đâu?” Ninh Đình Trung vội vàng giải thích. Bây giờ địa vị của Đường Tuấn ở trong lòng anh ta không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, chưa cần nói anh rất có thể là con riêng của Diệp Nam Nhật - một đại gia trong ngành sản xuất y dược, chỉ với trình độ y thuật mà Vương Tấn Lợi cũng phải nhận thua kém cũng đã đủ để nhà họ Ninh phải tiếp đãi anh tử tế. Vốn dĩ Ninh Đình Trung còn muốn giới thiệu Đường Tuấn cho cha mình, trong tương lai anh có thể trở thành một trợ lực đắc thủ của nhà họ Ninh, nhưng hiện tại mọi chuyện dường như đi ngược lại với những gì anh ta nghĩ.

“Còn muốn ngụy biện?” Giọng điệu của Ninh Xuân Nam lạnh như băng, nói: “Ngày thường anh tùy tiện kết giao bạn bè thì không tính, nhưng bây giờ anh kết bạn cái kiểu gì đây? Vậy mà còn có thể dụ dỗ anh giằng co với nhà họ Vương, hậu quả của chuyện này anh có gánh nổi không? Vị hồ bằng cẩu hữu của anh có gánh nổi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play