*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi anh luyện được chân khí, anh cũng nghĩ việc lấy khí ngự châm là chuyện chỉ có trong truyền thuyết. Tuy nhiên, sau này gặp được một cơ duyên, anh luyện được luồng chân khí đầu tiên, lúc này anh mới chợt nhận ra, thì ra việc dùng khí ngự châm thật sự có thể!

Vương Tấn Lợi sững sờ, sau lại thấy chuyện này là đương nhiên. Châm pháp dùng khí ngự châm vô cùng quý báu, trong đó dĩ nhiên là dính tới truyền thừa của bên Y học cổ truyền, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì không ai dễ dàng nói chuyện này ra.

“Ha ha. Anh Vương đây còn muốn so tài nữa không?” Đường Tuấn bất ngờ hỏi.

“Hừ! Đương nhiên là muốn.” Chú Đinh cướp lời, rồi tiếp: “Nếu vừa nãy không phải cậu ra tay trước, với y thuật của cậu Vương chắc chắn chỉ hai, ba lần là chữa trị khỏi bệnh cho đứa nhỏ này. Cậu thật sự tưởng mình giỏi hơn cậu Vương à?”

“Ha ha!” Đường Tuấn không để ý tới chú Đinh, trái lại nhìn sang Vương Tấn Lợi hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Trong miệng Vương Tấn Lợi đắng chát, không biết nên nói thế nào. Mặc dù chỉ giao đấu trong thời gian ngắn ngủi nhưng anh ta đã hiểu khá rõ về y thuật của Đường Tuấn. Bất luận là xem bệnh, kê đơn hay bất kỳ phương diện nào cũng đều không thua kém anh ta, huống chi, người ta còn biết dùng khí ngự châm, anh ta lại không có gì nắm chắc!

“Là tài nghệ của tôi không bằng người!” Vương Tấn Lợi cắn răng nói: “Với y thuật của anh, tại sao lại ở chỗ này? Ngay cả giáo sư Thẩm có châm pháp song long xuất thủy cũng không bằng nổi anh.”

Đường Tuấn lắc đầu, nhưng không giải thích nhiều.

Đối mặt với việc Vương Tấn Lợi nhận thua, Đường Tuấn vẫn có thể giữ vững được bình tĩnh nhưng những người khác lại không cách nào làm được. Vương Tấn Lợi là ai? Đó chính là người thừa kế của gia đình dòng dõi Y học cổ truyền, tương lai có lẽ sẽ quản lý cả nhà họ Vương, thậm chí còn được xưng là người trẻ tuổi có thể vượt qua Vương Trọng Quang, mười năm mới có một. Tuy vậy, ngay lúc này, anh ta lại bị y thuật của Đường Tuấn đánh bại, chẳng những vậy, còn chính miệng nhận thua. Nếu không phải họ tận mắt nhìn thấy, có ai có thể tin được đây?

“Cậu Vương, chuyện này?” Chú Đinh há mồm, ngập ngừng nói.

Trên gương mặt béo phì của Ninh Đình Trung đỏ bừng lên như uống phải thuốc kích thích.

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Ngọc Mai hơi dừng trên người của Đường Tuấn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Về phần mấy người bị Đường Tuấn chọn trúng trước đó, ngay lúc này cũng đã kích động không thôi, thần y này còn lợi hại hơn cả thần y Vương. Nếu như bọn họ được chữa trị như lời nói trước đó, vậy chẳng phải thuốc tới bệnh tan, có bệnh thì trừ bệnh, không bệnh thì khỏe mạnh thân thể. Đặc biệt người đàn ông trung niên mập mạp kia cũng đã hai mắt sáng ngời, ước gì có thể để Đường Tuấn chữa trị cho ông ta ngay lập tức, hoàn toàn quên đi dáng vẻ mỉa mai Đường Tuấn của mình lúc trước.

“Thần y, còn bệnh của chúng tôi thì sao?” Người đàn ông trung niên mập mạp nói.

Đường Tuấn cười nhạt một tiếng đáp: “Bệnh của các người tôi nhìn thoáng qua đã biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play