*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đánh xong chưởng này, Đường Tuấn lại trở về vị trí cũ, giống như chưa từng di chuyển.
"Cậu không phải nói cậu sắp chết rồi sao?" Pháp m nhìn Vô Thành mềm mũm ngã xuống đất, điên cuồng hét lên.
"Sắp rồi. Tôi sẽ đưa các anh đi gặp phật tổ trước" Câu trả lời của Đường Tuấn dường như muốn Pháp Âm hộc máu.
Pháp m nhìn chằm chằm mái tóc xám xít của Đường Tuấn, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tôi không tin!" Vô Long tiến lên trước một bước, chợt quát lên.
Ba người ông ta và Vô Thường, Vô Thành sống cùng nhau nhiều năm, nhưng mấy ngày ngắn ngủi, hai người kia liền chết trong tay Đường Tuấn, ông ta sao không hận được.
Lần này, Đường Tuấn lại chỉ cử động cơ thể, lại đánh ra một chưởng. Lần này, tốc độ của anh càng kinh khủng hơn, trực tiếp chọc thủng vật chắn âm. Vô Long bị thương nặng, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp, bị một chưởng trực tiếp đánh chết.
Đường Tuấn hoàn thành xong, liền ung dung điềm đạm đứng trước mặt Pháp Âm và Luân Châu, nở nụ cười nhìn hai người.
Pháp Âm run giọng nói: "Cậu sao vẫn không chết."
Trong trí nhớ của anh ta, cơ thể Đường Tuấn bị thương nặng, không thể nào dễ dàng sử dụng thủ đoạn phá âm được.
Hai từ của Đường Tuấn vẫn khiến anh ta bực bội muốn hộc máu: "Sắp rồi."
Pháp Âm dường như bị chọc tức một phật xuất thế, hai phật thăng thiên. Lúc đầu Đường Tuấn nói như vậy, anh ta còn tin, nhưng bây giờ thực lực của Đường Tuấn dường như rất đáng sợ đánh chết cả ba vị trưởng lão Vô Thường, Vô Thường và Vô Long, hơn nữa bản thân còn lộ ra vẻ rất vui sướng, căn bản không giống như sắp chết. Nếu Pháp Âm tin tưởng, anh ta mới là người ngu.
Luân Châu cũng không dám tin, lúc này anh ta mới biết trước đây anh ta ngạo mạn quá nhiều. Đường Tuấn hai chưởng liền đánh chết hai vị trưởng lão cảnh giới Thần Hải giỏi giang của chùa Bái Đính, tuy nói Vô Thành và Vô Long đã bị thương nặng, nhưng dù sao vẫn là cao thủ cảnh giới Thần Hải thứ thiệt, cũng không phải dạng tâm thường. Mà sư phụ của anh ta phương trượng Pháp m cũng không dám cả ra tay.
"Đạo thể lại mạnh mẽ như thế." Lúc này khát vọng đạt được Đạo Thể của Luân Châu đã đến cực điểm. Lúc Luân Châu giống như nhìn chăm chú khát khao của mình. Nhìn thấy sự mạnh mẽ của Đạo Thể chân chính, anh ta làm sao có thể thỏa mãn làm Đạo Thể giả.
Pháp Âm cũng không phải không dám ra tay, mà không thể ra tay.
Ngay ba vị trưởng lão đạt cảnh giới Thần Hải của Chùa Bái Đính cũng chết, hôm nay chỉ còn lại anh ta vị phương trượng chủ trì này, nếu như anh ta cũng chế, ai sẽ gánh vác chùa Bái Đính? Luân Châu sao, không đủ tư cách, không đủ thực lực! Cho nên anh ta vẫn chưa thể chết.
"Đường thí chủ, nên dừng tay." Nỗi oán giận ngút trời không thể nào rửa trôi, nhưng Pháp Âm vẫn cố gắng kiềm chế bản thân không ra tay. Lúc này anh ta không nắm rõ thực lực của Đường Tuấn, thậm chí cảm giác dù cho anh ta dùng toàn lực ra tay, cũng không chắc chắn có thể lại khiến Đường Tuấn bị thương.
"Ha. Vì sao tôi lại phải dừng tay, chùa Bái Đính các anh dự tính hại tôi, tôi chỉ trả thù mà thôi. Cho dù tàn sát hết chùa Bái Đính của anh cũng không là gì." Đường Tuấn nở nụ cười thản nhiên, nhưng mang sát ý lạnh lùng thấu xương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT